Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà Huyết Kỳ Lân


Edit by Cam
Sáng sớm ngày hôm sau, có mấy lều người bên trong đã sớm chui ra khỏi.

Tôi lia mắt tìm Tiểu Hoa đầu tiên, thấy cậu ấy sớm đã ngồi ở trước cửa lều.

Tuy rằng không để ý tới ai nhưng rõ ràng cậu ấy an nhàn hơn không ít.

Hắc Hạt Tử thì chui rúc trong lều không chịu ra.
Đám người Phan Tử và Vương Bình thu dọn doanh địa, sau đó cùng với Muộn Du Bình đi qua chỗ núi đá.

Chờ người trong đội ngũ vơi đi ít nhiều, Hắc Hạt Tử cuối cùng cũng ló ra.

Kính đen hắn vẫn mang, lại không che được vẻ tiều tụy trên gương mặt, ngay cả khóe miệng mỉm cười cũng không gợi lên được một tia ý cười nào.

Tôi thật sự nhìn không thấu hắn cười cái gì.
Muộn Du Bình leo lên núi đá ngày hôm qua cong ngón tay gõ gõ, ngón tay chọc vào một khe hở trên vách đá, y dùng sức vặn, làm khe nứt trở nên lớn hơn.

Phan Tử và Bàn Tử nhanh chóng bước lên, ba người hợp lực túm lấy, ở khe hở phá ra một cái hố to nửa người.

Không cần Tiểu Ca nói, mấy người chúng tôi đều biết, chính là nơi này.
"Đi thôi, đi thôi.

Tiểu Ca Thiên Chân, làm một chuyến tuần trăng mật nào." Bàn Tử ậm ừ như hát hí khúc, kết quả lại bị Hạt Tử một chân đá đi vào.


Khe hở bất quá chỉ rộng bằng một người, Bàn Tử bị chúng tôi đẩy vào đầu tiên.

Chỉ cần hắn qua được thì chúng tôi liền không có trở ngại.
"Tiểu Ca, trong cái Trương gia phu nhân đại đấu này của nhà cậu là thiết lặp loại cơ quan nào vậy? Lão nhân với Lộc công công đều nói nơi này đến thật kỳ diệu." Đang nói, con đường hẹp dài phía trước liền rơi xuống một tảng đá, thiếu chút nữa đã đập vào đầu Bàn Tử, hắn bị dọa suýt thì tè ra quần.

Chỉ một vài tảng đá rơi đã khiến hắn thể hiện tiếng heo kêu cho Tiểu Ca nghe rồi.
Tiểu Ca ngồi xổm xuống nghiên cứu tảng đá trong chốc lát, đứng lên mặt không đổi sắc nói: "Nhiều năm không tu sửa."
"Tôi đệt mẹ nó mấy cái Trương gia công trình khỉ gió, cậu nghĩ cậu là Bộ đường sắt chắc? Cậu nghĩ cha của Lý Song Giang* họ Trương sao?" Bàn Tử tên này người ngợm không ra gì, nếu không phải trước mặt là Tiểu Ca tôi chắc chắn sẽ lao lên bóp chết hắn.

*Lý Song Giang là ca sĩ Đoàn Ca múa Tổng cục Chính trị Quân Giải phóng Nhân sân Trung Quốc, chuyên hát thể loại nhạc quân đội của Trung Hoa.
"Anh kêu cái rắm! Không biết chỗ này hẹp sao? Vang lớn tới mức tai tôi rung theo nè, đã nói rồi, dù sao anh có chết cũng chẳng thể chôn ở đây đâu!" Tôi cách Tiểu Ca mắng hắn một câu.

"Ai mẹ nó muốn cùng cậu dành chỗ? Tôi mới không thèm chôn cùng một ổ với tiểu tử cậu đâu.

Chỗ Bàn gia mười năm trước đã tìm được rồi, là trên núi Bát Bảo*, cùng cái tiểu khu với ông chú Ôn kia.

Chờ Bàn gia xuống, lúc đó tôi sẽ cùng ông già vô liêm sỉ đó tổ đội buôn bán bất động sản dưới lòng đất.

Lúc các cậu xuống tới địa phủ rồi nhớ tìm tôi mà mua, cho một cái ngắm trọn phong cảnh bên cầu Nại Hà luôn!"
*Một địa điểm tang lễ nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Lời này nói ra xong mặt Phan Tử đều tái cả rồi.

Nghĩ đến phía sau còn hai cô gái là Vương Cát cùng Tú Tú, nếu không phải chỗ đường đi nhỏ hẹp, hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.

Tôi tức điên lên, trong đầu suy nghĩ liên hồi, thế nhưng lớn gan quay đầu trêu ghẹo Vương Cát: "Vương Cát! Quản cho tốt nam nhân nhà cô đi, đừng để hắn làm ồn sụp cả mộ đấu tức phụ Trương gia."
Lời còn chưa dứt, tôi liền cảm thấy hai đạo hàn quang xuyên thấu qua từng người đâm thẳng vào lưng tôi.
"Ngô Tà! Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ chuyện trốn hôn kia đâu! Nếu không phải cậu chạy, tôi làm sao có thể cùng tên mập chết tiệt này? Chờ tôi làm tộc trưởng, chuyện đầu tiên tôi làm chính là dẹp yên Tây Linh Ấn Xã của cậu!" Yên lặng ba ngày rốt cuộc cọp cái cũng bạo phát, tôi đẩy đẩy Tiểu Ca chạy bước nhỏ, mà phía trước Bàn Tử đã té lộn nhào một cái, rắm cũng không dám thả.

Bàn Tử ơi là mệnh khổ, nửa đời sau này tuyệt đối chính là tình cảnh quỳ gối trong phòng CPU.

Bàn Tử lăn được hai vòng thì đường cũng dần mở rộng ra.

Một cái cổng tò vò nho nhỏ xuất hiện trước mặt, và một dải gạch xanh dài chắn dưới chân hắn.

Mộ thất như nhà, đây đại khái chính là ngưỡng cửa của Trương gia cổ trạch.

Đang nghĩ ngợi thì Bàn Tử đã cong lưng như mèo mà chui vào.

Tiểu Ca xoay người đưa tay muốn đỡ tôi xuống, tôi ngẩn người, đây là địa giới Trương gia, tôi thì xem là cái thân phận gì chứ.

Tiểu Ca nhìn sắc mặt tôi, nhỏ giọng nói một câu: "Đừng sợ."
"Vớ vẩn." Tôi nhỏ giọng mắng một câu, cúi đầu chui vào.

Một cái cúi đầu vừa nhấc lên, thế giới đột nhiên thay đổi.
Ra khỏi đường đi là một hang động khổng lồ với giếng trời ở bên trên, dẫn theo những tia ánh mặt trời thuần tịnh.


Giếng trời chính là phía trên mặt đất phô ra một phiến đá cẩm thạch, phiến đá hơi cong, đem ánh mặt trời phản xạ ra tứ phía, cả động đều là những tia sáng nhu hòa.

Mọi cảnh vật ở nơi đây đều có thể nhìn được rõ.
Phiến đá cẩm thạch kéo dài trước sau một dải đường mòn bằng đá xanh, một mặt hợp với đường đi vào của chúng tôi, một mặt khác hướng tới bức tường trong hang động.

Trên bức tường là hình chạm khắc cổng của một gian âm trạch.

Mấy người chúng tôi chui qua đường đi, tiến đến trước mặt cổng, im lặng cảm thán tài nghệ điêu khắc này.
Toàn bộ cổng điêu khắc cao chừng ba tầng lầu, trên nửa bộ có chạm khắc các dãy hành lang, rõ ràng là Tây Bắc tái ngoại, lại điêu khắc theo kiểu của người phương nam.

Ôn thuận hàm xúc, không thấy bát tiên thần thú, đều là một chút hoa cỏ cùng động vật nhỏ, sinh động như thật.

Dưới nửa bộ là kiểu điêu khắc thô sơ cổ xưa nhất.

Đứng hai bên trái phải của cửa đá là tượng ngựa, mơ hồ để lộ thân phận không tầm thường của chủ mộ.

Dưới bậc đá trước ngưỡng cửa, trái phải là hai tượng thần thú, tự nhiên không phải thạch sư mà là hai cái Kỳ Lân.

Điểm bất đồng là, quy định về thạch thú thường là tả hùng hữu thư, hùng thú ngẩng đầu bước trên mây, thư thú cuối đầu lộng tử.

Ở chỗ này lại là Kỳ thú cuối đầu thật sâu, hướng Lân thú dịu ngoan thi lễ*.

Mà Lân thú một thân an tường, ngồi ngay ngắn ngẩn đầu nhìn chùm sáng do giếng trời hắt xuống, phảng phất như đang lắng nghe mưa gió thế ngoại.
*Kỳ Lân là thần thú trong thần thoại của các nước Trung Hoa, Nhật Bản, Việt Nam...!Tuy nhiên mỗi nên văn minh Kỳ Lân sẽ biến hóa theo tín ngưỡng mổi vùng.

Ở Trung Quốc cổ đại, Kỳ Lân tượng trưng cho điềm lành, con đực gọi là Kỳ, con cái gọi là Lân.


Kỳ Lân tính tình hiền lành, không tấn công người và động vật, không đạp lên cỏ cây côn trùng nên được coi là Nhân Thú (Thú nhân từ).
Tiểu Ca đi đến trước cửa, buông hành ký và cổ đao, chỉnh chỉnh y quan, hai chân quỳ xuống trước cánh cửa hành lễ, khi ngẩn đầu lên, trên trán y đã ẩn ẩn một chút bụi đất mơ hồ.

Nhóm người chúng tôi đứng phía sau y im lặng chờ đợi.

Chờ khi y đứng dậy, hơi quay người lại cúi đầu, giống như một vị chủ nhân đãi khách đón tiếp chúng tôi vào trong.

Mấy người chúng tôi chậm rãi bước lên bậc thềm đá xanh trước cửa.

Tiểu Ca vuốt vòng nắm cửa¹ được chạm bằng đá, do dự một lát, quay đầu đánh giá mấy người chúng tôi.
Bàn Tử đôi mắt không ngừng đảo khắp nơi đánh giá, Tiểu Hoa hạ vai Tú Tú, Vương Cát và Phan Tử từng người cúi đầu kiểm tra trang bị, Hạt Tử sắc mặt xanh xám trong miệng ngậm điếu thuốc, khóe môi ngậm cười, Vương Bình đứng ở cuối, đạm nhiên giống như bóng cây.

Tôi không biết mình trong mắt Tiểu Ca là như thế nào, một đường tiến đến nơi này, kỳ thật lòng tôi đã trở nên hờ hững.

Cái đấu này vào được ra được hay không, tựa hồ không còn quan trọng như vậy nữa.

Dòng máu thổ phu tử chảy trong người tôi tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, tôi cảm thấy mình càng ngày càng giống Bàn Tử, cũng càng ngày càng giống Hạt Tử.

Tính tình ác liệt không sợ trời không sợ đất của bọn họ rốt cuộc cũng lây cho tôi.

Mấy năm sau trên đường sẽ truyền ra một cái Tiểu Tam gia bất hảo.

Tôi nghĩ vậy, nhìn khóe miệng mấp máy mỉm cười của Tiểu Ca, ai ngàn đao, mở cửa đi.

Hôm nay Tiểu gia sẽ bồi anh chơi một trận thống khoái.
Tiểu Ca xoay người đẩy phiến môn kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui