Edit by Cam
Ngày hôm sau, mọi người ai cũng đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời phòng.
Không một ai ngủ ngon.
Gương mặt Hạt Tử trắng toát vàng vọt, hai mắt lờ đờ khiến tôi nhìn cũng không khỏi thấy hơi xót cho hắn.
Giải Ngữ Hoa treo hai cái quần thâm dưới bọng mắt, giống y hệt một Tu La.
Cả Vương Cát và Tú Tú sắc mặt cũng trông khá nghiêm trọng.
Phan Tử đuổi đám người chúng tôi vào trong hai chiếc xe, rời khỏi khách sạn.
Ngồi trên xe tôi nhịn không được châm điếu thuốc, Tiểu Ca a, đội ngũ như vậy còn hạ đấu cái gì? Tiểu Ca ngược lại vẫn bình tĩnh như thường, dựa trên người tôi nặng nề ngủ.
Xe dọc theo quốc lộ, đi hết đường hoàng thổ.
Ra khỏi nội thành, cảnh sắc hai bên dần chuyển theo hướng tái ngoại, thứ mà xa xa có thể nhìn thấy chính là núi Hạ Lan, nơi Nhạc Phi đang nổi cơn thịnh nộ*, một vùng tái ngoại hiu quạnh.
Đi xa hơn, đường hẹp dần và cát cũng dầy hơn.
Một giờ tiếp theo sẽ là cát vàng ngút mắt, đường đi đã không còn, phải xuống xe và bước tiếp bằng chính đôi chân của mình.
*Xuất phát từ bài thơ "Mãn giang hồng" của Nhạc Phi.
Chú thích dài nên mình sẽ để cuối chương tránh cho ảnh hưởng mọi người đọc truyện.
Xe ngừng chuyển động dừng lại trên bãi cát, chín người không nói một lời vừa cõng hành lý vừa bước đi.
Vừa đi đã là năm giờ.
Muộn Du Bình ở phía trước dẫn đường, giống như một cái kim chỉ nam, đường đi chưa thấy y nhìn lần nào.
Tú Tú vóc người nhỏ, hình như đã có hơi quá sức.
Tiểu Hoa thò người lại gần kéo ba lô qua đeo lên người.
Hắc Hạt Tử ở phía sau xa xa đi theo, dọc đường đi ngẫu nhiên sẽ cùng Bàn Tử tán nhảm, nhưng tinh thần rõ ràng cũng không tốt, sắc mặt hắn vốn đã u ám, bây giờ còn thêm phần tái nhợt vàng vọt.
Vương Bình phải kè kè theo hắn không rời nữa bước.
Một đoàn người chậm rãi trên bãi cát đi suốt năm giờ, bầu không khí lạnh đến mức muốn đóng ra băng, lòng tôi lạnh buốt.
Muộn Du Bình nhìn ra tâm sự của tôi, y đi qua vỗ vỗ bả vai tôi, tôi cũng chỉ có thể đáp lại bằng một cái mỉm cười miễn cưỡng.
"Tiểu Ca, con mẹ nó đã tới rồi sao?" Bàn Tử đối với bầu không khí một đường này dĩ nhiên nhịn không được nữa, rốt cuộc tại buổi chiều hắn bùng nổ.
"Hẳn là tới rồi." Tiểu Ca leo qua một cồn cát, đứng trên sườn núi: "Đã đến."
"Mẹ nó, không nói sớm!" Bàn Tử sụp người ngay trên sườn núi, ngã mông ngồi xuống: "Hô, người Trương gia các cậu thật biết chọn phong cảnh."
Tôi nghe xong lời này, cố gắng một chút bò lên trên, lên tới nơi liền học theo Bàn Tử một mông ngã ngồi trên nền cát.
Ngút trời cát vàng đi suốt năm giờ, lại nhìn cảnh sắc bây giờ, không nghĩ tới cát vàng còn có thể tinh xảo như vậy, thật sự như cách một thế hệ.
Dưới sườn núi, ba mặt nham sơn ba mặt cát vàng, ôm lấy một hồ nước tĩnh lặng, dưới ánh hoàng hôn không ngừng phát ra những ánh vàng nhu hòa.
Nước hồ phản chiếu cát vàng, tựa như dát một tầng lá vàng.
Một dòng suối nước uống cong quanh các ngọn núi, xa xa nhập vào Hoàng Hà.
Liễu rủ cỏ lau, giống như phong cảnh nơi Giang Nam.
Trừ tiếng chim và nước chảy, toàn bộ khung cảnh tựa như một bức tranh tĩnh lặng, phảng phất đã như vậy cả ngàn năm.
Những người phía sau cũng dần lên tới, nhìn thấy khung cảnh này liền sửng sờ, sôi nổi ngồi tại chỗ.
"Tiểu Ca, Trương gia các anh đối với con dâu đãi ngộ không tồi đâu, chờ khi tôi chết có thể xin ý chỉ, cho chôn ở đây."
Tiểu Ca nghe xong lời này trợn to mắt, Hắc Hạt Tử đi lên giơ chân đem Bàn Tử đạp xuống.
Mọi người nhìn Bàn Tử quây cuồng trên cát, rốt cuộc cũng có ý cười.
Vương Bình cười chạy xuống đem Bàn Tử túm lên, đoàn người lúc này mới cẩn thận tiến vào đất cổ Trương gia.
Dưới sườn núi, Tiểu Ca kêu chúng tôi lấy nước tắm rửa, nói rằng nước ở hồ này còn sạch hơn nước khoáng trong thành phố.
Nói xong liền một mình đi đến bãi đá bên kia đánh đánh gõ gõ.
Tôi cho tay vào, phát hiện nước lạnh thấu xương.
Tôi quay đầu nhìn, phát hiện Hắc Nhãn Kính thần sắc có hơi không tốt cúi đầu ngồi trên tảng đá.
Tôi không yên lòng, từ trong ba lô lấy ra gói đường glucose cầm trên tay đưa qua cho hắn.
Hắn nâng đầu nhìn tôi, cũng không có nhận lấy.
"Cho anh." Tôi đưa gói đường đến trước mặt hắn: "Cảm ơn các anh lần này đến đây cùng tôi."
Hắc Hạt Tử duỗi tay nhận lấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trên cổ tay hắn là tầng tầng lớp lớp băng vải.
Tôi nhìn nụ cười đó, trừ trên người nổi chút lông mao thì chính là trong lòng ớn lạnh.
"Yên tâm đi, nơi này trừ câm điếc là đến vì cậu, còn lại ai ai cũng có tâm sự riêng của mình.
Cái đấu này đều là muốn mệnh, sẽ không ai vì người ngoài mà đến đây cả." Hắc Hạt Tử mở chai nước khoáng tu một hơi, cảm giác ngọt nị của đường glucose, hắn bĩu môi.
Tôi nhìn Muộn Du Bình còn ở chỗ xa xa trên sườn núi bận việc, bên kia Phan Tử và Bàn Tử cũng đang bận rộn nhóm lửa nấu cơm, liền đi qua chỗ cách Hạt Tử không xa ngồi xuống.
"Hạt Tử, Ngọc Cẩn là người như thế nào?"
Hắc Hạt Tử nhướn nhướn mày: "Sao cậu không tự mình hỏi câm điếc?"
"Nói cho tôi đi."
Hắc Hạt Tử cười ha hả: "Hai người các cậu a.
Ngọc Cẩn tôi không còn nhớ rõ lắm, chuyện cũng đã nhiều năm rồi.
Tôi chỉ nhớ rõ nàng lớn lên không xinh đẹp, nhưng câm điếc đặc biệt thích.
Nàng rất ngoan, là con gái một gia đình giàu có.
Trong nhà câm điếc không chấp nhận hôn nhân ngoại tộc, hắn liền chạy ra ngoài.
Khi đó câm điếc mới mười bảy, mười tám tuổi.
Điên thật sự."
Tôi nghe, một người buồn bã tựa u đàm như Tiểu Ca, thật vậy chăng? Hóa ra cũng có một Tiểu Ca tuổi trẻ khinh cuồng, là do tôi không biết.
"Tiểu Ca nói, nơi này là mộ mà người Trương gia lập cho thê tử khác họ.
Vậy, vậy Ngọc Cẩn kia có phải cũng?"
"Đúng vậy, vốn dĩ nàng cũng không có danh phận gì.
Nhưng câm điếc thiếu chút nữa phá tan từ đường Trương gia, một mình mang Ngọc Cẩn đến nơi này an táng.
Sau này hắn làm Trương gia tộc trưởng, liền đem bài vị Ngọc Cẩn phóng vào từ đường Trương gia với tư cách là vợ của tộc trưởng, một lần chính là mấy chục năm."
Tôi thở ra một hơi, nhìn nhìn trời.
Con mẹ nó, hóa ra Ngô gia Tiểu Tam gia tôi vào sinh ra tử, chính là cho người ta làm thiếp.
Tôi không khỏi cười khổ trong lòng.
Đang nói, Muộn Du Bình đã từ bên sườn núi trở về.
Tôi vội vàng trốn đi, chen chút cùng một chỗ với Vương Bình và Bàn Tử.
Nhìn bọn họ nấu cơm, trong lòng tôi cũng tránh không được cùng quay cuồng với bọt nước sôi ùng ục.
Muộn Du Bình đi đến nói tìm được rồi, Vương Bình đứng dậy kéo y qua, lặng lẽ chỉ chỉ Tiểu Hoa và Hạt Tử, Tiểu Ca do dự một chút, Vương Bình lại lấy điện thoại ra gõ gõ vài chữ, Tiểu Ca xem xong gật gật đầu, trở về cùng Bàn Tử nói chuyện dựng trại.
Sau khi Vương Bình giải thích xong, ông ta đi đến chỗ Hắc Hạt Tử, đưa tay muốn bắt mạch cho hắn.
Nhíu nhíu mày, Hắc Hạt Tử nhìn ông cười lắc đầu không nói, chỉ tay qua Tiểu Hoa ở xa xa.
Tiểu Hoa thất thần ngồi một bên nhìn mặt hồ, Vương Bình vỗ vỗ Hạt Tử, quay người trở lại chuẩn bị dựng lều.
Ăn cơm chiều, từng người chuẩn bị trở lại trại của mình nghỉ ngơi.
Tiểu Ca tự nhiên túm tôi ngủ cùng một chỗ.
Những người khác từng người tự sắp xếp, duy nhất làm người khác kỳ quái chính là Vương Bình lại kéo Tiểu Hoa ngủ cùng.
Nói thật, Vương Bình là loại người hiếm có, ở cạnh rất khiến người ta an tâm.
Ông luôn là người đi cuối cùng của đội, dõi mắt canh chừng từng người.
Thời gian dài, chỉ cần ông không ở mọi người sẽ không tự chủ được tìm kiếm, nhìn thấy rồi mới cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.
Ở trong đội, cộng thêm Tiểu Ca là có hai cái người câm, bọ họ là trụ cột của cả đội, nhưng nói một chút thì Vương Bình so với Tiểu Ca có nhân tình hơn, càng làm người khác an tâm hơn.
Nghĩ đến đây tôi mê man nằm trong túi ngủ, Tiểu Ca ngồi bên cạnh nửa ngày, thấy tôi không thèm để ý y, không biết thế nào lại đem cầm gác lên vai tôi.
Tôi lúc này mới nhớ đến, người trước mặt tôi này chính là Vua banh tông, biểu tình thuần lương khi ở trước mặt mình tôi tự động bỏ qua.
"Ừm, ừm." Tôi giật giật, dán ở trên mình y, y lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.
Tôi thấy hơi buồn cười, một bụng khó chịu lão tử còn chưa tìm anh tính sổ đâu, anh thế mà còn ngủ được? Chuyện cũ anh đã nói rõ rồi sao? Mới vừa quay đầu, lại nghe được bên lều trại bên kia phát ra tiếng vang nhỏ.
Tiểu Ca so với tôi phản ứng mau hơn, giơ tay đem đầu tôi bảo vệ, một tay khác dùng hai ngón tay đặc biệt dài của mình đem lều trại mở ra một khe hở.
Tôi theo y nhìn ra, nương nhờ ánh lửa, tôi thấy Hắc Hạt Tử đang ngồi xổm bên ngoài lều của Vương Bình và Tiểu Hoa.
Vương Bình mở lều trại, đem Tiểu Hoa ngủ say ôm ra, trước nhìn kỹ sắc mặt Hắc Hạt Tử, hắn nhận lấy Tiểu Hoa đặt trên mặt đất, cùng Vương Bình nói gì đó rồi bắt đầu cởi quần áo của Tiểu Hoa.
Tôi quay sang kỳ quái nhìn Tiểu Ca, y nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo tôi không cần quấy rầy.
Bên kia hai người đem quần áo Tiểu Hoa cởi sạch, Hắc Hạt Tử cũng đứng lên bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Vương Bình lo lắng giữ hắn lại, Hắc Hạt Tử chỉ xua xua tay, cúi đầu đem Tiểu Hoa bế lên.
Tiểu Hoa hẳn là bị Vương Bình hạ dược, nãy giờ chưa từng phản ứng lại.
Hạt Tử ôm cậu ấy, từng bước từng bước đi đến bên hồ.
Tuy đã cuối hè nhưng nước trong hồ vẫn lạnh thấu xương.
Từ rất xa tôi dường như đã thấy được bả vai khoan thai của Hắc Hạt Tử run lên một chút.
Nhưng bước chân hắn không dừng lại, kiên định bước thẳng xuống hồ cho đến khi mực nước quá eo.
Sau khi ôm chắc Tiểu Hoa, hắn từ từ ngồi xuống, cẩn thận đem thân thể Tiểu Hoa ngâm vào làn nước.
Tiểu Ca buông mành quay lại nhìn tôi, tôi vẫn còn chưa rõ nên tiếp tục nhìn y.
Y đem tôi kéo qua ôm lấy, ở bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
Tôi càng kỳ quái: "Tiểu Hoa làm sao vậy?"
"Đại khái là ăn quá nhiều Huyết Thạch Lựu."
"Sao lại như vậy?" Tiểu Hoa dùng dược nghiện tôi đoán được, nhưng cái này thật sự nghĩ không ra.
"Chắc là Hạt Tử cho, có một khoảng thời gian hắn rất thích cho người ta dùng dược này."
Tôi nhìn y, tâm nói, anh khi đó rót Thạch Lựu cho tôi cũng có phải là do học hắn hay không.
Muộn Du Bình biết tôi nghĩ cái gì, cho nên nói: "Dược kia uống hai ba lần mới có thể nghiện.
Hạt Tử thường không làm vậy, lại nói đã rất nhiều năm hắn không làm như thế, lần này đại khái là cùng Giải Vũ Thần đùa điên rồi đi."
Hắc Hạt Tử và Tiểu Hoa sẽ đùa điên mất? Lòng tôi thầm nghĩ, một thân ngạo cốt của Tiểu Hoa tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình như thế này.
"Vậy bọn họ hiện tại..."
"Giải dược Huyết Thạch Lựu nằm trong đấu, ít nhiều cũng sẽ chảy một chút trong hồ, tóm lại vẫn tốt hơn là lấy máu Hạt Tử."
Máu Hắc Hạt Tử, tôi đột nhiên nhớ đến cổ tay đầy băng vải và miệng vết thương của hắn, đây là tự làm tự chịu.
Tôi lại nhẹ nhàng vén mành lên, xa xa nhìn Hắc Hạt Tử và Tiểu Hoa ngâm mình trong hồ.
Làn da Tiểu Hoa trắng trẻo ở dưới ánh trăng như đang phát sáng, cùng với làn da hơi ngâm đen của Hạt Tử trông rất xứng đôi.
Trong lúc thất thần, tôi bỗng nhiên nhìn thấy Hạt Tử cúi đầu, đem môi Tiểu Hoa nhẹ nhàng hôn trong miệng.
Tôi hoảng hốt buông mành xuống, khuôn mặt trong bóng tối có hơi phiếm hồng.
*Bài thơ Mãn Giang Hồng _ Nhạc Phi
Thòi kỳ Nam Tống, Kim
Tiếng Hán: 满江红 _ 岳飞
怒髮衝冠,
憑欄處,
潚潚雨歇。
抬望眼,
仰天長嘯,
壯懷激烈。
三十功名塵與土,
八千里路雲和月。
莫等閒,白了少年頭,
空悲切。
靖康恥,
猶未雪;
臣子恨,
何時滅!
駕長車,
踏破賀蘭山缺。
壯志飢餐胡虜肉,
笑談渴飲匈奴血。
待從頭,收拾舊山河,
朝天闕!
Dịch thơ:
Nộ phát xung quan,
Bằng lan xứ,
Tiêu tiêu vũ yết.
Đài vọng nhãn,
Ngưỡng thiên trường khiếu,
Tráng hoài khích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết.
Tĩnh Khang sỉ,
Do vị tuyết.
Thần tử hận,
Hà thời diệt!
Giá trường xa,
Đạp phá Hạ Lan Sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
Triều thiên khuyết.
Dịch nghĩa:
Lửa dựng ngút đầu,
Đứng tựa lan can,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận vang trời.
Hùng tâm hừng liệt,
Ba mươi tuổi công danh cát bụi,
Tám ngàn dặm dầm sương tắm nguyệt.
Chẳng an nhàn thiếu niên đầu sớm bạc,
Bi thiết không nguôi.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa xả hết.
Hận thì này,
Bao giờ mới diệt!
Chiến mã nhung xa,
Dẫm Hạ Lan chừ đạp.
Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây giành lại cả giang sơn,
Về chầu cửa khuyết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...