Hàn Mạc một bên xem tài liệu một bên nghe trợ lí báo cáo, đang vùi đầu chuyên tâm làm việc, đột nhiên trợ lý không nói nữa.
Hàn Mạc nâng mắt lên, lại theo ánh mắt kinh ngạc của trợ lý mà xoay người, thấy Nguyễn Đào đang đứng ở cửa phòng nghỉ.
Tóc lộn xộn, khuôn mặt tái nhợt còn treo nước mắt, trên người chỉ bọc áo khoác tây trang của hắn, vai áo rộng có chút buồn cười, vạt áo che đến bắp đùi.
Thời gian phảng phất dừng lại ở hình ảnh này.
Hàn Mạc đứng lên, đón lấy ánh mắt kinh hoảng của cậu, đi tới trước người cậu: "Tỉnh rồi sao?"
Nói xong ôm người vào trong khuỷu tay dẫn vào trong phòng, để lại cho trợ lý một cánh cửa đóng chặt, sẵn tiện kẹp chết lòng tò mò ở cửa.
Nguyễn Đào bị nâng mông bế lên, cậu thuận thế quấn chặt cổ Hàn Mạc, không nhịn được khóc nức nở, trái tim còn nhảy lên tận cổ họng không nuốt xuống được, cậu khóc run: "Tiên sinh..."
Tay sờ đến một mảng trơn bóng, Hàn Mạc bóp bóp cánh mông cậu nói: "Sao thế, giống hệt như đứa nhỏ ba tuổi vậy, tỉnh ngủ còn khóc."
Nguyễn Đào nức nở: "Tiên sinh..."
Hàn Mạc bật cười, ngồi xuống mép giường, vuốt vuốt sau lưng cậu, ôn nhu nói: "Lại mơ thấy ác mộng sao?"
"...Không phải."
"Vậy có chuyện gì?"
"...Em cứ cho rằng ngài không cần em nữa..."
Hơi thở ấm áp phun lên cổ, có chút ngứa, Hàn Mạc chỉ nghĩ một lát đã hiểu được, hắn quay mặt hôn lên lỗ tai cậu: "Ngốc."
Ôm ấp và hôn môi là cách an ủi tốt nhất.
Nguyễn Đào chảy hết nước mắt thì tâm trạng mới bình tĩnh lại, nghe được kim chủ giống như đang hù dọa: "Sau này nếu không nghe lời sẽ không cần em nữa."
Nguyễn Đào vội vàng chu môi dâng hiến nụ hôn: "Em sẽ nghe lời!"
Nắng vàng rực rỡ tiến vào từ cửa sổ sát đất, nhưng độ ấm vẫn không bằng hai đôi môi đang dán chặt.
Tới lúc hôn đủ rồi, Hàn Mạc mới trán chống trán với cậu: "Mặc như vậy là muốn đi đâu hử?"
"Muốn... tranh thủ lúc không có ai, thử xem có thể chạy trốn hay không..."
Hàn Mạc bị chọc cười: "Em có nhìn thấy cái túi trên sô pha không?"
Lúc này Nguyễn Đào mới nhìn về phía sô pha, thật sự nhìn thấy một cái túi phình to.
"Bên trong là áo quần và giày của em."
Nguyễn Đào vô tội "dạ" một tiếng, làm như là nhận sai: "Tại em... quá vội vàng..."
Hàn Mạc lột áo khoác khỏi người cậu, lần nữa đặt cậu vào trong ổ chăn: "Còn muốn ngủ thêm một lát không?"
Nguyễn Đào sợ ngủ tiếp một giấc sẽ đến chỗ xa lạ khác, cậu lắc đầu nhìn chằm chằm Hàn Mạc không rời: "Tiên sinh, đây là văn phòng của ngài ạ?"
"Ừ."
"Sao, sao em lại - -?"
Trong mắt Hàn Mạc có ý cười: "Để em ở nhà, đợi dì giúp việc tới hỏi em "sao lớn như vậy còn đái dầm" à?"
Cái đầu Nguyễn Đào nóng lên, á khẩu không trả lời được.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Đào.
Cậu phát ngốc hai phút, bò dậy uống sạch ly nước nóng, lại đi tới buồng vệ sinh.
Khuôn mặt người trong gương có chút sưng, Nguyễn Đào xối nước khiến cho mặt mình có tinh thần một chút, đầu ngón tay cậu chọc chọc trên cổ, chọc cho làn da còn lưu lại dấu vết ái muội kia thành cái hố nhỏ, cậu nghĩ đến tối hôm qua...
Tối hôm qua uống đến choáng váng, Đàm Hiểu Ức càng nói về chuyện quá khứ thì cậu càng buồn bực, rượu không say người tự say, lúc say thì nói chuyện với kim chủ không lựa lời, cho nên bị chà đạp đến đái dầm thì cũng là đáng đời nhỉ?
Hơn nữa tối hôm qua cậu thật sự rất thoải mái.
Nguyễn Đào vỗ vỗ mặt, kéo một thân mệt mỏi đau nhức ra mặc quần áo, trong túi còn có một cái cuộn vải buộc ngực, Nguyễn Đào không nhịn được mím môi, kim chủ này thật sự là quá ôn nhu tri kỉ!
Sửa sang lại quần áo xong, tiếp theo phải đi chấp hành nhiệm vụ - - đi tới nhà ăn của nhân viên, đóng gói cơm trưa lên cho kim chủ ăn.
Cậu lại mở cửa phòng nghỉ ra lần nữa, giống với lần trước, tiếng báo cáo trong phòng đột nhiên dừng lại, không khí trở nên yên tĩnh.
Trợ lý cố kìm nén sự tò mò.
Hàn Mạc cầm lấy thẻ công tác trên bàn đưa cho cậu: "Đi đi."
Nguyễn Đào tuân lệnh, lập tức bỏ chạy.
Nhà ăn của nhân viên nằm ở lầu hai, thang máy chậm rãi đi xuống trong thang máy còn có những người khác, Nguyễn Đào đứng trong góc lặng lẽ đánh giá tấm card trong tay, Hàn Mạc – tổng giám đốc, chỗ ảnh thẻ để trống.
Để trống cũng không sao, Nguyễn Đào nghĩ thầm, bộ dáng lúc cao trào của tổng giám đốc mấy người tôi đã thấy hết, khẳng định là mê người hơn nhiều so với mấy tấm ảnh thẻ mặt không biểu tình.
Không đúng.
Nguyễn Đào lại tự phủ định suy nghĩ của mình, cho dù là lúc nào thì kim chủ cũng đều mê người!
Còn chưa tới mười hai giờ - thời gian nghỉ trưa, Nguyễn Đào soát thẻ đi vào, bố cục trong nhà ăn cũng hơi giống so với tưởng tượng của cậu, giống như đã bưng hết tất cả các món trong thành phố này vào, nhóm đầu bếp đội mũ cao, có cả Trung Quốc và phương Tây, còn có một chỗ đặt đồ ngọt.
Nguyễn Đào mang theo tâm trạng hâm mộ tham quan một vòng, phát hiện thịt kho tàu, nhất thời nảy lên cảm giác nguy cơ, chờ đến khi cậu bưng hộp đóng gói đi chọn đồ ăn, cố tình tránh đi chỗ này, không chỉ như thế, câu nói "chỉ ăn thịt" kia của kim chủ cũng thành gió thoảng bên tai, màu xanh lục của rau dưa cũng chiếm hơn phân nửa hộp đồ ăn.
Cuối cùng đến chỗ đồ ngọt, Nguyễn Đào lấy cho mình một khối bánh kem trái cây, tâm trạng rất tốt nhưng cơ thể lại không thoải mái, chỉ ăn một miếng bánh kem nhỏ đã thỏa mãn.
Trong văn phòng, trợ lý vội rời đi, Hàn Mạc đứng trước cửa sổ sát đất nhận điện thoại.
"Nếu ngài muốn món đồ chơi của ngài tiếp tục dùng thuốc và kích thích tố để tiến tới bước thúc sữa, trong vòng hôm nay chúng tôi sẽ gửi qua bưu điện cho ngài."
Hàn Mạc trầm ngâm một lát: "Nếu dừng thuốc thì sao? Có chậm rãi khôi phục không?"
"Sẽ không, sẽ duy trì hiện trạng. Nếu muốn khôi phục thành trạng thái lúc trước, phải sử dụng loại thuốc và kích thích tố khác."
Hàn Mạc mở một bàn tay ra, ngón tay hơi nắm lấy không khí, hắn không tự giác cong môi: "Không cần, như bây giờ là được rồi."1
"Được, vậy không làm phiền ngài nữa."
Hàn Mạc gọi đối phương lại: "Đợi đã."
Thang máy đến tầng mười lăm, Nguyễn Đào xách hai túi to đi ra, trên cổ treo theo thẻ công tác của kim chủ.
Hàn Mạc cúp máy, xoay người đã thấy Nguyễn Đào đang muốn gõ cửa.
Hắn chào đón, cười cười không có ý tốt, làm Nguyễn Đào tự tiện lấy rau dưa tim gan run rẩy: "Tiên sinh."
Hàn Mạc nhận lấy túi xách đặt lên bàn trà: "Ừ, cùng nhau ăn, ăn xong rồi thì nghỉ trưa với tôi."
Nguyễn Đào lấy từng hộp đồ ăn đóng gói bày ra bàn, rũ đầu nghe kim chủ tiếp tục nói: "Buổi chiều dẫn em đi hóng gió."
Hóng gió?
Hàn Mạc thấy hộp đồ ăn toàn rau dưa cũng không nói gì, thậm chí còn vui vẻ nói một câu "tôi biết ngay mà", vươn chiếc đũa kẹp lên ăn không chút do dự.
Trái tim Nguyễn Đào lại rơi xuống, một bên đáp ứng, một bên mặc sức tưởng tượng cảnh tượng đi hóng gió.
Đi ăn đồ nướng sao? Hôm nay thời tiết tốt như vậy, nên lái xe đi đến hồ phía Đông hay đi ra vùng ngoại ô?
Cậu lấy bánh kem ra nếm thử, nhét đầy một miệng, nghĩ thầm, không phải là hóng gió mà là hẹn hò!
Đáng tiếc không chờ đến chiều, Hàn Mạc đã dẫn theo cậu đi xuyên qua hơn nửa cái thành phố, lúc đi vào hội sở kia, tâm trạng đang nhảy nhót của Nguyễn Đào rơi vào đáy vực, chờ mong biến thành sợ hãi, khát khao biến thành mê mang, thần kinh cậu căng thẳng nắm lấy cửa xe hỏi: "Tiên sinh, em, chúng ta..."
Hàn Mạc liếc nhìn cậu một cái, còn có tâm trạng nói giỡn: "Chuẩn bị dừng xe sẽ chạy trốn sao?"
Nguyễn Đào không nói nên lời.
Xe tiến vào bãi đậu xe, nhưng đối với Nguyễn Đào mà nói lại tựa như về tới vực sâu, cậu bất lực gọi: "Ngài nói... Đi hóng gió..."
Hàn Mạc cười rộ lên, xe dừng, tắt máy, cởi đai an toàn.
Hắn làm trò xiếc đủ rồi mới xuống xe ném chìa khóa, giống như đêm đó lúc mua cậu mà phát ra một tiếng vang lộn xộn, hắn mở cửa ghế phụ, lúc Nguyễn Đào cho rằng mình sẽ bị túm ra ngoài, Hàn Mạc lại nói: "Xem xem em bị dọa thành bộ dáng gì kìa."
Nguyễn Đào rất muốn đào mở ngực mình cho hắn xem trái tim mình đã nhảy thành dạng gì rồi.
"Chờ trong xe, tôi sẽ quay lại rất nhanh."
Nguyễn Đào không lên tiếng, bị dọa ngu rồi.
Chờ rất lâu sau khi Hàn Mạc khuất khỏi tầm mắt, Nguyễn Đào mới nặng nề thở ra một ngụm
Cậu giống như thoát lực mà mềm nhũn ngồi trên ghế xe, nghĩ đến lúc nghỉ trưa bị xoa nắn ôm vào trong ngực, lỗ tai nghe được lời nói âu yếm "em thật mềm", buổi chiều ngồi trong phòng vừa đọc sách vừa chờ, nhiều sách như vậy, cậu ngồi dựa vào ghế sô pha đọc đến mê mẩn, ngay cả trà ngon thượng hạng cậu cũng không thèm uống, lúc kim chủ tới tìm còn chơi trò chơi bịt mắt đoán người ấu trĩ với cậu.
Nguyễn Đào chậm chạp tăng thêm một chút tự tin, kim chủ của cậu thích cậu.
Nhưng mà, nhưng mà, ngài ấy bắt nạt mình, thật sự là đáng giận!
Nguyễn Đào không quên mình đã cấp cho kim chủ cái tên "Hàn người tốt", cậu che mặt lại thề, giờ phút này, cái tên này vĩnh viễn mất đi hiệu lực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...