Tần Quốc Trường ngồi ở cạnh nướng được bao nhiêu đều cầm trên đĩa, vừa chú ý chờ Vỹ Chu Đào nhai hết trong miệng liền đút cho cô ăn.
Cô nhóc vẫn lo xa, thẩn thờ nhìn trời nhìn đất.
Anh thì cảm thấy cô gái này quả thực ngốc chết đi được, nắm trọn hoàn toàn trái tim anh rồi vẫn còn sợ tương lai mù mịt.
Nghĩ tới chuyện mối quan hệ giữa cô và Kim Nhu vừa đánh mất, trong lòng bỗng có chút không vui.
Bởi vì cô đọc nhiều sách, nhớ được lời bảo rằng không nên vì một người đàn ông mà đánh mất bạn tri kỉ.
Huống hồ từ bé đến lớn cô chỉ theo Kim Nhu, từ trước khi ông ngoại Sinh mất bà đã một lòng yêu quý, thích chơi cùng trẻ nhỏ là cô.
Chắc hẳn, vừa rồi bà đã rất nuối tiếc, nuối tiếc một nửa quãng đời đối xử tốt với cô xong thành bị phản bội.
"Haizz..." Vỹ Chu Đào bắt đầu ngậm thức ăn, thở dài thường thượt, ngửa cổ lên nhìn trăng.
Ngón tay thô ráp miết qua gò má trơn nhẵn, vén mái tóc cô ra sau vành tai, "Vào rót giúp tôi ly rượu."
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi lon ton vào nhà, nói: "Cậu chủ chờ con xíu nha."
"Ừm."
Một lúc sau, Vỹ Chu Đào lại lon ton ra vườn, tay cầm ly rượu vang rót hơn nửa.
Cô nhóc ngồi xuống, nương theo vẻ bận rộn nướng thức ăn của anh đưa vành ly đến môi anh.
Tần Quốc Trường hơi ngửa cổ, ánh mắt dời tới vẻ mặt ngẩn ngơ bị anh câu dẫn, hầu kết trượt lên trượt xuống, uống một ngụm rượu.
Cô khẽ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ngon không cậu?"
Anh lắc đầu: "Không bằng."
"Không bằng gì ạ?"
"Không bằng môi em."
"..." Vỹ Chu Đào cảm nhận được đống lửa bên cạnh bỗng nóng rực làm toàn thân cô khô nóng, trái tim nhảy cẫn lên, môi bĩu ra, tủm tỉm cười: "Cậu chủ sến quá à!"
"Thế là sến rồi à?"
Cô gật gù: "Môi con nhạt muốn chết, đâu có vị đâu mà ngon."
"Em không biết đấy thôi, nếu em yêu ai thì môi người ấy sẽ tự động ngọt,"
Gương mặt Vỹ Chu Đào sáng lên mỗi khi thu nhận được kiến thức mới, lại không kiềm được liếm liếm môi, tập trung vào cánh môi ướt át men rượu đắt tiền, đôi mắt anh sáng rực giữa đêm đen tựa viên pha lê chói sáng.
Vỹ Chu Đào chần chừ một hồi, dồn hết thảy hồi hộp thấp thỏm thành can đảm, đặt ly rượu xuống thảm cỏ, gọi một tiếng "cậu chủ", vừa khi Tần Quốc Trường quay sang, con thú nhỏ lao tới, hai tay quấn lấy cổ anh, non nớt đặt nụ hôn lên môi anh, học theo anh trước kia thè lưỡi cạy răng.
Kết quả là bất thành, đôi phương còn trêu chọc cắn vào lưỡi cô một cái, tim nhỏ mong manh tổn thương không nhẹ, mêu mếu dùng tay vỗ về đầu lưỡi, gặng hỏi: "Sao cậu chủ cắn con?"
"Vì em cưỡng ép tôi."
"Con...!Con đâu có cưỡng ép!"
"Thế vừa rồi là gì?"
"Con hôn cậu chủ mà!" Vỹ Chu Đào nhỏ giọng cãi vặn, trong giọng còn có ý muốn bật nóc.
Tần Quốc Trường tiếp tục trêu ghẹo: "Chỉ có bạn gái tôi mới được hôn tôi."
Vỹ Chu Đào uất nghẹn, tủi hổ mím chặt môi, không bằng lòng nói ra: "Cậu chủ...!Cậu nói con với cậu là người yêu nhau mà um..." Dứt tiếng, môi đỏ mọng mếu máo, rưng rưng nước mắt, cảm thấy cực kì tủi thân.
Anh không dỗ, ngược lại còn tranh thủ lúc cô nhóc đang há miệng khóc thì nhét thức ăn vào.
Cô khóc ú ớ, hạt lệ long lanh từ hốc mắt trượt xuống gò má, anh vuốt nhẹ, lem nhem vào làn da mịn.
Giọng Phương Hy Pháp trìu mến: "Người yêu nào lại gọi "cậu chủ" xưng "con", hửm?"
Vỹ Chu Đào nhồm nhoàm, ngọng nghịu đáp: "Nhưng mà con là người hầu của cậu mà, không gọi cậu là cậu chủ rồi..
rồi ông chủ mắng con thì sao?"
"Nhất thiết phải gọi thế à? Tôi đã xem em là người hầu của tôi bao giờ, tôi thương em còn không hết." Tần Quốc Trường giả vờ bày ra vẻ mặt đáng thương, làm cho cô nhóc vừa khóc thành đỏ hoe cả cái đầu, mềm lòng mím chặt môi, suy nghĩ: "Vậy con gọi cậu chủ là gì?"
"Gọi ông xã đi." Tần Quốc Trường không chần chừ đáp, như thể đã chuẩn bị sẵn, cũng thừa biết Vũ Chi Đào sẽ nói như thế.
Cô thắc mắc: "Nhưng mà ông chủ với bà chủ kết hôn mới gọi là ông xã, bà xã mà!"
"Người yêu nhau đấy, đã cưới đâu mà ông xã với lại bà xã."
"Hả?"
Bởi vì Vỹ Chu Đào quá khó dụ, cô không tin là ông bà lớn trong nhà chưa kết hôn, vì vậy Tần Quốc Trường chỉ dụ cô gọi được một tiếng "anh".
"Anh Hy Pháp!"
"Ừm." Nhìn bộ dạng cười tươi rói của cô nhóc đến độ không thấy mắt, anh uống thêm mấy ngụm rượu, an tĩnh ngắm nghía cặp má đào của cô, nghe cô nịnh nọt: "Anh Quốc Trường nướng bạch tuộc cho em nữa nha!"
"Ngoan quá, để anh hôn cái nào."
Nghe lời, Vỹ Chu Đào lanh chanh chồm tới, miệng tủm tỉm chu chu, mắt nhắm nghiền mong đợi.
Tần Quốc Trường khoé môi cong cong, lấy con tôm trên vỉ nướng vừa chín tới đem chọc vào môi căng mọng.
Cô giật mình mở toang mắt, mặt mày tức khắc nhăn nhó mếu máo sau khi nhận ra anh bỡn cợt mình, tỏ ra hờn hờn dỗi dỗi hĩnh mông ngồi xa anh ra.
Tần Quốc Trường đem một chân bạch tuộc nướng tới, "Cho em."
Vỹ Chu Đào thuận tay đưa rượu lên môi, quay người đưa lưng cho anh.
"Cẩn thận say đấy."
Cô không nghe lời, ngậm đắng uống ừng ực rượu vang đắt tiền, vị cay nồng lẫn hậu ngọt khi tới cổ đều không khiến cô cảm thấy ngon miệng, tuy nhiên vẫn là một hơi uống sạch.
Thấy thế, anh mang đồ ăn đưa ra trước mắt cô, là một cái xúc tu bạch tuộc đã ướp đậm đà, hơi khói ấm bóc lên nghi ngút, giọng tựa đang cười: "Uống rượu phải có đồ nhắm, này."
Cô phụng phịu má, tiếp tục xoay mặt đi.
Tần Quốc Trường từ phía trên nhìn xuống là một vòm đen huyền bồng bềnh, gò má bầu bĩnh lấp ló sau màn tóc mượt như suối đang dần đỏ hồng lên, bộ dạng trong mắt anh là một đứa trẻ đang không vui.
Anh đưa tay véo má cô, xoa bụng phẳng lì, cúi đầu dịu dàng hôn lên xương quai hàm cô nhóc: "Tôi đùa tí thôi mà, đầu tôm chọc đau lắm à?"
Vỹ Chu Đào quay qua, nắm đấm nhỏ nhắn đập đập vào ngực anh, răng nghiên nghiến, khoé mắt đỏ lên, nghèn nghẹn sống mũi: "Con không thích đâu!"
"Rồi rồi, tôi sai rồi, sau này không trêu Đào nhỏ nữa, nhé." Tần Quốc Trường xuống nước nhận lỗi, nắm cổ tay Vỹ Chu Đào hôn lên mu bàn tay, lòng bàn tay, sau đó áp môi tới hôn lên trán cô, "Đào nhỏ đừng dỗi nữa này."
"Cậu chủ không được như vậy nữa!" Vỹ Chu Đào phụng phịu má, tay nhận đĩa đồ nướng, giương mắt trách mắng anh: "Con không muốn ai hôn con đâu."
"..." Tần Quốc Trường hơi sững người, đôi đồng tử như thể đã giãn nở thành hình trái tim, cảm thấy thời khắc rực rỡ này cô nhóc ngồi trước mắt anh trong trẻo mềm mại như lông vũ, nhưng quá dễ dàng bị gió cuốn.
"Đào nhỏ."
Vỹ Chu Đào dụi dụi mắt, đem gương mặt vướng nét non mềm đối diện với anh.
"Ai dạy em thả thính tôi vậy, hửm?" Tần Quốc Trường vẻ mặt cưng chiều bẹo bẹo hai cặp má đào, kéo căng ra làm mặt cô nhóc trông thật ngố.
"Cậu chủ xấu hổ hả?" Cặp mắt trong veo của cô chớp nhẹ, vẻ mặt vô cùng vô tội, ngây thơ hỏi anh.
Tần Quốc Trường lần nữa bị cô chọc trúng trái tim, đứng hình nhìn cô, gượng gạo cong môi: "Ngốc, trẻ con như em ghẹo cũng có thể xấu hổ à?"
"Con có ghẹo cậu chủ đâu!" Cô phản bác.
"..."
Chốc lát, Vỹ Chu Đào cầm chân bạch tuộc lên đưa vào miệng cắn một cái, nhai nhai, cặp mắt to trong trẻo nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh nhìn cô cười như ngốc.
"Say rồi." Tần Quốc Trường thở ra khàn khàn.
"Cậu chủ yếu quá dạ? Sao hồi trước con thấy cậu chủ uống rượu hoài mà?"
"Tôi nói em đấy." Tần Quốc Trường gõ đầu cô một cái, mỉm cười dịu dàng: "Mặt đỏ lên hết cả rồi."
Vỹ Chu Đào vô thức sờ sờ mặt, cảm thấy nóng hổi như lửa thiêu, đầu óc chỉ hơi choáng, miệng hực mùi rượu nồng, cũng chưa có gì giống như Tần Trí Dư xỉn say đòi Kim Nhu dìu về phòng ngủ.
Tần Quốc Trường thấy có mùi cháy khét, chợt nhớ đang nướng hải sản nên đứng lên đi về chỗ cũ, cẩn thận trở bề đồ ăn, thuận miệng hỏi: "Đào nhỏ ăn tôm nhé?"
Bất chợt, cái đầu nhỏ dựa vào vai anh, nũng nịu ôm cánh tay anh cọ cọ má, gương mặt vô cùng hưởng thụ, "Anh Quốc Trường."
"Hửm?" Tần Quốc Trường cười không thấy mắt, quay sang hôn đỉnh đầu cô một cái.
"Em...!Em đi xếp đồ cho anh Quốc Trường nha!"
"Thôi, chút nữa tôi tự xếp, vài bộ quần áo thôi."
"He he." Vỹ Chu Đào cười thành tiếng, môi nhoẽn ra một cách ngô nghê, nhanh chóng đứng dậy chạy lon ton đi: "Em xếp cho anh Quốc Trường đồ ăn nữa!"
"Được rồi, tôi đi vài hôm thôi."
Vỹ Chu Đào ở trong nhà rất lâu, Tần Quốc Trường nướng đầy đĩa thịt thì mới thấy cô nhóc ló đầu ra, trên tay cầm chiếc điện thoại anh vừa tặng, một mạch ngồi xuống cạnh anh.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu chủ chụp hình nha?"
"Chụp hình à?" Tần Quốc Trường đón lấy điện thoại trong tay cô, mở máy ảnh, ngã người ra sau đưa mặt camera về phía cô, "Em tạo dáng đi."
Cô lắc lắc đầu: "Con chụp với cậu chủ thôi à."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...