Bước đi gập ghềnh chênh vênh làm cô xốc lên không yên, thế nhưng bờ vai kia vững chãi ấm áp, ôm lấy trọn mảnh cổ nam tính mà cả đời đám con gái ngoài kia có mơ cũng không chạm được.
Vỹ Chu Đào thấy bình yên, có hơi buồn ngủ, mặc dù sắp phải đối mặt với cái khó nhưng cô vẫn cảm thấy bình thản đến lạ lùng.
Phải chăng lần này có Tần Quốc Trường ở bên cạnh?
Cô lim dim chớp chớp mi mắt, mũi ran rát ngứa ngứa nên cọ tạm lau vào áo anh, hẳn là trời chuyển mùa sắp sinh cảm, cô tự nhủ chút nữa về nhà phải ăn nhiều trái cây chống bệnh.
Ánh mắt vô thức chạm vào vết máu đỏ tươi trên vai Tần Quốc Trường, cô ngẩn ra vài giây, lơ đãng một lúc mới nhận thức được đầu mũi xộc mùi tanh nồng và còn ươn ướt.
Nhận ra vết máu nhỏ trên vai Tần Quốc Trường và máu trên mũi cô là cùng một loại, cô hoang mang, sững sờ bụm mặt, đứng hình thinh thít một lúc lâu.
Tần Quốc Trường: "Đường hôm nay dốc quá Đào nhỉ?" Anh thở dốc, hơi ngoái ra sau trong vô thức muốn nhìn Vỹ Chu Đào.
Cô tức khắc gục qua bên vai còn lại giấu nhẹm mặt đi.
Được thêm vài bước, Vỹ Chu Đào vùng chân phóng xuống đất, vọt chạy đi, nhờ gió để lại một lời nhắn: "Cậu chủ đi trước nha, con đi tìm ông quản gia rồi con tới."
"Đi cùng tôi, tôi bảo ông ấy tới gặp em!" Tần Quốc Trường cao giọng gọi cô quay lại, thế nhưng cô không thèm nghe, tay ôm miệng cắm đầu chạy một mạch rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Bất lực, Tần Quốc Trường lúc này mới gục đầu xuống chân, nặng nề nhấc lên bước đến chiếc bàn gỗ tròn.
Tay anh sớm đã lạnh ngắt, da mặt trắng bệch, chỗ chân kia chỉ mới ngày hôm trước lao như tên bắn lục lọi trong bạc ngàn tuyết trắng đi tìm Vỹ Chu Đào, cho đến khi tím tái, sưng phù cả mắt cá vẫn chưa thấy đau đớn bằng việc cô nhóc vì anh trượt chân nên túng quẫn tìm bằng mọi cách.
Ngày hôm đó anh chẳng hề cãi nhau với Miao, cũng chưa từng chạm mặt Miao vào ngày gia đình trượt tuyết.
Chỉ biết, khi nhìn thấy sợi len màu đỏ đô y đúc chiếc váy anh thầm tặng Vỹ Chu Đào vướng trên nhành cây thông, xung quanh còn có dấu vết đổ nát; thần trí anh chìm xuống đáy vực, trái tim hốt hoảng, lo sợ cực cùng, bằng mọi giá cũng vì cô.
Thế nhưng anh vẫn như vô định, chẳng còn nhớ rõ vì sao đột nhiên nhận ra mình mắc bẫy.
Vỹ Chu Đào đi với thân phận người hầu, cô vốn dĩ ngoan ngoãn, có gan nào dám mặc váy xinh trốn việc đi chơi?
Chiếc váy này tuy không tốn công làm, nhưng vì mùa đông này rất lạnh, Tần Quốc Trường chỉ thích ngắm cô mặc váy len ấm, cũng là chiếc váy anh vừa nhìn đã không thấy trên đời ai mặc xinh bằng Vỹ Chu Đào, ngọn ngành vụ việc này cư nhiên sẽ bị chính tay anh đào bới.
Vỹ Chu Đào hì hụt chạy tới toilet khì mũi, kết quả là cả một bồn rửa mặt màu máu loãng.
Xui làm sao cô lại chọn ngay chiếc bồn rửa mặt bị nghẹt, nước trong bồn sóng sánh đỏ rực.
Da gà da vịt cô bất giác nổi lên, loay hoay nhìn tứ phía tìm đồ chọc lỗ ống dẫn.
"Đào nhỏ, em xong chưa?" Âm thanh trầm thấp, dịu dàng vọng tới tai, Vỹ Chu Đào giật thót tim, "hức" một tiếng, một mạch phóng ra ngoài cản bước Tần Quốc Trường dự định đi vào tìm.
Chạy đến phía trước, trán cô vô tình đập vào cơ ngực săn chắc, bàn tay to đau xót mân mê vầng trán trơn nhẵn, "Có đau không?"
Cô ngẩng mặt, khoé mắt loé lên tia tủi thân, lập tức cúi gằm mặt xuống đất.
"Hửm?" Tần Quốc Trường cong khoé môi, nhịn cười: "'Ẵm' nữa không?"
Vỹ Chu Đào gật gật gù gù, vươn tay với cổ Tần Quốc Trường, môi mếu máo như đứa trẻ đòi nũng baba.
Tần Quốc Trường cười thành tiếng, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng như ôm một bé gái, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Nghĩ bậy bạ gì miết vậy, hử?"
Cô không trả lời, chỉ gục đầu giấu mặt vào vai anh.
Tần Quốc Trường ngẫm càng thấy lạ, lấy đâu ra nhiều hơi sức như vậy để cô nhóc nghĩ linh tinh cả ngày, sau đó cứ buồn buồn xụ xụ mặt, đôi khi cứ nhờn mặt ũ rũ không biết lí do làm anh có lúc cồn cào trong ngực, tự khi nào đã say mê cô bé này đến chẳng biết trời trăng.
Trầm mặc một lúc.
Chưa bao lâu đã đến nhà chính, Vỹ Chu Đào lại vùng chân bỏ anh từ khi vừa đặt chân đến cổng.
Tần Quốc Trường: "Vào chơi với bà nội đi."
Vỹ Chu Đào môi mấp máy nhỏ nhẹ, đôi mắt trong veo khó giấu đi vẻ mặt có vô vàn lời muốn nói.
Nhưng rồi cô không mở lời, chỉ gục đầu tỏ ra vâng lời: "Dạ."
"Sao vậy? Chuẩn bị xa tôi nên buồn sao?" Bàn tay thô ráp mơn trớn, véo véo chiếc má bí xị phím hồng của cô, nhẹ cẫn khẩy chiếc mũi cao, cười hừm một tiếng: "Có cần thơm thơm đỡ nhớ không?"
Như thường lệ, Vỹ Chu Đào ngượng ngùng gầm mặt xuống gối, miệng nhỏ luyên thuyên tìm đường thoát: "Cậu chủ nhớ gọi con nha, chừng nào cậu lạnh á, con đem áo qua cho cậu mặc.."
"Không phải có em rồi sao? Mặc áo ấm làm gì?"
"..." Trái tim Vỹ Chu Đào rung lên dồn dập, cảm thấy vành tai nóng ran, môi cười như không cười: "Cậu ôm con nhưng mà..
mà con được ấm chứ cậu đâu có được ôm!"
"..." Không ngờ đến Vỹ Chu Đào có nước đi này, Tần Quốc Trường im bặt không biết phản ứng ra sao, mà dường như thái độ nhởn nhơ của anh khi đứng trước mặt cô liền trở thành số không, chỉ có thể nghiêm túc, dịu dàng, hoặc nuông chiều.
Vỹ Chu Đào hơi ngưa ngửa cổ nhìn Tần Quốc Trường, dưới nắng bạc, mảng trời trắng xóa sau lưng anh linh động trong từng vĩ độ mắt, nơi lọn tóc kia động đến cũng đẹp đẽ tựa tranh vẽ, nụ cười nhàn nhạt để lộ tư vị thâm trầm; ngực cô xao xuyến khó thành lời, muốn ca tụng anh, muốn được vẽ như anh, muốn đôi mắt kia vĩnh hằng trói buộc lấy duy nhất mỗi mình cô.
"Cậu chủ."
"Hửm? Không muốn đi tìm bà nội thật sao?"
Cô lắc nhẹ đầu, tay mân mê vạt áo ấm, mắt cụp nhìn mũi chân, sống mũi cay xè, khoé mắt bắt đầu nóng lên, nghèn nghẹn trong cổ họng: "Lỡ như con..
chết..
con không sống nữa thật, mà cậu đeo nhẫn của con, vậy cậu kết hôn với ai có tháo ra không?"
"Nói vậy khác nào tôi lấy hai vợ?" Tần Quốc Trường nắm nhẹ cằm cô, nhẹ nhàng miết qua vành môi mọng, khoé môi anh cong lên ôn hoà, tuyên bố: "Cả đời tôi, nhất định không có thêm người vợ nào."
"Vậy chứ cậu tính lấy ai làm vợ? Mà cái lúc cậu lấy vợ, cậu có tháo nhẫn của con ra không kia kìa!" Cô nghẹn ngào quẹt nước mắt qua vành tai, xong lại kéo tay áo che mắt đi, ngực nấc lên, đáng thương mè nheo: "Cậu hứa giữ giùm con thôi mà cậu đeo luôn, cậu đeo mà cậu không biết đâu, nhẫn của chồng con mà..
mà cậu đeo hoài, cậu đâu có kết hôn với con đâu à!"
"Ai bảo tôi không kết hôn với em?" Tần Quốc Trường thấy không còn đơn giản, như thể Vỹ Chu Đào ngày trước bị hôn mê nên quên sạch những gì anh hứa, còn không hề tín nhiệm anh.
Anh siết hai bả vai cô, nhắc nhở: "Em còn chưa đủ tuổi kết hôn, mở miệng ra là có ý nói tôi lừa em, em không thử chờ thêm một chút, chờ đến sinh nhật em xem tôi có kết hôn với em không!"
Khoảnh khắc đó, đầu óc Vỹ Chu Đào lơ lửng tận chín tầng mây, mọi thứ lọt vào tai cô dửng dưng trôi đi sạch, nhưng không phải vì thế mà cô không biết - có một người từng bảo cô chờ, chờ thêm chút nữa, người ấy có thể sẽ là vĩnh hằng của cô.
.
.
"Thằng kia hết đau chân chưa con?"
"Đau chân gì ạ?" Vỹ Chu Đào ngồi sau lưng Kim Như đấm đấm bóp bóp, gương mặt hiếm khi nghiêm túc, nhưng khi nghe nhắc đến Tần Quốc Trường, đôi mắt ngay tức khắc tròn xoe còn như thể phát sáng như đèn pha.
"Con không biết à?" Kim Nhu khó hiểu xoay đầu nhìn cô, nhìn thấy gương mặt thơ ngây không nhiễm tí bụi trần, bà thản nhiên vỗ vỗ tay cô, nói: "Ai nhỉ? Cái cô bạn đẹp gái của Miao đấy, con bé đó kể với bà, con đi chơi lung tung bị trượt chân ngã, thằng Trường chạy tìm con khắp nơi.
Nghe đâu ông Tần cũng bị nó làm tức điên, nghĩ làm sao có một con hầu cũng làm ầm đùng lên, chân bầm tím đi một mình thì không nổi mà bế con thì chạy ráo riết."
Vỹ Chu Đào ngây phỗng.
"Đấy là cái cô kia kể, bà không biết xảy ra chuyện gì cả đâu nhé."
Chợt, cô nhớ đến cô gái ăn mặc mỏng manh gợi cảm đứng dặm phấn ở cửa kính xe Tần Quốc Trường hôm trước, cô bật lên: "Là cái chị..
chị..
ưm.."
"Chắc vậy rồi, có mỗi con bé đó thân với Miao nhà mình chứ mấy." Kim Nhu tỏ vẻ ảo não, ngao ngán thở dài: "Dân này không hiền đâu, sợ là thằng Trường nó ngu, dại gái rồi nhìn không ra thôi."
"Cậu chủ không có ngu.." Vỹ Chu Đào lí nhí cãi lại.
Kim Nhu quay phắc lại lườm cô một cái rõ là ác, "hứ" một tiếng, lại ngoảnh mặt đi: "Haizz, ai mà biết được.
Năm xưa tôi cũng cho là ông nhà tôi thông minh đấy thôi, cuối cùng vẫn có chuyện mèo mã gà đồng, tôi không làm đến cùng là may rồi đấy chứ."
"Dạ?" Từng nghe bao lời tốt đẹp về Tần Trí Dư, lần này chính tai cô nghe được từ chính miệng Kim Nhu than vãn, 'mèo mã gà đồng' cô không đọc sách cũng hiểu nghĩa từ này, tò mò nhìn bà chăm chú: "Sao bà hiền, bà không bỏ ông chủ đi?"
"Bỏ á? Cần gì phải bỏ? Tôi làm vợ hắn mấy năm, có nhà họ Tần chống lưng, không cần đi cũng có người tống cổ ông già đó ra thôi." Kim Nhu "xí" một tiếng: "Đàn ông tốt trên đời này thiếu chắc."
"Nhưng mà sao cậu chủ không nói với con cậu chủ bị đau chân?"
"..." Kim Nhu quay phắc mặt ra sau nhìn Vỹ Chu Đào.
Thường thì bà kể chuyện tới đâu, bé Đào sẽ cười cười ngồi im thinh thít, lâu lâu lại hỏi này nọ về mỗi mình bà, ủi an cảm giác của bà.
Lần này, câu chuyện chưa đi được bao xa, cô nhóc này cả gan hỏi chuyện 'người yêu' trước thay vì quan tâm người lớn đây.
Vỹ Chu Đào đột nhiên muốn chạy ra ngoài kia tìm Tần Quốc Trường, bảo sao khi nãy anh cứ bước đi gập ghềnh, chênh vênh không chắc, bảo sao anh cứ một mực muốn bế cô lên, muốn cõng cô, còn rất kĩ lưỡng giấu đi bàn chân sau đôi tất trắng.
Kim Nhu không vừa lòng, "hứ" lạnh: "Đào lấy thuốc ngâm chân cho bà."
Hai mắt cô bắt sáng rực rỡ, "dạ" một tiếng rõ ngoan, lật đật phóng xuống giường, như tên bay lao đi ra khỏi phòng.
Người già ở phía sau bất mãn giậm chân, ghét bỏ bĩu môi: "Thằng kia cho nhỏ này ăn bùa mê thuốc lú gì vậy không biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...