Dù nằm mộng, Triệu Sĩ Nguyên cũng không hề tưởng tượng là Đơn bá bá lại hồ đồ như thế!
Phàm trên đời bất cứ trong một trường hợp nào, nếu có sự nghi ngờ ít nhất cũng phải hỏi trắng hỏi đen, phải nghe người ta biện giải ít nhiều, còn tin hay không là tuỳ chỗ thiểm cận, cố chấp, thông cảm.
Chứ ai lại mang một thanh kiếm, đi khắp bốn phương trời, gặp mặt biết tên, là họ thủ đoạn ngay, hạ mà không cần nghe một lời phân trần? Hạ mà không cần hỏi một lời, một câu?
Chàng nhếch nụ cười khổ. Khẽ nhếch vai hữu lên, nghiêng đà về phía đó, dịch khỏi vị trí, rồi cấp tốc đảo bộ hoành về phía tả.
Làm động tác đó chàng theo đúng chiêu thức Linh Long trạo vỷ, thủ pháp và thân pháp đẹp vô cùng.
Nhật mục song nhân Đơn Minh từ trên không trung đáp xuống là nhắm vào vai hữu của Triệu Sĩ Nguyên, tự nhiên trọng lực của thế công phải lệch về phía hữu. Nhưng, cái đích vừa dịch sang bên hữu để nhữ đối phương, đã chuyển sang bên tả rồi, thành ra thế công của Đơn Minh đánh thẳng xuống mặt đất. Chỗ đó lỏm thành một hố cát sâu, bụi đất bốc lên xoáy tròn thành một chiếc cột cao mấy trượng.
Đánh một chiêu hụt đích, Nhất mục song nhân còn lơ lửng trên không trung, sôi giận bừng bừng hét to:
- Trốn! Liệu ngươi trốn được thế Liên hoàn cửu biến của ta chăng?
Lão xoay người một vòng, tà áo rộng xoay theo, cánh tay áo cũng quét rẹt rẹt trong không khí, tung ra từng đợt tụ phong cuốn rần rần trên đầu Triệu Sĩ Nguyên.
Nhưng, cũng như lần trước, Triệu Sĩ Nguyên đã rời xa vị trí.
Hai tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất đã bị xoáy sâu hai lỗ nữa, to hơn lỗ trước.
Triệu Sĩ Nguyên đã cách đó hơn hai trượng. Không một hạt bụi nào bám vào mình chàng.
Dĩ nhiên Nhất mục song nhân Đơn Minh sôi giận hơn gấp mấy phần, càng sôi giận lão càng dụng lực.
Thân hình vẫn còn lơ lửng trong không gian, lão lộn người bảy vòng, trong thời gian lộn người đó, lão đề tụ chân cương, dồn vào hai cánh tay, bất thình lình chấp hai bàn tay lại, đánh xuống.
Triệu Sĩ Nguyên vẫn với thức Linh Long trạo vỹ, tránh né như trước, đất cũng bị xoáy tròn thành lỗ hổng, sâu hơn, bụi đất bốc lên cao hơn.
Nhượng Nhất Mục Song Nhân đủ ba chiêu, Triệu Sĩ Nguyên nghĩ là đã đủ lễ lắm rồi.
Nếu đôi phương còn hùng hổ tiếp tục tấn công, chàng có thể hoàn thủ mà không sợ giang hồ trách cứ.
Nhất mục song nhân Đơn Minh khi nào chịu nhượng bộ? Nếu không hạ được chàng thì thanh danh của lão còn đâu. Suốt mấy mươi năm ngang dọc bốn phương, có danh thủ nào chịu nổi Liên Hoan Cửu Biến của lão?
Dù là gặp Long Phụng lệnh chủ, lão chưa ngán huống hồ một tiểu tử vừa tập tểnh những bước đầu tiên trên giang hồ.
Chiêu thứ tư kế tiếp phát ra.
Triệu Sĩ Nguyên điểm nụ cười lạnh.
Lần này thì Nhất Mục Song Nhân đáp xuống đất. Vừa đáp xuống lão xoay người đối diện với chàng đồng thờ nhảy vọt tới, chưởng khác ra luôn.
Chưởng lực có phần mạnh mẻ hơn ba lần trước, kình phong tỏa rộng hơn hai trượng tròn, cuốn đi ầm ầm, bốc theo cát bụi mịt mù trong không gian.
Bốp! Bốp!
Bảy tiếng bốp vang lên theo nhịp. Nhất Mục Song Nhân nhảy lên đập xuống đúng bảy lần, theo tiến "Ông và chạm đôi." Đến tiếng bốp cuối cùng, Triệu Sĩ Nguyên hú vọng một tiếng dài đoạn trầm giọng:
- Vãn bối xin vô lễ với Đơn bá bá!
Chàng ngưng tụ chân khí, dồn vào tay, đưa lên rồi vụt trở lại liền.
Từ bàn tay của chàng phát xuất một hấp lực, hấp lực đó cuốn hút vọt trên kình đạo qua mình Nhất Mục Song Nhân, mất kình đạo đó lão không nương theo để bay vọt tùy ý muốn, bắt buộc lão phải đáp xuống đất.
Chẳng những lão không còn xuất chiêu phân công kịp lúc nữa, lão lại thở nhanh hơn người thường chứng tỏ lão hao hết chân khí một phần quan trọng.
Triệu Sĩ Nguyên an nhiên như thường, đứng nguyên tại chỗ, thần sắc bình hòa.
Nhất Mục Song Nhân đáp xuống đất rồi, đứng lặng điều tức một lúc, đột nhiên lão bật cười ha hả, vừa cười vừa bước tới. Gương mặt của lão lộ hẳn hân hoan, lão cất giọng sang sảng thốt:
- Hay lắm! Hay lắm! Đúng là màu xuất vừa thẳm, nhưng xanh hơn chàm. Triệu lão hữu có đứa con như hiền điệt, thì có lo gì oai khí anh hùng không người nối dõi?
Triệu Sĩ Nguyên nghi ngờ, lùi lại một bước:
- Đơn bá bá nói gì thế? Xin giảng giải cho tiểu điệt hiểu rành.
Nhất Mục Song Nhân bật cười lớn, nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Ngươi rời nhà chưa được bao thời gian, lại tao ngộ không biết bao nhiêu điều bất hạnh, nếu kẻ khác, đã chán nản, quay gót trở về, song ngươi giữ vững can trường quyết tâm cầu tiến, lão phu hết sức ngợi khen, cho nên hôm nay cố ý thử xem hiền đệ thành tựu như thế nào.
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Bá bá thử như vậy có khác nào muốn giết người? Nếu tiểu điệt sơ suất thì sao?
Nhất Mục Song Nhân lắc đầu:
- Lão phu đã ước lượng công lực của hiền điệt rồi, nhất định không thể nào có sự sơ suất.
Triệu Sĩ Nguyên chăm chú nhìn lão, trong lòng không tin tưởng lắm.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh vỗ nhẹ vào vai chàng:
- Lão phu với lệnh tôn có cái giao tình thân mà hơn hai mươi năm dài nên biết nhau rõ.
Lệnh tôn xử sự vô cùng sáng suốt, nếu không nắm được cái lẽ tất thắng, quyết chẳng bao giờ dám đặt niềm tin nơi hiền điệt mà giao phó lệnh phù Long phụng!
Triệu Sĩ Nguyên nhận ra, nếu chàng không có những kỳ ngộ trên đời, thì hôm nay làm gì kiêu hãnh tiếp được mấy chiêu của Nhất Mục Song Nhân! Như vậy, phụ thân chàng dựa vào đâu mà dám đặt kỳ vọng nơi chàng? Chàng mỉm cười chua chát.
Tuy nhiên, chàng cũng đáp vu vơ cho xuôi chuyện:
- Đơn bá bá là hảo hữu của gia phụ, tự nhiên hiểu rõ người hơn ai hết!
Nhất Mục Song Nhân nhìn chàng một lúc, sau cùng thở dài mấy tiếng hỏi:
- Gần đây hiền điệt kết giao với những nhân vật nào?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Đơn bá bá hỏi tiểu điệt như thế là có ý tứ gì?
Nhất Mục Song Nhân trầm giọng:
- Lão phu nghĩ là hiền điệt giao du với những người không được minh chánh cho lắm nên mới có những hành động quá hoang đường...
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Đơn bá bá thấy thế nào mà cho tiểu điệt có những hành động hoang đường!
Chàng liên tưởng ngay đến cuộc hứa hôn với Thanh Liên Ngọc Nữ. Có lẽ sụ việc đã bị bại lộ rồi và hiện tại trên giang hồ thiên hạ võ lâm đang bàn tán mà bình luận, nên Đơn Minh mới biết được.
Nhất Mục Song Nhân nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Chưởng môn nhân phái Võ Đương bị tẩu hỏa nhập ma, có phải do hiền đệ ám hại không?
Triệu Sĩ Nguyên suýt kêu to lên, chàng nhìn sững lão nhân một lúc rồi than khẽ:
- Sao lại có việc đó? Tiểu đệ có bao giờ đến núi Võ Đang?
Nhất Mục Song Nhân cau mày:
- Thật vậy không?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Trời! Đơn bá bá không tin được tiểu điệt à!
Nhất Mục Song Nhân trố mắt:
- Thế kỳ quái thật!
Lão trầm ngâm một chút rồi tiếp hỏi:
- Sau khi rời Câu Lâu thiên phủ hiền điệt đi đâu?
Triệu Sĩ Nguyên ức đoán sự tình có tầm quan trọng lớn lao, nếu không nói thật, chẳng khi nào Nhất Mục Song Nhân chịu tin chàng.
Chàng liền thuật lại mọi việc từ lúc bị nạn trong tay Âm Dương lệnh chủ đến khi tiếp nhận bí quyết Thiên Linh Tam Thức, cho Đơn Minh nghe.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh chớp ngời ánh mắt:
- Hiền điệt hãy thử biểu diễn một chiêu Thiên Linh Tam Thức cho lão phu xem.
Từ lúc lãnh hội được huyền công vô thượng đó, Triệu Sĩ Nguyên chưa hề thực nghiệm lần nào, chính chàng cũng muốn biết chỗ cơ diệu của môn công Thiên Linh Tam Thức, chàng điểm một nụ cười hỏi:
- Đơn bá bá muốn tiểu điệt thử như thế nào?
Nhất Mục Song Nhân suy nghĩ một chút:
- Nghe nói Thiên Linh Tam Thức có cái công lực ảo huyền, đánh tan núi, vậy hiền điệt thử trong một chưởng vào triền núi kia xem.
Triệu Sĩ Nguyên vận dụng chân ngươn, đưa hai cánh tay vẽ vào khoảng không, theo thức Âm Dương thái cực, đoạn chấp lại làm một.
Từ hai lòng bàn tay bay ra hai đạo khí trắng.
Hai đạo khí đó bay đi, không mảnh hệt lắm, song có cái công lực rung chuyển cả đất, cả núi quanh vùng, ẩn ước có tiếng động ầm ầm.
Trong thoáng mắt, hai đạo khí hiệp lại làm một, chạm vào triền núi.
Một tiếng bùng vang lên, chấn dội cả một vùng triền núi xoáy thành một cái động sâu độ bảy thước. Đá vụn bắn lên tung tóe.
Từ trên cao giáng chưởng xuống, trên mặt đất đánh tới xưa nay vẫn có người phá vở một tảng đá lớn, và làm được việc đó chỉ có những tay thượng đỉnh trong võ lâm.
Nhưng, tự cổ chí kim, giang hồ chưa từng thấy một ai đánh thủng núi sâu hơn bảy thước như Triệu Sĩ Nguyên đã làm.
Chưa kể chàng mới luyện Thiên Linh Tam Thức được bảy thành thôi. Nếu công phu tụ tập đến mức siêu huyền, thì sự thành tựu sẽ ghê gớm đến đâu.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh ngây người một lúc thở dài:
- Một công lực vô địch trong thiên hạ!
Lão day qua Triệu Sĩ Nguyên thành thật cảnh cáo:
- Hiền điệt phải thận trọng mỗi khi xử dụng Thiên Linh Tam Thức! Luôn luôn nên thể theo sức hiếu sinh của thượng đế, đừng xem mạng người quá rẽ rúng mà tạo oan nghiệt sau này!
Triệu Sĩ Nguyên cúi đầu:
- Tiểu điệt xin ghi nhớ lời dạy bảo của Đơn bá bá!
Bỗng lão bật cười ha hả:
- Dù cho ngươi không dùng đến Thiên Linh Tam Thức, thiết tưởng với công lực của ngươi, ngươi vẫn thừa đối phó với mọi trở ngại trên đời.
Lão vỗ vào vai chàng giục:
- Đi! Chúng ta đến tìm cái lão Nhật Nguyệt Tinh Hoàn Châu Nghiêu Văn ngay!
Hai bóng hình vút lên không, là là bay trở xuống chân núi.
Tổng đàn Cái Bang đặt tại Bạch Gia Tập, bên ngoài Cửu giang Thành.
Tiếng gọi là Bách Gai Tập, nơi đó có hơn ngàn nhà, sự tụ họp đông đúc của dân cư biến thôn trang thành thị trấn, dù không sánh với Cửu giang thành, vẫn có đầy đủ tiện nghi cho mọi khách lử hành trên con đường xuôi ngược bãi, buộc phải dừng chân lại.
Cư dân ở đây gồm toàn đệ tử chàng và gia quyến, từ đầu đến cuối tập, không có một ngoại nhân nào.
Cư dân ở đây, trút bỏ hoàn toàn cái lốt khất cái, họ sống như bất cứ cư dân nào, ở bất cứ thành thị thôn quên nào.
Tổng đàn đặt tại Trung tâm Bách gia Tập.
Mặt tiền là một bức tường xiêu đổ, một giải nhà hoang tàn, trông nghèo nàn xơ xác, nhưng qua khỏi giải nhà, bức tường sẽ thấy rõ Tổng đàn gồm một tòa nhà đồ sộ màu tro, cùng một số nhà phụ chiếm một diện tích khá rộng.
Tổng đàn không có bảng sơn son thiếp chữ vàng như bao nhiêu phủ trạch khác, chỉ có treo ba vật tượng chưng: bị, gậy, và chén. Ba vật tùy thân muôn thuở của kẻ hành khất.
Vào trong ngôi nhà đồ sộ đó, sẽ thấy lối trang trí hết sức đơn giản, chứng tỏ một nếp sống thành phác, tạm tịnh thuần hậu của chủ nhân.
Lối trang trí đó khiến cho khách phải có kính ý ngay, đối với những con người góp của muôn phương nhưng không dùng của muôn phương đó tạo dựng một nếp sống xa hoa như những tay thừa thãi.
Bách gia Tập từ bao lâu sống an nhàn, ổn định nhưng gần đây có vẻ nhộn nhịp vô cùng.
Nhất là tại Tổng đàn thì một gương mặt mới tưng bừng náo nhiệt đã thay cho gương mặt cũ trầm lặng muôn đời.
Bách gia Tập hiện tại là nơi quy tụ những nhân vật võ lâm, nếu không là chưởng môn, trưởng giáo có mặt thì cũng là những nhân vật có thân phận cực cao đại diện.
Tất cả đến đây vừa mang lễ vật mừng ngay Đại lễ của Bang chủ chàng Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn, vừa chờ ngày dự tiệc.
Tiệc lễ được đặt ra tiệc tân hôn của Bang chủ, một nhân vật có thanh danh trong giang hồ, hiện tại Bang chủ đã được đúng sáu mươi bảy tuổi.
Sáu mươi bảy tuổi mới cưới vợ!
Cũng chả sao! Trên giang hồ, sự kiện đó xảy ra rất thường không một ai chỉ trích cái cảnh chồng già vợ trẻ cả.
Bởi già mà còn lấy vợ, là một bằng chứng già còn cường kiện như kẻ tráng niên. Trong võ lâm, sức khỏe là quý báu nhất, quý hơn bạc vàng châu ngọc, bởi còn đủ tinh thần cường kiện mới bảo tồn thanh danh, uy thế lâu dài, không sợ các môn phái lấn hiếp.
Hôm nay, còn lâu mới đến ngày mồng tám tháng tư, ngày cử hành hôn lễ, song đã có hào kiệt muôn phương đến Bách gia Tập chực chờ dự lễ, theo thiếp mời của bang chủ Cái Bang.
Hôm nay, có hai người đến Tổng đàn, trong số có rất nhiều Tân khách khác.
Không một ai dám khinh thưoờng dãy nhà hoang trước Tổng đàn, phải quan ngang nơi đó.
Hai người đến trước dãy nhà xiêu đổ dừng chân lại.
Một trong hai người, cố thân mình khôi vi chột một mắt, tuổi tác cao niên, hừ hừ mấy tiếng, buột miệng thốt:
- Cái Bang phải gấp rút sửa bộ mặt bên ngoài Tổng đàn mới phải! Ai lại cứ để dãy nhà hoang tàn như thế này, trông không nhã chút nào.
Lão nhân day qua người bên cạnh:
- Tiểu tử! Chúng ta nên giúp công cho chàng, phá hủy dãy nhà này đi, họ sẽ dựng lên lớp nhà khác, khang trang hơn!
Thiếu niên anh tuấn, có văn chất như hoa bên cạnh lão mỉm cười:
- Lão nhân gia không sợ người trong Cái Bang trách cứ à?
Tự nhiên, hai người đó không ai khác hơn là Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh và Triệu Sĩ Nguyên.
Nhất Mục Song Nhân ghét ác như thù, lão và Nhật nguyệt Tinh Hoàn vốn có giao tình thâm hậu từ lâu, song hiện tại thì lão vô cùng căm phẫn Bang chủ Cái Bang.
Lão căm phẫn Bang chủ đã đành, lão cũng căm phẫn luôn lấy lão. Lão cho rằng lão lầm lạc, lão không chọn người kỹ lưởng, lão kết giao với một kẻ không xứng đáng, tình giao hảo đó lão uổng công gìn giữ, quý trọng suốt mấy mươi năm, mãi đến hôm nay lão mới phát giác ra được là mình không có mắt.
Lão nhất định đến tận Tổng đàn dằn mặt bang chủ, dù có phải một mất một còn cũng chả sao.
Phần Triệu Sĩ Nguyên, chàng là con người trọng chánh khí luôn luôn bảo tồn đạo nghĩa, chàng đã bất bình khi biết được Bang chủ Cái Bang Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn đoạt hôn, làm cho một đệ tử trung thành như Khưu Vĩnh Tuấn phải quẩn trí tìm đường tự tử.
Chàng còn gì khoái hơn là đến tận Tổng đàn, dùng lời nghiêm nghị chỉnh lại hành vi của Bang chủ.
Cho nên, chàng khẳng khái theo liền Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, là sẵn sàng đối phó với Bang chủ.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, trừng con mắt duy nhất, trầm giọng:
- Sợ gì chứ? Lão phu thấy gì trái mắt là không thể bỏ qua.
Cất cao giọng như pháo lệnh nổ tung báo hiệu khai quân, Nhất Mục Song Nhân gọi vọng vào mái nhà xiêu đổ.
- Các tiểu nhất cái cấp tốc chạy ra ngoài, lão phu hạ triệt mấy gian nhà này cho! Chậm chân thì chết cả lũ.
Dĩ nhiên những người bên trong nhốn nháo lên, họ có biết sự tình như thế nào, họ kinh hoàng cùng kéo nhau ra.
Họ không sợ nhà sập đè chết mà họ chỉ sửng sốt vì diễn tiến đột ngột, với sự xuất hiện bất thần của kẻ nào đó, định gây náo loạn, họ kéo nhau ra ngoài xem cho biết trên thế gian này có kẻ nào gan to bằng núi, dám đến tận Tổng đàn làm cái việc của Tôn Ngộ không năm xưa đảo lộn cung trời.
Và tự nhiên, những tay có thân phận cao trong Cái Bang cũng phải xuất hiện, tra cứu.
Nhìn vô số bóng người nhao nhao nhố nhố tiến đến, Nhất Mục Song Nhân cười lạnh:
- Các ngươi hãy đứng xa nhé.
Cánh tay áo phất lên, Đơn Minh phóng ra một đạo tụ phong, đạo tụ phong cuốn đi, hướng thẳng mấy gian nhà đổ, đồng thời lão rùn thấp thân mình, xử dụng một chưởng pháp tân kỳ, chưởng ánh chớp lên, chưởng phong tiếp nối tụ phong, quất tới ầm ầm, bụi cát tung bay, làm mịt cả một vùng.
Tụ phong và chưởng phong có cái áp lực kinh người, không một ai dám đến gần hơn.
Có một tên khất cái tuổi trẻ, thấy Nhất Mục Song Nhân ngang tàn như chỗ không người, hét lên một tiếng lớn, toan lướt tới, cảnh cáo chí ngông cuồng của lão.
Song, có kẻ ngầm ngăn chận hắn:
- Đừng! Chúng ta không nên vọng động! Vì lão nhân đó là một tay thượng đỉnh trong giang hồ, thanh danh chấn động khắp bốn phương, lão là Đơn Minh tiền bối, ngoại hiệu Nhất Mục Song Nhân, lão rất được Bang chủ trọng vọng, xem như là một lão hữu. Hôm nay lão đến đây gây sự, có lẽ trong bọn chúng ta có ai làm gì khiến lão bất mãn đấy thôi. Các vị trưởng cũng sắp đến nơi hãy để cho hàng tiền bối nói chuyện với nhau, mình không được hấp tấp.
Quy luật Cái Bang cực nghiêm, khi chưa có lệnh, chẳng một đệ tử nào dám hành động hồ đồ.
Quy luật đó, nghiêm đến độ thành khắc nghiệt, cho nên Khưu Vĩnh Tuấn bị đoạt hôn, uất hận là thế mà không dám phân trần, chỉ tìm lối thoát trong cái chết.
Chứng tật của Nhất Mục Song Nhân trong Cái Bang cũng có người biết rõ, nên chẳng ai dám vô lễ với lão, sợ Bang chủ quở trách.
Qua mấy đạo tụ phong, chưởng phong, dãy nhà xiêu vẹo hoàn toàn sụp đổ. Chừng như Nhất Mục Song Nhân có hả dạ phần nào, lão dừng tay, thở phào mấy tiếng.
Lão khoan khoái nhất là lão hoành hành như vậy mà chẳng có một ai dám ngăn trở, bọn đệ tử Cái Bang chỉ đứng xa xa, lấy mắt nhìn.
Đưa tay vỗ vỗ vào thân to, phẩy lớp bụi vừa bám, lão hướng sang hai khất cái già, vừa cười vừa gọi:
- Lại đây! Nghe lão phu giải thích đây! Lão phu trông thấy dãy nhà tồi tệ quá, áng trước Tổng đàn thì còn gì danh diện của quý bang, cho nên lão phu phải triệt hại một vật làm chướng mắt khách giang hồ.
Lão gằn giọng, tiếp nối:
- Chắc các vị không cho là lão phu gây sự! Bởi lão phu có hảo ý, muốn tu chỉnh môn quy của quý bang kia mà!
Hai lão khất cái đó, chính là hai vị Trưởng lão, một họ Thư, tên Tiểu Thiện, ngoại hiệu Cam Thảo Lang Trung, đứng hạng nhì, một họ Du, tên Hoá Long, ngoại hiệu Thiên Thủ Côn, đứng hàng tư.
Họ đã có mặt ngay từ lúc đầu, song họ bất động.
Họ còn lạ gì Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, vốn có quan hệ đặc biệt với Cái Bang, họ lại biết rõ chứng tật của lão, nếu họ xuất hiện sớm, có thể những điều đáng tiếc xảy ra, và hậu quả sẽ vô lường, cho nên họ ẩn mặt sau đám đệ tử, chờ cho lão hả hơi rồi họ mới chường mặt ra.
Thấy vẻ mặt của Nhất Mục Song Nhân hòa dịu lại, hai Trưởng lão biết lão hả dạ rồi, họ gấp bước về phía lão, vòng tay chào, đoạn thốt:
- Lão ca ca dạy phải đó! Nhưng thiết tưởng lão ca ca cần phải ra tay cho phí sức? Chỉ cần phân phối một lời thôi bọn đệ tử chúng tôi sẽ tuân lệnh làm ngay.
Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên từng nổi tiếng là một tay ngoại giao lỗi lạc, gặp đúng lúc dùng thủ đoạn, ra lệnh cho bọn bang đồ thu dọn những vật đồ nát để dựng lên bốn tấm lều to lớn thay thế cho dãy nhà làm nơi tiếp tân.
Triệu Sĩ Nguyên đứng bên ngoài, lạnh lùng nhìn vào cảnh huống, lòng riêng tiếc rẻ cho Nhật nguyệt linh hoàn Châu Nghiêu Văn, bang chủ chàng, đã làm một việc hồ đồ, có thể tiêu diệt thanh danh sau bao thời gian tạo dựng.
Nhất Mục Song Nhân đã bình hòa tâm tính trở lại như thưòng, bật cười ha hả:
- Hay lắm! Tốt lắm! Vì hai lão phu phải lưu một điểm danh diện cho Cái Bang! Mà thôi, mình vào trong đi, vào rồi sẽ nói chuyện sau.
Chừng như lão quên mất là có Triệu Sĩ Nguyên theo lão, lão cứ tiến bước thẳng vào Tổng đàn.
Không lẽ đứng thừ người ra đấy, dù không ai mời Triệu Sĩ Nguyên vẫn bước theo họ.
Đi được vài bước, Nhất Mục Song Nhân sực nhớ lại Triệu Sĩ Nguyên, vội quay mặt nhìn, nhưng thấy chàng theo sau, vội đứng lại, định chờ chàng bước tới ngang lão, rồi cả hai sóng vai tiến vào.
Dĩ nhiên, Triệu Sĩ Nguyên không dám vô lễ như thế, phải nhường hàng tiền bối một bậc.
Nhất Mục Song Nhân biết ý, trừng mắt sang chàng, bắt buộc chàng phải tiến lên, bước song song với lão.
Có một điều lạ lùng là Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh không giới thiệu Triệu Sĩ Nguyên với Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên và Thiên thủ Côn Dư Hóa Long, có lẽ lão muốn gieo sự nghi hoặc nơi lòng hai vị Trưởng lão chăng?
Lão lại muốn tăng gia sự nghi hoặc đó hơn, nên lão nâng Triệu Sĩ Nguyên ngang hàng với lão.
Họ đã đến cửa chánh Tổng đàn.
Đột nhiên, Nhất Mục Song Nhân dừng chân lại, không vào Tổng đàn, quay mình đối diện với Cam thảo lang trung và Thiên thủ côn, gọi riêng Cam thảo lang trung:
- Thư lão đệ ơi! Lần này lão phu khó tánh một chút.
Cam Thảo Lang Trung điểm một nụ cười:
- Lão ca ca khó tánh như thế nào, xin cho biết!
Nhất Mục Song Nhân trầm giọng:
- Bang chủ đích thân ra đón lão phu.
Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên giật mình:
- Lão ca ca còn cố chấp cái tiết mục lễ độ quá rườm rà đó sao?
- Luận về thân phận của lão phu, tự nhiên là không đủ tư cách buộc bang chủ phải khách sáo như vậy. Song trường hợp hôm nay khác với mọi hôm, bởi lão phu thay thế các vị, thỉnh được ông quí khách đến viếng quý bang, do đó lão phu muốn Bang chủ không mang tiếng khinh hiền miệt sỉ!
Thiên thủ côn Du Hoá Long tỏ vẻ khó khăn:
- Không dấu lão ca ca, từ hai hôm nay bang chủ tọa quang ở bên trong tịnh thất, hiện tại vẫn còn hành công, làm thế nào đích thân nghinh khách được?
Nhất Mục Song Nhân cười lớn:
- Khi người ta sắp sửa hưởng cái diểm phúc của một tân lang, người ta còn lòng dạ nào tọa quang chứ? Trừ ra, từ nay trở đi lão ấy không muốn nhìn thấy người đời, thì lại là một việc khác.
Rồi lão thở dài, tiếp nói:
- Thực ra thì kể từ nay lão ấy đừng nhìn thấy ai là hơn! Dù lão ấy có chết rí trong tịnh thất, hai lão đệ cùng phải khiêng lão ra đây mới được.
Hai vị trưởng lão khởi sự mất kiên nhẫn. Cả hai nhìn nhau một thoáng.
Triệu Sĩ Nguyên khuyên:
- Đơn bá bá, đã vậy mình nên vào đi thôi!
Nhất Mục Song Nhân cao giọng:
- Không được! Tiểu hữu cùng đi với lão phu, lão phu thấy có cái bổn phận phải bảo tồn danh diện cho tiểu hữu, mà cũng là danh diện của phụ thân tiểu hữu. Vả lại lần thứ nhất đến viếng thăm Cái Bang, tiểu hữu phải được tiếp đón với đầy đủ nghi lễ.
Triệu Sĩ Nguyên còn biết nói gì hơn.
Hai vị Trưởng lão Cái Bang biến sắc. Họ muốn phát tác liền.
Nhất Mục Song Nhân bỗng đổi giọng hét to:
- Thông báo cho lão Châu khất cái ngay, có Long Phụng lệnh chủ đến tìm.
Lão không dùng tiếng viếng, lão lại dùng tiếng tìm!
Hai vị Trưởng lão giật mình giương mắt quang sát Triệu Sĩ Nguyên một lúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...