Đế Tuấn vội vàng an ủi:- Kẻ phụ lòng bội tình bạc nghĩa như thế, ai cũng căm ghét, Miêu Miểu đạo hữu không cần khách khí, chuyện này ta nhất định giúp.Nói xong Đế Tuấn lấy Hà Đồ Lạc Thư ra đặt ở trên bàn, trang sách mở ra, lập tức nổi lên biến hóa huyền diệu, tựa như là sông ngòi núi non, hải dương không trung, chim thú cá trùng trong thiên địa đều ở trong đó.- Thôi diễn sự vật tầm thường chỉ cần báo cho tên họ.
Chỉ có điều vì chính xác thêm một ít, thỉnh Miêu Miểu đạo hữu nói tường tận một chút.
Đương nhiên, nếu như có đồ vật tùy thân của người này thì càng tốt.Miêu Miểu cảm kích nói:- Đế Tuấn đạo hữu thực sự nhiệt tình, làm người khâm phục! Chỉ là, ta vừa không biết tên họ thật và lai lịch của hắn, cũng không có đồ vật tùy thân của hắn...!Lúc trước cũng thỉnh Lão Tử đạo hữu hỗ trợ dò hỏi Thiên Đạo, chính là Thiên Đạo không chịu lộ ra.
Đế Tuấn đạo hữu, như vậy còn có thể thôi diễn hay sao?Đế Tuấn thương hại nhìn nàng một cái, thật là một con Hùng Miêu ngốc, ngay cả tên họ và thân phận của đối phương cũng không biết, vậy mà đã đồng ý kết làm đạo lữ rồi.Thái Nhất cũng có ý tưởng đồng dạng, trong ánh mắt khi nhìn về phía Miêu Miểu không khỏi nhiều một tia trìu mến.- Ngay cả Đại ca của ta, Thiên Đạo đều không muốn lộ ra, chỉ sợ Hà Đồ Lạc Thư cũng không thôi diễn được gì.Nguyên Thủy không phải cố ý giội nước lã, hắn chỉ là không muốn tiếp thu Hà Đồ Lạc Thư chuyện lợi hại hơn Đại ca của hắn.- Chuyện này cũng chưa chắc.Đế Tuấn biết Nguyên Thủy nhìn Yêu tộc không vừa mắt, cố ý nói:- Hà Đồ Lạc Thư là cộng sinh linh bảo của ta, từ trước đến nay còn không có xuất hiện tình huống không thể thôi diễn.
Miêu Miểu đạo hữu cứ yên tâm, cho dù không biết thông tin của người nọ nhưng hắn cùng ngươi đã kết làm đạo lữ, Thiên Đạo còn giáng xuống Công Đức Chi Quang đã nói lên thừa nhận các ngài là một đôi.- Đạo lữ khiến cho ngay cả Thiên Đạo đều tán đồng làm sao có thể đơn giản, có chỗ đặc thù này là ta có thể thôi diễn.Nói xong, Đế Tuấn bảo Miêu Miểu lấy một sợi tóc đặt ở phía trên Hà Đồ Lạc Thư.Sợi tóc vừa rơi xuống Hà Đồ Lạc Thư thì đã lập tức hóa thành một đoàn sương đen biến mất không thấy, Đế Tuấn rót vào một tia linh lực, phía trên Hà Đồ Lạc Thư có quang hoa lưu chuyển, phóng xuất ra từng vầng sáng huyền diệu.Đế Tuấn tham nhập thần thức của chính mình vào trong đó, ai ngờ càng xem mày nhăn đến càng chặt, cuối cùng lại là bị Hà Đồ Lạc Thư bắn ra tới.Đế Tuấn ngẩn ra, sắc mặt hơi hơi thay đổi, Thái Nhất thân thiết hỏi:- Huynh trưởng, người không sao chứ?Đế Tuấn lắc lắc đầu, sắc mặt nhìn về phía Miêu Miểu có chút phức tạp, hắn hổ thẹn nói:- Hà Đồ Lạc Thư trống rỗng, ta không nhìn được bất cứ điều gì cả ...!Không, phải nói như là có một đoàn sương mù che lấp, ta làm như thế nào đều không thể xua tan.- Là do cảnh giới của huynh trưởng không đủ cao hay sao?Thái Nhất hơi hơi nhíu mày, ngay cả huynh trưởng đều không thôi diễn ra, đối phương rốt cuộc có địa vị gì?- Có lẽ là cảnh giới của đối phương quá cao.Đế Tuấn nhìn Thái Nhất, chắc chắn nói:- Chắc chắn là cao hơn đệ.Trong lòng mọi người đồng thời lộp bộp một tiếng, tu vi của Thái Nhất tương đương với Lão Tử, đã đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn.
Lại hướng lên trên thì không biết là cảnh giới gì, bởi vì trong trí nhớ truyền thừa của bọn họ căn bản không có công pháp tu luyện của cấp độ phía trên này.Trong Hồng Hoang, Tam Thanh cùng Tam Túc Kim Ô đã là tồn tại lợi hại nhất, đạo lữ của Miêu Miểu thật sự còn mạnh hơn bọn họ hay sao? Chuyện này sao có thể?Đối với kết quả này, Miêu Miểu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng bởi vì có chuẩn bị tâm lý nên cũng có thể tiếp thu.Chỉ là Đế Tuấn nói cảnh giới của đối phương quá cao, những lời này nhắc nhở nàng.Lúc trước, nàng là phạm vào sai lầm vào trước là chủ, cho rằng Vô Song bày ra cấm chế cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, tu vi cũng chỉ ở Thái Ất Kim Tiên hoặc là Đại La Kim Tiên, lại đã quên lúc ấy hắn trúng độc, căn bản không phát huy ra được toàn bộ sức mạnh.Nhớ tới kiếp trước xem qua một ít tiểu thuyết về Hồng Hoang, nàng biết trong Hồng Hoang này, tu vi vượt qua Lão Tử cùng Thái Nhất xác thật là có, lại còn có không ít! Tỷ như là Tổ Long, Nguyên Phượng cùng Kỳ Lân Vương, lại tỷ như Đạo Tổ, Ma Tổ cùng với một ít Hỗn Độn Ma Thần đã ẩn núp.Trong những người này, vô luận là kẻ nào đều không phải là đối tượng mà nàng có thể trêu chọc, cho dù là Tam Thanh cùng Tam Túc Kim Ô cũng không được, ít nhất hiện tại không được.Miêu Miểu nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nhận định Vô Song chính là một vị Hỗn Độn Ma Thần.
Lúc ấy hắn vội vã rời đi như vậy, nhất định là cảm giác được Hồng Quân cùng La Hầu ở phụ cận, lo lắng lúc hai người đối chiến bị vạ lây.Hồng Quân có được Tạo Hóa Ngọc Điệp, tuy rằng còn không có thành thánh, còn không có hợp đạo, nhưng khi đó đã được Thiên Đạo ưu ái, trợ giúp Thiên Đạo đuổi giết Hỗn Độn Ma Thần.Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá.Vô Song lo lắng bị Hồng Quân giết chết, chẳng lẽ không lo lắng nàng bị giết chết hay sao?Nếu không phải nàng có vận khí tốt, khoảng cách đến linh mạch của phương Tây cũng khá xa, đã sớm chết vào tràng linh lực dao động kia.Hai tròng mắt hiện ra biểu cảm kiên nghị, nàng dâng lên một ý niệm: Thành thánh!Chỉ có thành thánh mới có thể địch nổi những Hỗn Độn Ma Thần đó.Nhưng thành thánh quá khó khăn, cần thiết có được chứng đạo chi cơ là Hồng Mông Tử Khí, Thái Nhất cũng là người kinh tài tuyệt diễm nhưng chính bởi vì không có thể được đến Hồng Mông Tử Khí để thành thánh, mới ngã xuống ở trong đại chiến Vu Yêu.Lúc trước, Bàn Cổ lấy lực chứng đạo trước, đuổi giết 3000 ma thần, muốn bọn họ giao hết Hồng Mông Tử Khí ra đây, dùng để xây dựng thế giới mới, làm cho sau khi khai thiên tích địa, Hồng Mông Tử Khí cơ hồ biến mất hầu như không còn.Sau khi Hồng Hoang sáng lập, nghe đồn Hồng Mông Tử Khí chỉ còn lại có chín tia, Thiên Đạo chiếm một, Hồng Quân chiếm một, còn dư lại bảy tia, có sáu tia là chuẩn bị cho các đệ tử.Cũng liền ý nghĩa, nàng chỉ có thể tranh đoạt một tia cuối cùng.Chỉ là Đạo Tổ khi nào mới thành thánh, mới khai đàn truyền đạo ở Tử Tiêu Cung đây?...Vào lúc này, trên tầng trời thứ ba mươi ba, bên trong một cung điện hoa lệ trôi nổi giữa không trung.Ngàn năm trước, sau khi thu phục Ma Tổ La Hầu , Hồng Quân đã đến nơi đây, xây cung điện làm chỗ đặt chân.Hắn đặt tên cho cung điện này là Tử Tiêu Cung, ở chung quanh cung điện thiết hạ cấm chế cường đại, hơn nữa giam cầm La Hầu ở bên trong địa cung .Ngàn năm qua, hắn đang làm chuẩn bị cuối cùng, nỗ lực tìm hiểu Tạo Hóa Ngọc Điệp, bây giờ đã đạt tới thời điểm cuối cùng, tùy thời đều khả năng đột phá thành thánh.Chỉ là càng tìm hiểu càng cảm thấy hiện tại không thích hợp, ký ức của hắn tựa hồ là đã mất đi một đoạn, hơn nữa rất có thể là một đoạn phi thường quan trọng.Nhất định là La Hầu làm!Từ trước đến nay thanh lãnh bình tĩnh, Hồng Quân cũng khó tránh khỏi nổi lên gợn sóng, hai tròng mắt thanh thiển hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, hắn đứng dậy đi địa cung.Tác giả có lời muốn nói:Ha ha, Hùng Miêu rốt cuộc thông suốt, kỳ thật chân tướng đã rất gần! Sở dĩ không đoán trúng là Hồng Quân, bởi vì căn bản không dám suy nghĩ đến hướng đó →_→Hồng Quân Boss cũng rốt cuộc biết ký ức bị mất...Miêu Miểu: Đạo Tổ, ta cũng có thể trở thành đồ đệ của ngài hay không?Hồng Quân: Không thể (‘chỉ có điều ngươi có thể trở thành lão bà của ta’, nhỏ giọng thì thầm).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...