Mọi người bắt đầu lo lắng cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo thì mặc cho máu chảy, không định lùi bước.
Đinh Hạo quay người, kiếm rỉ sét như điện, đẩy Truy Điện Trung Cung Kiếm lên đến cực độ chớp mắt xong sáu kiếm.
Kiếm ảnh như điện mang thành công để lại vệt máu cạn trên tay Lương Phi Tuyết phát cuồng.
Cùng lúc đó cánh tay Đinh Hạo lại phun máu, bị vuốt nhọn xé rách.
Lấy thương đổi thương.
Trên người Đinh Hạo có hai chỗ bị thương nhưng hắn không sợ, đầy đấu chí cười to.
Đinh Hạo không sử dụng Bế Môn Tạ Khách kiếm thức.
Đinh Hạo không muốn nuôi dưỡng ỷ lại Bế Môn Tạ Khách kiếm thức phòng ngự chắc chắn. Trong so tài đệ tử đồng môn thế này không phải liều mạng sinh tử, Đinh Hạo cần chiến đấu kịch liệt nhất tích lũy kinh nghiệm thực chiến, bù đắp điểm yếu của mình.
Lương Phi Tuyết biến thành cuồng thú bị lực lượng bí ẩn thúc đẩy thực lực lên cao đến tứ khiếu Võ Đồ cảnh, vượt qua trình độ trung bình đệ tử ký danh gấp mấy lần, hơn xa Đinh Hạo.
Nhưng lý trí, khả năng phán đoán của Lương Phi Tuyết bị lực lượng bí ẩn quấy nhiễu, chỉ còn lại bản năng chiến đấu ên mới dây dưa cùng Đinh Hạo một lúc.
Vù vù vù vù vù!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm rỉ sét rạch không trung phát ra tiếng rít, thanh âm vuốt nhọn và mũi kiếm va nhau, tiếng sắt đâm vào thịt. Các loại thanh âm khiến người tim đập chân run liên miên truyền từ giữa lôi đài số một như khúc nhạc giao hưởng bão tố.
Kèm theo khúc nhạc dồn dập là hoa tuyết.
Đinh Hạo liên tục bị đối thủ đánh trúng để lại từng vệt máu trên người, thậm chí bị đẩy lùi ra.
Nhưng mỗi lần Đinh Hạo sẽ vọt trở về, cầm kiếm rỉ sét kết hợp khí lạnh đáng sợ để lại ấn ký trên người Lương Phi Tuyết mới cam lòng.
Điên cuồng!
Khổ chiến!
Triệt để điên cuồng!
Khổ chiến không dứt!
Đinh Hạo biết rõ thực lực không bằng Lương Phi Tuyết nhưng chìm trong điên cuồng, thân thể ngày càng nhiều vết thương bị hắn dùng huyền khí băng sương phong tuyết đóng băng. Đinh Hạo như chiến sĩ không biết mệt, không tiếc mình xung phong.
Tiếng kêu gào trợ uy đã ngừng từ lâu.
Mỗi người trợn tròn mắt nhìn trận đấu thảm liệt trên lôi đài số một.
Từ khi bắt đầu năm viện đại tái đến giờ Đinh Hạo tham gia mỗi trận chiến đều khiến người cảm động, trận chiến này hắn thể hiện ra thứ gọi là đấu chí và không khuất phục.
Hoa tuyết tán loạn như từng đốm lửa đốt cháy.
Chiến đấu cường độ mạnh thế này Lương Phi Tuyết bị lực lượng bí ẩn khống chế, mất hết lý trí dần thấy mệt mỏi, kiệt sức, ngực thở dồn dập.
Bùm!
Đinh Hạo bị trúng một vuốt vào ngực, miệng hộc máu.
Nhưng khi Đinh Hạo bay ra kiếm rỉ sét gần như cắt đứt một ngón tay của Lương Phi Tuyết.
Chiến đấu tạm ngừng.
Trong mắt Lương Phi Tuyết vẫn đỏ rực nhưng tăng thêm nghi hoặc, thân thể gã cảm giác thể lực xói mòn. Trước kia mỗi lần Lương Phi Tuyết ở trong trạng thái này sẽ không có cảm nhận kỳ dị như vậy.
Toàn thân Lương Phi Tuyết có hai mươi mấy vết thương lớn nhỏ, cơ bắp căng cứng như sắt khóa mạch máu nên không có máu chảy ra.
Đinh Hạo phía đối diện thân hình thon dài đứng sừng sững trên lôi đài số một như tiêu thương.
So sánh với Lương Phi Tuyết thì Đinh Hạo càng thảm, áo xanh rách bươm, khắp người đầy vết thương chảy máu nhưng bị hắn dùng huyền khí băng sương phong lại ránh cho mất máu quá nhiều mất đi sức chiến đấu. Nhìn từ xa trông như Đinh Hạo mặc chiến giáp đỏ lóe ánh bạc.
Lúc này mọi người mới phát hiện Đinh Hạo có rất nhiều vết thương, kiềm không được kinh kêu.
- Trời ạ, chắc cỡ một trăm vết thương...
- Vết thương ở phần eo suýt xé rách nội tạng rồi. Đáng sợ quá!
- Bị như vậy vẫn tiếp tục chiến đấu sao?
- Còn đánh nữa sẽ chết người.
- Tại sao trọng tài không ngăn cản tỷ võ như vậy? Máu me quá, dã man quá. Đây là tỷ võ không phải giác đấu!
- Tại sao? Tại sao Đinh Hạo sư huynh không thi triển thức kiếm thuật đó? Lương Phi Tuyết sẽ không đột phá được kiếm thuật kia, Đinh Hạo sư huynh sẽ không bị thương nặng như vậy.
Các nữ đệ tử ký danh hâm mộ Đinh Hạo mắt ngấn lệ, không dám nhìn hình dạng người tình trong mộng thê thảm đến nhường này. Các nữ đệ tử ký danh hét to khuyên Đinh Hạo từ bỏ.
Đinh Hạo dõng dạc tuyên bố như giải đáp các đệ tử ký danh dưới đài nghi vấn:
- Ta đến chiến đấu chứ không phải biểu diễn. Nếu chiến đấu sao có thể không chảy máu? Không qua bão táp làm sao thấy cầu vồng? Muốn trở thành cường giả nhất định phải trải qua máu và lửa tẩy lễ, là đệ tử Vấn Kiếm tông không nên sợ bị thương!
Khi Đinh Hạo quyết định không thi triển Bế Môn Tạ Khách kiếm thức thì đã dự đoán được sẽ có cục diện khó khăn như vậy.
Nhưng Đinh Hạo không hối hận.
Dù có rớt khỏi lôi đài số một cũng không hối hận.
Đinh Hạo phải thắng thật đẹp!
Lý Mục Vân kiêu ngạo kích thích lòng kiêu hãnh của Đinh Hạo.
Tóc đen của Đinh Hạo bay lên, phóng khoáng vô song, ha ha cười to, giơ tay xé vải áo xanh dính trên người, lỏa nửa thân trần.
Đường cong cơ bắp rắn chắc kích thích thị giác dưới ánh hoàng hôn cuối cùng, đẹp như pho tuợng. Các vếta sẹo lớn nhỏ ứa máu càng rung động thị giác.
* * *
Nam đệ tử ký danh ngây ngốc nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo nói chuyện, xé áo hóa thành thứ gì đó đập mạnh vào ngực nam đệ tử ký danh, đốt cháy máu nóng.
Đúng vậy, chúng ta đến Vấn Kiếm tông là để biến thành cường giả chứ không phải chơi đùa.
Muốn trở thành cường giả nhất định phải trải qua máu và lửa tẩy lễ!
Không qua bão táp làm sao thấy cầu vồng?
Trước khi nhập tông, sau khi vào Vấn Kiếm tông, thậm chí trong mấy ngày này mỗi người lặp lại nhiều lần, thầm nhủ với mình bao nhiêu lần hai câu trên. Nhưng bây giờ, Đinh Hạo người đầy vết sẹo, tử chiến không lùi nói ra chấn động nam đệ tử ký danh, bọn họ xem xét lại bản thân.
Các đệ tử ký danh lúc trước được gia tộc của mình bảo vệ qua tốt, chưa từng trải qua tàn khốc. Các đệ tử ký danh nhận ra tiến vào Vấn Kiếm tông là bọn họ sẽ đối mặt đào thải, cơ chế chọn lựa càng tàn khốc.
Hình ảnh hôm nay cho các đệ tử ký danh bài học đầu tiên.
Trong đám người, Lý Lan ngơ ngẩn nhìn thân hình thon dài vạm vỡ đổ máu.
Lý Lan nhớ đến lúc mới chiến đấu Đinh Hạo từng nói:
- Ngươi có kiêu ngạo của ngươi, ta có lý do của ta. Ngươi chiến thắng Lý Lan sư huynh chẳng qua là may mắn.
Thiếu niên âm nhu đầy dã tâm đáy mắt lóe tia sáng chưa từng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...