Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành vừa lòng gật đầu, nói:
- Tốt lắm, việc công đã xong, giờ chúng ta bàn việc tư đi.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành nói câu này khiến mọi người ngẩn ra.
Trong lòng Cố Thiếu Sơ dâng lên cảm giác không may, cười hỏi:
- Việc tư? Không biết thiếu chủ muốn nói việc tư gì?
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cẩn thận đánh giá Cố Tinh Nhi, mỉm cười nói:
- Nghe nói hôm nay trong chợ lệnh muội rất xem thường phủ thành chủ Quắc thành ta, không để vào mắt. Tuy phủ thành chủ ta không phải thế lực ghê gớm gì nhưng không thể tha thứ có người tùy ý trào phúng khiêu khích vũ nhục. Con người của ta làm việc công bằng, chuyện thuộc hạ làm sai ta đã trừng phạt, lệnh muội nói sai rồi có phải cũng nên chịu trách nhiệm lời mình đã nói không?
Cố Thiếu Sơ biến sắc mặt.
Cố Tinh Nhi sớm không kiềm được hừ lạnh một tiếng, tức giận bật cười nói:
- Họ Chu, nói đến nói đi ngươi chẳng những muốn nuốt da Huyết Ma Lang của Trường Phong tiêu cục ta còn muốn gây sự với chúng ta đúng không cần gì quanh co lòng vòng nói nhảm nhiều? Nói thẳng đi, ngươi muốn thế nào?
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cười to bảo:
- Tốt, không uổng là nữ hào kiệt. Vậy ta nói thẳng, chỉ cần nàng vào phủ thành chủ ta làm nô tỳ ba năm thì sẽ xóa bỏ mọi lỗi lầm lúc trước nàng khiêu khích phủ thành chủ.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành tuyên bố khiến mọi người hút ngụm khí lạnh.
Làm nô tỳ ba năm?
Đây là trừng phạt còn khốn khổ hơn là chết.
Cố Tinh Nhi giận run người, định nói gì nhưng bị Cố Thiếu Sơ kéo lại.
- Thiếu chủ, Tinh Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trong ngày thường bị ta nuông chiều đâm ra hư. Hôm nay nàng ở trong chợ nói vô lễ nhưng không phải cố ý, mong thiếu chủ nghĩ tình Trường Phong tiêu cục ta dâng ra mớ da Huyết Ma Lang vì Quắc thành mà đừng so đo với tiểu nha đầu này...
Cố Thiếu Sơ cúi thấp người, không muốn xung đột với thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành.
Dù sao chỗ này là địa bàn của người ta, dù võ công hay thế lực thì Trường Phong tiêu cục không thể nào so sánh với phủ thành chủ.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cười nhạt:
- Bất cứ người nào làm sai thì phải chịu trừng phạt, thuộc hạ của ta đã nhận sai.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành chỉ vào xác nam nhân trung niên văn sĩ xấu xí bị gã một chưởng đập chết, chất vấn hỏi:
- Da Huyết Ma Lang là ngươi tự nguyện hiến cho Quắc thành, ta rất là khen ngợi nghĩa cử đó của ngươi. Tuy nhiên đây là việc công, không thể nhập vào việc tư phủ thành chủ bị nhục.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành nói câu này xem như không cho Cố Thiếu Sơ tiêu đầu của Trường Phong tiêu cục đường lui.
Cố Thiếu Sơ không nhịn nhục nữa, biểu tình nghiêm túc nói:
- Chuyện gì đều phải nói lý, thiếu chủ cần gì hùng hổ dọa người? Mặc dù xá muội có sai nhưng xin lỗi là được, làm nô ba năm là quá đáng.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành lạnh lùng cười:
- Quá đáng?
Vẻ mặt thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành khinh thường nói:
- Nếu không đồng ý yêu cầu của ta thi còn có chuyện càng quá đáng hơn, ngươi có tin là chỉ cần một suy nghĩ của ta thì Trường Phong tiêu cục nho nhỏ sẽ ngay lập tức biến mất trên thế giới này không?
Cố Thiếu Sơ không nói gì, kiên quyết che trước mặt muội muội Cố Tinh Nhi.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành mất kiên nhẫn lắc đầu, nói:
- Đúng là không thấy hoàng hà không chết tâm.
Ánh sáng lóe trên người thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành, lực lượng hùng hồn dâng trào như dời núi lấp biển đè ép. Mọi người thấy nghẹt thở. Cố Thiếu Sơ, Cố Tinh Nhi đứng mũi chịu sào cảm giác như có ngọn núi đè xuống, khó thể chống đỡ.
- Phụt.
Cố Thiếu Sơ hộc ngụm máu, mặt trắng bệch lảo đảo sắp té.
- Ca ca... A...
Cố Tinh Nhi muốn dìu Cố Thiếu Sơ nhưng cơ thể bị lực lượng giam cầm, không thể lấy cốt mâu trắng cột sau lưng.
Ánh mắt thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành nhìn Cố Tinh Nhi lóe tia dâm ế.
Nữ võ giả dã tính như báo cái thế này nhìn như thô lỗ, quê mùa nhưng thật ra là cực phẩm, chắc mùi vị không tệ. Lòng thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành nóng cháy, gã không muốn kéo dài lâu hơn.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành lạnh lùng cười:
- Thứ không biết tự lượng sức. Người đâu, mang nữ nhân đó đi!
Bốn, năm hộ vệ phủ thành chủ như sói như cọp xách xích sắt trói Cố Tinh Nhi.
Người xung quanh than thở.
Thiếu chủ phủ thành chủ thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành đến chỉ vì nữ nhân này.
Thủ đoạn Hoa Hoài An độc ác, âm trầm biến thái, mấy năm nay các nữ nhân rơi vào tay gã không chết cũng tàn phế. Nữ tiêu sư dã tính xinh đẹp này e rằng sẽ có kết quả càng thê thảm, tiêu sư của Trường Phong tiêu cục khó thoát khỏi cái chết. Với thủ đoạn của thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Dân bên ngoài tội nghiệp, trêu vào ai không truê lại đi chọc vị Diêm La vương này.
Ngay khi đó bỗng có thay đổi bất ngờ.
Một kiếm khí yếu ớt như tơ nhện bắn ra từ sâu trong Địa Hổ khách sạn xẹt qua không trung.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cảm thấy có luồng khí lạnh lướt qua cơ thể, người gã run rẩy, hơi thở cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh cường đại như trái bóng xì hơi thoáng chốc tan rã.
Mọi người cảm giác lòng nhẹ nhõm hẳn ra, áp lực biến mất.
Cố Thiếu Sơ, Cố Tinh Nhi lấy lại tự do, lảo đảo thụt lùi.
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành biến sắc mặt nói:
- Là ai?
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành nhìn hướng sâu trong Địa Hổ khách sạn.
Một luồng kiếm quang vừa rồi nhìn như yếu ớt nhưng cho thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Không lẽ trong Địa Hổ khách sạn ẩn giấu một cao thủ?
Mấy người khác biểu tình kinh ngạc nhìn hướng Địa Hổ khách sạn.
Hôm nay chuyện lạ gì cũng có, là ai dám trêu vào thiếu chủ phủ thành chủ hoành hành ngang ngược, thủ đoạn khủng bố?
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành lạnh lùng cười:
- Nếu các hạ đã ra tay là xen vào nước đục này, cần gì giấu đầu lòi đuôi? Hãy ra mặt đi, Chu ta xem các hạ có mấy cân lượng, có đủ tư cách đối địch với phủ thành chủ ta không!
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành cố ý khuếch đại thanh âm bằng huyền khí truyền sâu vào Địa Hổ khách sạn.
Tiếng quát lạnh rõ ràng vọng ra từ Địa Hổ khách sạn:
- Cút!
Người khác không cảm thấy gì nhưng mặt thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành trắng bệch, liên tục thụt lùi năm bước, tay che ngực hộc ngụm máu. Nếu không có hộ vệ bên cạnh kịp lúc đỡ thì thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành đã ngã xuống.
Cao thủ!
Thanh niên tuấn tú mặc áo gấm Chu Hoành giật nảy mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...