Đó là một tin tức tốt.
Thân hình Đinh Hạo lóe lên, trong nháy mắt đã tiến vào cửa sơn động.
Hành lang nham thạch quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện ở trong mắt Đinh Hạo. Theo hành lang đi vào trong khoảng chừng trăm thước, liền đi tới thạch thất trống trải kia.
Các hố đá hình vuông từng chứa đầy chất lỏng màu trắng vẫn còn đang, chỉ có điều chất lỏng màu trắng bên trong đã bị Đinh Hạo lấy đi, trơn nhẵn giống như cái gương. Điều này hiển nhiên đã bị người mở ra, không phải do tự nhiên hình thành.
Hiện tại thực lực của Đinh Hạo đột nhiên tăng mạnh, cũng không còn ngu dốt nữa. Khi lại quan sát sơn động thần bí này, hắn vẫn có cảm giác chấn động.
Hiện tại hắn có thể xác định, toàn bộ sơn động đều bị người ta dùng đại thần thông với lực lượng cường đại vô thượng trực tiếp mở ra, cũng không phải do tự nhiên hình thành. Chỉ có điều trải qua rất nhiều năm tháng ăn mòn, biến thành hình dạng như ngày hôm nay, giống như do tạo hóa hình thành.
Đáng tiếc là giống như trước đây, ngoại trừ văn lạc trên bàn cờ đá kia, ở trong sơn động, Đinh Hạo cũng không phát hiện ra thứ gì khác.
Hôm nay tu vi Thắng Tự Quyết của Đinh Hạo đã đạt tới cảnh giới Thần Ý Thiên Địa, thần thức mạnh mẽ đến mức rất nhiều cường giả cảnh giới Vũ Hoàng cũng không cách nào sánh bằng. Nhưng khi hắn chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào văn lạc trên bàn cờ, vẫn có một cảm giác mê muội giống như dời núi lấp biển. Chỉ có điều, so với trước đây hắn có thể kiên trì thêm một lát.
Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào đường vân trên bàn cờ khoảng chừng bốn năm phút, lúc này mới cảm thấy không thể chịu đựng được nữa muốn hôn mê. Dường như ngay cả linh hồn cũng sắp bị cắn nát, hắn phải đưa mắt ra chỗ khác.
Đinh Hạo khoanh chân vận chuyển huyền khí. Sau thời gian uống cạn chén trà, cảm giác mê muội này mới chậm rãi biến mất.
Chỉ có điều lúc này đây, Đinh Hạo cuối cùng đã nhìn ra một ít mánh khóe.
- Hoa văn trên bàn cờ này dường như là một trận pháp minh văn nào đó. Điều này tuyệt đối không sai được. Mà loại cảm giác vặn vẹo này... Đúng, dường như là trận pháp truyền tống không gian nào đó. Bởi vì nó ẩn chứa lực vặn vẹo không gian thật sự cường hãn. Cho nên mặc dù chỉ tùy tiện nhìn một cái, cũng sẽ cho người ta cảm giác dường như thân thể nhanh chóng vận chuyển!
Đinh Hạo suy nghĩ.
Phát hiện này khiến hắn khiếp sợ vô cùng, trong lòng lại có chút ngạc nhiên.
Rốt cuộc trận pháp trên bàn cờ này thông với chỗ nào?
Uy lực của nó chắc hẳn khủng khiếp vượt xa so với khoảng cách trận pháp minh văn truyền tống từ Tuyết Châu thông tới những châu khác mà mình từng thấy trước đó. Nó phát ra khí tức, quả thực giống như một vị cấp chí tôn khiến người ta cảm thấy áp lực. Nó tuyệt đối phải thông với một nơi xa hơn. Chẳng lẽ là đi thông tới một vực khác?
Không quan tâm là ai đã lưu lại trận pháp truyền tống như vậy, thực lực của hắn nhất định đã đến đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Hiện tại, Đinh Hạo tốt xấu gì cũng được coi là một minh văn sư cao giai, thần thức bởi vì tu luyện Thắng Tự Quyết đã mạnh mẽ tới cực điểm, lại chỉ có thể quan sát hoa văn trên bàn cờ này trong chốc lát. Nếu là cường giả cảnh giới Vũ Hoàng, Yêu Hoàng, chỉ sợ ngay cả một phút cũng không kiên trì nổi?
Sau đó, Đinh Hạo lại thử quan sát hoa văn trên bàn cờ này.
Chỉ có điều hắn nhiều nhất một lần cũng chỉ kiên trì khoảng chừng mười phút, sau đó không cách nào chịu được cảm giác mê muội này, rất nhanh sẽ nôn khan giống như tửu quỷ say chết.
Nỗ lực đương nhiên cũng có thu hoạch. Cuối cùng Đinh Hạo có thể xác định được, hình thức văn lạc minh văn của bàn cờ không giống bất kỳ loại nào mình đã biết.
Nó cực kỳ cổ xưa, nhưng lại hết sức hợp lý. Nó có linh tính nào đó, trải qua vạn năm không bị hủy diệt. Uy lực có thể thấy được rõ ràng. Từ mức độ nào đó mà nói, loại minh văn loại này có thiên hướng giống với văn tự Ngụy Thần mình đã nhìn thấy ở trong thành thị Ngụy Thần. Mà Đao Tổ và Kiếm Tổ đã từng nói trong hệ thống minh văn, nó cũng không tồn tại.
Đinh Hạo thử gọi Đao Tổ và Kiếm Tổ ở trong đầu. Đáng tiếc, giống hệt với mấy lần trước, chỉ cần đi vào trong sơn động thần bí này, hai lão quái vật sẽ ngậm miệng không nói. Dù hắn ngàn hô vạn gọi cũng không ra.
Cuối cùng Đinh Hạo từ bỏ ý định tiếp tục quan sát.
Bởi vì văn lạc trên bàn cờ này không thống nhất với hệ thống minh văn mà mình hiện đang nắm giữ. Điều này có nghĩa là Đinh Hạo thậm chí không có cách nào huy động văn lạc của bàn cờ này, cũng không có cách nào kích hoạt thông đạo truyền tống trong đó.
Trên thực tế, cho dù có thể kích hoạt, Đinh Hạo cũng không dám thử tiến vào trong đó tìm hiểu đến cùng.
Lòng hiếu kỳ của hắn còn chưa nghiêm trọng đến mức độ này.
Không ai có thể biết được, phía sau trận pháp truyền tống của bàn cờ này sẽ tồn tại một thế giới như thế nào.
Sau khi cẩn thận quan sát sơn động thần bí một hồi, vẫn không phát hiện ra điều gì khác lạ, Đinh Hạo quyết định rời khỏi đó.
Khi đi tới cửa động, trong lòng Đinh Hạo thoáng động, cẩn thận bố trí một phen, để cửa động càng bí mật hơn, không bị người khác phát hiện. Cho dù đứng ở cách cửa động hơn hai thước, cũng sẽ không nhận thấy được sự tồn tại của nó. Lúc này hắn mới an tâm rời khỏi đó.
Trước sau, Đinh Hạo vẫn cảm thấy, sơn động thần bí này cũng không đơn giản. Rất có khả năng nó che dấu bí mật kinh thiên.
Sau khi rời khỏi sơn động, Đinh Hạo vẫn không quay trở lại mặt đất, mà tiếp tục theo địa vực đi xuống vị trí sâu hơn.
Hắn muốn tiến vào sâu trong địa vực, cẩn thận quan sát địa vực một hồi. Hắn biết rõ ràng ngày xưa, nơi đây bị Vấn Kiếm Tông các đời trước liệt vào cấm địa. Rốt cuộc trong này tồn tại bí mật thế nào, tại sao vô duyên vô cớ lại phát ra long khí màu tím kinh người như vậy, còn sinh ra khoáng thạch huyền tinh với số lượng kinh người như vậy?
Đinh Hạo mơ hồ có một trực giác, sâu trong địa vực này tuyệt đối không đơn giản. Ngoại trừ số lượng khoáng thạch huyền tinh khổng lồ ra, còn cất dấu bí mật của nó. Liệt Thiên Kiếm Tông hẳn đã biết điều gì. Bọn họ phái cao thủ, không quản ngàn vạn dặm xa xôi đi tới Tuyết Châu, chắc chắn không chỉ vì số lượng khoáng thạch huyền tinh này, mà vì bí mật được che giấu phía sau cột long khí màu tím kia.
Bên tai hắn chợt vang lên từng tiếng gió rít gào. Càng đi xuống, âm sát khí và gió mạnh lại càng kịch liệt.
Ánh mắt bị ngăn cản, Đinh Hạo vận đủ thị lực, trong hai mắt bắn ra thiên hỏa thần quang, giống như kim kiếm, phá vỡ cương khí, lại chỉ có thể nhìn được khoảng trăm thước.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đinh Hạo tính toán sơ qua một chút, hiện tại mình chắc đã thâm nhập khoảng một nghìn thước phía dưới vách núi.
Khoảng cách này, trước đây hắn chưa bao giờ tới.
Bởi vì sâu trong địa vực tràn ngập những nguy hiểm và thần bí, bị liệt vào cấm địa. Lấy thực lực của Đinh Hạo trước đó, đi tới nơi thế này vô cùng nguy hiểm. Hắn cũng không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...