- Nhưng ngươi nên biết, ở trong tay ta thật sự đã dính đầy máu của đệ tử tông môn. Lúc trước, ta tự tay giết chết hơn mười trưởng lão của tông môn, giết chết đệ tử của mình, đánh chết hơn mười đệ tử tông môn. Từng cảnh tượng như vậy đều bị ngàn vạn người tận mắt trông thấy. Sự thực đều có. Cho dù nói ra chân tướng, có thể làm được gì?
Thần sắc Đường Phật Lệ dần dần bình tĩnh lại.
Hắn lẳng lặng ngồi xuống đất, mỉm cười nói:
- Đinh Hạo, ngươi biết không, tuy rằng ngoài Kiếm Y và sư thúc Thanh Sam quang minh chính đại hoàn thành chức trách của mình đối với tông môn, cho dù là đến chết, cũng không thẹn với đời, được vạn người kính ngưỡng. Ta có lẽ sẽ chịu đựng sự chửi rủa của vạn người. Nhưng ta lại may mắn hơn so với bọn họ rất nhiều. Ngươi có biết là tại sao không?
- Vì sao?
Đinh Hạo hỏi.
- Ha ha ha, đó là bởi vì trước khi ta, đã tận mắt thấy được tông môn khôi phục, còn thấy được người thiếu niên được bọn họ gửi gắm hy vọng, một bước vọt lên trời thành rồng, trở thành tồn tại thật sự có thể dẫn dắt Vấn Kiếm Tông trở thành tông môn siêu cấp. Ha ha ha, khi ta ở phía xa, tận mắt thấy ngươi dễ dàng giết chết những kiếm tú của Liệt Thiên Kiếm Tông, mắt ta đầy lệ cũng bật cười...
Con mắt Đường Phật Lệ thoáng lộ vẻ say mê:
- Đó thật sự là hình ảnh đẹp tới mê người. Hắc hắc, Lý Kiếm Ý và sư thúc Khí Thanh Sam lại không nhìn thấy.
Trong lòng Đinh Hạo dâng lên một sự cảm động khó có thể nói thành lời.
Đại lục Vô Tận mặc dù là một thế giới lạnh như băng với quy tắc cá lớn nuốt cá bé, nhưng từ trước đến nay cũng không thiếu những truyền thuyết anh hùng lưu truyền thiên cổ, không thiếu những người trong cơ thể chảy dòng máu nóng, vì người thân, bằng hữu, hậu bối, đồng bào cùng với sự tín niệm trong lòng, cho dù phải chết vẫn không rơi lệ.
Bất kể là đối mặt với hoàn cảnh tàn khốc tới mức nào, có vài người trước sau vẫn có thể ung dung hùng hồn tấu lên bài ca bi tráng!
Từ trình độ nào đó mà nói, Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam vì tông môn liều mình hành động, vẫn kém dũng khí hơn so với Đường Phật Lệ không tiếc hóa thân làm ma, chịu nhục trên lưng manh danh xấu.
Đây là một người có đủ đại trí đại dũng trên nhân gian.
Đinh Hạo tự hỏi, nếu như lúc đó đổi lại thành mình, nếu như được quyền lựa chọn, vậy mình tuyệt đối sẽ chọn chết trong quang vinh đau xót, mà không phải là sống sót, chịu nhục gánh trên lưng danh xấu.
Muốn làm vậy cần phải có dũng khí rất lớn.
Đường Phật Lệ hi sinh, đổi lấy thời gian cần thiết cho Vấn Kiếm Tông, đổi lấy hy vọng tông môn quật khởi, bảo vệ tới mức lớn nhất nội tình của Vấn Kiếm Tông.
Vấn Kiếm Sơn không bị hủy bởi chiến hỏa, tám phần đệ tử Vấn Kiếm Tông không bị tàn sát. Vũ khí kho tàng, Linh Thảo đường, vường thuốc trong sáu ngọn núi của Vấn Kiếm Tông, thậm chí còn cả nơi ở, nơi luyện võ của đệ tử ký danh cũng không bị hoàn toàn hủy diệt. Tất cả những điều này đều là công lao của Đường Phật Lệ đã hành động vĩ đại hóa thân làm ma.
Đi theo địch, bảo vệ được căn cơ của tông môn.
Lấy cái chết của hai người, một người nhẫn nhục, đổi lấy cơ hội cho toàn bộ tông môn nghỉ ngơi lấy sức. Đây là mưu kế đẫm máu của ba người đứng đầu Vấn Kiếm Tông.
Thà làm ngọc vỡ, chỉ là một câu khẩu hiệu nghe tương đối tốt đẹp.
Trong lòng ba người bọn họ hiểu rất rõ ràng. Nếu như lúc đó thật sự liều mạng với học viện Thanh Bình và các thế lực lớn cùng với người của Liệt Thiên Kiếm Tông, cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là toàn bộ tông môn hủy diệt, mấy vạn đệ tử bị giết sạch, cùng với một đề tài cho người ta bàn luận khi trà dư tửu hậu... Không hơn.
Vấn Kiếm Tông nhận được truyền thừa mấy nghìn năm, tới lúc đó sẽ đoạn tuyệt, từ đó về sau, trên đời không còn có Vấn Kiếm nữa.
- Lúc đầu khi tông môn đối mặt với khốn cảnh, chúng ta đã sớm biết, có tông môn siêu cấp Bắc Vực ở phía sau tham dự. Phần thắng của chúng ta rất ít, thậm chí phải tính tới kết cục tồi tệ nhất. Sư thúc Khí Thanh Sam vì tăng cường chiến lực, không tiếc tu luyện đại phát Thập Tử Vô Sanh Giải Kiếm, cuối cùng đạt đến cảnh giới Vũ Hoàng. Trong trận đánh đầu tiên, liên tục đánh bại bốn đại kiếm tu của Liệt Thiên Kiếm Tông, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Trả giá lớn như vậy, mới chấn áp dược đám kiếm tu cao cao tại thượng này, để bọn họ phải tìm kiếm biện pháp khác, sau khi vạch kế hoạch, tạo ra khả năng cơ bản nhất.
Đường Phật Lệ lẳng lặng nói.
Trong lòng Đinh Hạo chấn động mạnh.
Đại pháp Thập Tử Vô Sanh Giải Kiếm chính là một môn công pháp cấm kỵ của Vấn Kiếm Tông. Một khi phát ra, nó có uy lực cực kỳ khủng khiếp. Mấy nghìn năm qua, trong Vấn Kiếm Tông gần như không có người nào tu luyện môn công pháp này. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn, nó có thể khiến thực lực một người được tăng cường lên gấp mấy chục lần, nhưng chỗ thiếu hụt của nó cũng trí mạng. Sau khi tu luyện thành công, trong vòng mười ngày người tu luyện nó chắc chắn sẽ phải chết. Điều này là không thể nghi ngờ. Đó chính là một loại công pháp cấm kỵ hoàn toàn kích phát tiềm năng trong cơ thể, tiêu hao trong một lần duy nhất.
Khí Thanh Sam tu luyện loại công pháp này, không trách được lúc trước người có thể lấy một địch bốn, đánh bại bốn đại kiếm tu cấp Vũ Vương đỉnh phong.
Nhưng loại ánh sáng huy hoàng này cũng chỉ có thể lóe sáng trong chớp mắt, không có cách nào kéo dài được.
Hóa ra ngay từ khi mới bắt đầu, Khí Thanh Sam đã tồn tại suy nghĩ sẽ chết.
- Kế hoạch này, cũng không phải là tạm thời nảy sinh. Sau khi sơn môn bị bao vây, Lục Hùng Phi dẫn theo môn hạ khiêu chiến, chưởng môn Lý Kiếm Y, sư thúc Thanh Sam và ta vẫn luôn âm thầm thương nghị, nghĩ mọi biện pháp, cầu viện các đại tông môn, đồng thời cũng tín toán cả kết cục xấu nhất... Chúng ta gửi gắm hi vọng vào trên người ngươi, hi vọng các ngươi những đệ tử tiến vào chiến trường Bách Thánh, có thể nhận được cơ duyên, mai danh ẩn tích khổ luyện, một ngày kia, chung quy có thể phục hưng tông môn.
Đường Phật Lệ có chút hưng phấn nói:
- Thật không ngờ, ngày này lại tới nhanh như vậy. Xem ra ông trời vẫn thương xót cho Vấn Kiếm Tông ta. Sau này có ngươi đứng ra làm chưởng môn, sẽ bảo vệ Vấn Kiếm Tông nghìn năm sừng sững không chuyển.
Đinh Hạo thở dài không nói.
Chuyện xảy ra giống hệt như những gì mình đã đoán.
- Được. Hiện tại tới lượt ngươi nói cho ta biết, Đinh Hạo, ngươi rốt cuộc làm thế nào mà đoán ra được chân tướng?
Đường Phật Lệ tò mò nói:
- Chuyện này, hiện tại trên thế giới này, ngoại trừ ta ra, hẳn không có ai biết được.
Đinh Hạo nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Căn bản không cần đoán. Bởi vì Đường Phật Lệ trong ấn tượng của ta, thiết diện vô tư, tuy rằng tính cách lạnh lùng cay nghiệt cổ hủ một chút, nhưng không phải là loại người sẽ đi theo địch phản bội tông môn.
Trực giác của Thắng Tự Quyết tầng thứ bảy, hơn nữa lại thêm những gì tìm hiểu được về Vấn Kiếm Tông sau này, sơn môn được bảo tồn hoàn hảo, các đông môn tinh nhuệ bị giam giữ trong huyết lao vẫn được khỏe mạnh, cùng với các dấu hiệu khác, đã nói rõ tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...