Đao Kiếm Thần Hoàng

Các cách thức chết đáng sợ và kinh khủng, khiến các kiếm tu vô cùng kinh hoàng.

- A, ma quỷ, ngươi là ma quỷ...

Một vị kiếm tu hoàn toàn đánh mất dũng khí, thiếu chút nữa thì sợ tới phát điên, xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn lại bị một luồng kiếm ý xuyên thủng thân thể. Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể hắn điên cuồng thiêu đốt, giống như hỏa cầu hoàn toàn biến mất!

Đây là một cuộc tàn sát đáng sợ.

Các kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông vốn cao cao tại thượng, lấy tư thái hoàng đế nhìn đám ăn mày đi tới Tuyết Châu, vào giờ phút này, quả thực giống như sơn dương đáng thương cảm, trong lúc Đinh Hạo giơ tay nhấc chân, giết chết bọn họ giống như bóp chết con kiến hôi. Bọn họ căn bản ngay cả việc xâm nhập tới phạm vi mười thước gần thân thể hắn cũng làm không được!

Quá trình này thật sự quá nhanh.

Đợi tới khi lão già âm hiểm muốn ra tay cứu viện, trong bầu trời chỉ còn lại hai người hắn và Hàn Dưỡng Kiếm.

Trong thiên địa im lặng tới mức đáng sợ.

Phía dưới, ngay cả Vương Tuyệt Phong cũng có chút khó có thể tin dụi hai mắt của mình.

Trên bầu trời kia, người thiếu niên trong lúc giơ tay nhấc chân giết chết Vũ Vương đỉnh phong, thật sự là Đinh Hạo sao? Không biết có phải là một cường giả tuyệt thế giả trang làm Đinh Hạo tới đùa hay không?

Phải biết rằng những người này từng giết người giống như giết gà tàn sát chó. Nhưng bọn họ đều là cường giả Vũ Vương đỉnh phong thiệt cấp. Đặt bất kỳ một người nào trong đó ở Tuyết Châu, đều độc bá nhất phương, tuyệt đối có thể tiến vào bảng năm cao thủ cường giả đứng đầu Tuyết Châu. Nhưng hiện tại, bọn họ ở trước mặt Đinh Hạo lại giống như kiến hôi, bị dễ dàng nghiền chết từng người!


Ở trong chiến trường Bách Thánh, tiểu tử này rốt cuộc nhận được cơ duyên thế nào? Hắn làm sao lại trở nên cường đại như vậy?

Tuy rằng trước đó, hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng còn chưa tới mức biến thái như vậy!

Biểu tình của những người khác không khác Vương Tuyệt Phong lắm, mỗi gương mặt đều dại ra. Có vài người trong đầu trống rỗng, thậm chí còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.

Đây... là thật sao? Những kiếm tu này gần như là vô địch, lại thật sự bị nghiền ép như vậy sao?

Trong nháy mắt tiếp theo, cũng không biết là ai đi đầu hét lớn một tiếng, toàn bộ khu rác rưởi vang lên những tiếng hoan hô giống như tiếng sấm mùa xuân.

Các đệ tử Vấn Kiếm Tông cười rơi lệ, điên cuồng nhảy nhót, ôm lẫn nhau!

- Vấn Kiếm! Vấn Kiếm! Vấn Kiếm! Vấn Kiếm! Vấn Kiếm!

Mọi người hô to hai chữ này, dường như có một loại ma lực khiến cho bọn họ tận tình phát tiết.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người lệ rơi đầy mặt.

Những đồng môn đã hy sinh tính mạng để bảo vệ tông môn, an nghỉ ở trong tinh không, các ngươi có nhìn thấy không? Các ngươi có thấy một cảnh tượng như vậy không? Vấn Kiếm Tông không bị diệt. Vấn Kiếm Tông vẫn đứng sừng sững ở trong thiên địa này!

- Đinh Hạo! Đinh Hạo! Đinh Hạo! Đinh Hạo! Đinh Hạo...

Càng nhiều người hơn hô to cái tên này.

Từ hôm nay trở đi, thân ảnh trong bầu trời kia chính là vị thần của Vấn Kiếm Tông, chính là tồn tại cao nhất trong lòng bọn họ. Người thiếu niên này ngăn cơn sóng dữ, người thiếu niên luôn mỉm cười, người thiếu niên ôn hòa nho nhã, người thiếu niên đã sáng lập ra vô số lần kỳ tích. Giờ phút này thân ảnh này đã vĩnh hằng khắc sâu ở trong linh hồn và cuộc đời của mọi người ở đây.

Ở trong bầu không khí nhiệt tình điên cuồng như vậy, hai người lão giả âm hiểm cũng không tránh khỏi biến sắc.

Ở tình thế đối lập, hai người của Liệt Thiên Kiếm Tông cũng có chút tâm lạnh.

- Ngươi... rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu loại kiếm ý?

Trong mắt lão già âm hiểm có phần khiếp sợ hỏi.

Đinh Hạo cười nhạt, cũng không để ý tới hắn, hoàn toàn không nhìn vị trưởng lão tôn quý của Liệt Thiên Kiếm Tông.

Ánh mắt của hắn nhìn Hàn Dưỡng Kiếm đang đứng bên cạnh, trong ánh mắt lộ vẻ sắc bén như đao. Hắn gằn rõ mỗi chữ mỗi câu hỏi:


- Chính là ngươi đã ỷ vào tu vi huyền khí hùng hậu, lúc trước đã một kiếm đánh bại chưởng môn Lý Kiếm Ý sao?

Trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm tuy rằng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không tỏ ra yếu thế, cố cắn răng cười nhạt, nói:

- Không sai, chính là ta một kiếm đánh nát tất cả nội tạng của hắn. Chỉ là chưởng môn một tông môn thấp hèn ở Tuyết Châu nho nhỏ, lại chẳng biết điều, mưu toan chống lại Liệt Thiên Kiếm Tông ta, cho dù bị thiên đao vạn quả, cũng là chết chưa hết tội!

Những lời này, nhất thời khiến cho đám đệ tử Vấn Kiếm Tông phía dưới phẫn nộ chửi bới.

- Ngươi có biết vì sao vừa nãy ta đã không có giết ngươi hay không?

Trong ánh mắt Đinh Hạo lóe lên hàn quang sắc như đao nói:

- Bởi vì ta cảm thấy cái mạng chó của ngươi hẳn là để cho một người khác tới thu gặt, sẽ thích hợp hơn một chút.

- Hừ, thật nực cười.

Hàn Dưỡng Kiếm cười nhạt:

- Tiểu tử, ngươi đừng quá đắc ý. Ngươi chẳng qua chỉ may mắn lĩnh ngộ kiếm ý, nhờ vận khí tốt mà thôi. Nếu không có như vậy, nếu như chỉ dựa vào chiến lực thật sự, ngươi đã sớm bị ta chém giết một ngàn một vạn lần. Nhớ lấy, có những thời điểm, kiếm ý cũng không phải là vạn năng.

- A, ngươi đang chọc giận ta sao?

Đinh Hạo khinh thường nói:

- Ngươi cho rằng ta tuổi còn trẻ chắc hẳn sẽ đắc chí, trong lòng nhất định vô cùng cuồng vọng, cho nên ngươi mới tính dùng những lời nói như vậy để khích tướng ta, muốn ta không thi triển kiếm ý nữa, cùng ngươi đánh một trận sao? Nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta đây chỉ có thể nói, ngươi quá ngây thơ rồi!

Hàn Dưỡng Kiếm chỉ cười nhạt:


- Hóa ra ngươi sợ chết. Hóa ra ngươi cũng hiểu được, lấy chiến kỹ võ đạo của Vấn Kiếm Tông căn bản không có khả năng chiến thắng được ta.

Lão giả âm hiểm đứng ở một bên, vẫn không nói gì. Hắn hơi híp mắt, ở sâu trong mắt bắt đầu khởi động một chút hàn mang, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đinh Hạo đưa tay, hút từ phía dưới mặt đất lên một thanh trường kiếm với tinh thép bình thường, nhẹ nhàng thổi một cái, gạt vết máu và bụi trên thân kiếm, lẳng lặng nói:

- Tuy rằng biết rõ ngươi kích tướng, nhưng điều ta vẫn quyết định cho ngươi một cơ hội, cho ngươi chứng kiến kiếm pháp thật sự của Vấn Kiếm Tông. Lúc này đây, ta không sử dụng kiếm ý. Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta ba chiêu, ngày hôm nay ta để ngươi sống rời khỏi đây.

Trên mặt Hàn Dưỡng Kiếm nhất thời lộ vẻ vui mừng:

- Tiểu tử, ngươi thật sự dám làm như thế sao?

Ba chiêu. Tiểu tử trước mắt này, thoạt nhìn tu vi huyền khí chẳng qua là cảnh giới Đại Tông Sư mà thôi. Nếu không phải là kiếm ý, mình tiếp được ba chiêu tuyệt đối không có vấn đề, thậm chí còn có thể phản cống giết hắn.

Đây chính là ngươi tự tìm đường chết.

Trong lòng Hàn Dưỡng Kiếm cười thầm.

Để ta đưa ngươi đi gặp chưởng môn nhân đáng thương của ngươi.

Cổ tay Đinh Hạo chấn động, trường kiếm dựng thẳng ở trước ngực, giống như một nén nhang. Thân kiếm đâm lên trời, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Trường kiếm áp mặt, chia gương mặt làm hai bộ phận. Dưới chân đứng vững. Tiếng gió vù vù, lay động áo bào của hắn. Toàn thân hắn đứng sừng sững ở trên không trung, sắc mặt không buồn không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận