Đao Kiếm Thần Hoàng

Đây thật là một... Quái vật!

- Ngươi... Là ai?

Thân hình Phương Tiêu An trên không trung vừa ổn định, khóe miệng lộ ra một vết máu, vừa sợ vừa giận quát hỏi.

Vị trí lòng bàn tay của hắn đã hoàn toàn tách ra. Máu tươi phun ra. Xương trên cánh tay cũng không biết đã gãy thành bao nhiêu đoạn. May mà vừa rồi hắn sử dụng lực khéo léo hóa giải một đao này của đối thủ. Nếu như cứng rắn đón lấy, Phương Tiêu An không chút nghi ngờ, mình tuyệt đối sẽ bị một đao không ẩn chứa huyền khí này chém thành hai khúc.

Từ lúc nào Tuyết Châu xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi đáng sợ như vậy?

Người kia là ai?

Trong lòng Phương Tiêu An kinh hãi tự hỏi.

Ầm.

Thiếu niên khôi ngô từ trong hố sâu do mình đập ra, nhảy ra, vẫn là bộ dạng hoàn toàn không có một vết thương nào, quát:

- Thợ săn Bách Man Sơn Trương Phàm, một đệ tử ký danh của Vấn Kiếm Tông mà thôi. Lão tiểu tử, ngươi là ai?

Thợ săn Bách Man Sơn Trương Phàm?

Câu trả lời này khiến tất cả mọi người lại ngây ngươi.


Thợ săn?

Quái vật này là một thợ săn sao?

Bách Man Sơn? Nghe như là một địa phương nhỏ chưa từng được biết đến của Tuyết Châu. Nhưng một địa phương nhỏ, làm sao lại xuất hiện một quái vật giống như khủng thú thượng cổ vậy? Chỉ dựa vào lực thân thể, một đao đánh bay Phương Tiêu An. Tin tức như thế truyền đi, tuyệt đối sẽ làm cả Tuyết Châu phải chấn động mạnh!

Bản thân Phương Tiêu An cũng cảm thấy khiếp sợ tới cực điểm.

Nhưng một tin tức khác khiến hắn càng khiếp sợ hơn…

Thiếu niên khôi ngô này tự xưng là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm Tông. Nói cách khác, hắn cũng là người của Vấn Kiếm Tông. Như vậy đã có chút phiền toái. Thật đáng chết. Tại sao Vấn Kiếm Tông lại có đệ tử ký danh biến thái như vậy. Thực lực cường đại đến trình độ khủng bố. Trong huyết chiến tông môn trước đó, vì sao hắn không xuất hiện?

Chỉ có điều dù sao Phương Tiêu An cũng là cường giả cảnh giới Vũ Vương, rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại.

Hắn vận chuyển huyền khí, thương thế ở hai cánh tay rất nhanh đã khôi phục hoàn toàn.

Hắn còn muốn nói thêm điều gì nữa, đáng tiếc Trương Phàm căn bản cũng không nghe hắn nói, trực tiếp nhảy lên, giống như đạn pháo bắn lên trên không trung, lại chém ra một đao. Bên trong ẩn chứa đao ý với phong cách cực kỳ cổ xưa.

Nhiều xảo không công, hóa phức tạp thành đơn giản, giấu xảo với vụng, không ngờ mơ hồ khiến Phương Tiêu An nảy sinh một suy nghĩ không thể né tránh.

- Làm càn! Bản viện cũng không tin, ngươi chỉ có thân thể khỏe mạnh, lại có thể áp chế được huyền khí do bản viện khổ luyện mấy trăm năm tích lũy thành?

Trong lòng Phương Tiêu An không khỏi nổi giận. Bị một đệ tử ký danh của Vấn Kiếm Tông áp chế như vậy, là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ.

Lập tức hai tay hắn giơ ra. Một đôi trường kiếm màu lam trong suốt giống như thủy tinh, xuất hiện ở trong tay hắn. Kiếm quang có nước chảy róc rách, toàn thân phát ra huyền khí dao động mạnh mẽ không gì sánh kịp. Ngay cả không khí xung quanh hắn cũng bị vặn vẹo.

Song kiếm giao nhau trên đỉnh đầu. Một chữ thập cực lớn giao nhau xuất hiện.

Hắn muốn lấy tu vi huyền khí cường đại, cứng rắn ngăn cản một đao này.

Ầm!

Chiến đao màu đen cũng không có huyễn ảnh cực lớn, chạm vào phía trên giá chữ thập.

Thắng bại ở trong nháy mắt, cuối cũng đã được phân ra.

Phương Tiêu An kinh ngạc kêu lên một tiếng, há miệng phun ra một búng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, giống như con ruồi bị đanh bay, ầm một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất, trực tiếp đập nát đỉnh ngọn núi phía dưới.

Đá vụn bay lên cuồn cuộn, bụi bay trùng thiên. Cái chữ thập màu lam trong suốt đẹp mắt kia cũng hoàn toàn bị nghiền nát. Đôi trường kiếm lam tinh bị chém làm hai đoạn.


- Ha ha ha, lão tiểu tử, ngươi còn kém quá xa!

Lực nhảy lên của Trương Phàm suy kiệt, một lần nữa giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất.

Nơi hắn hạ xuống, chính là vị trí Phương Tiêu An ngã xuống.

Thanh chiến đao màu đen hắn cầm trong tay kéo theo sau người, trong nháy mắt phát lực, mượn thế rơi xuống, lại chém ra một đao. Không khí ma sát ở trên thân đao phát ra những tia lửa chói mắt. Đến cuối cùng toàn bộ thân đao vẽ thành một đường màu đỏ, giống như hỏa diễm thiêu đốt!

Vèo!

Một đạo nhân ảnh từ trong đống đá vụn bắn ra trước tiên, trong nháy mắt hóa thành lưu quang, cũng không quay đầu lại, mà chạy về phía xa.

Phương Tiêu An chạy thoát!

Ầm!

Trương Phàm chém một đao lên đống đá vụn. Tiếng động lớn vang lên giống như sấm sét sáng thế.

Bụi mù phóng lên cao, giống như mây nấm màu xám cực lớn. Đợi tới lúc bụi lắng xuống, đột nhiên có tiếng nham thạch bị nghiền nát vang lên. Sau đó mọi người nhìn thấy đống núi đá hơn năm mươi thước cao, xuất hiện vô số khe nứt nhỏ dày đặc, cuối cùng hóa thành cát bắn ra!

Trương Phàm phát lực, từ trong cát nhảy ra.

- Mới như vậy đã chạy rồi sao? Đúng là quỷ sợ chết!

Hắn chậm rãi thu hồi chiến đao. Huyền khí tu vi của hắn quá thấp, lực lượng thân thể cường đại có thể khiến hắn trong chiến đấu đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Nhưng năng lực để truy sát lại không đủ. Nếu cường giả trên Tiên Thiên đã bay vút lên trời cao, Trương Phàm muốn đuổi kịp cũng quá khó khăn.

Theo Thập Hoàng Thể Tôn Công tu luyện càng lúc càng tinh tiến, Trương Phàm giống như một ngọn núi lửa nghìn năm, ở trước mặt đám người Đinh Hạo, vẫn có chút chân chất, ngây ngô, nhưng thời điểm đối mặt với kẻ địch, nhất là khi hắn cầm chiến đao, lập tức giống như thay đổi thành một người khác, chiến ý trong lòng vô hạn, chỉ một thoáng đã trở nên vô cùng dũng mãnh, giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt.


Có phần giống như có hai tính cách cùng lúc.

Lúc này, mấy nghìn người xung quanh quan sát cuộc chiến đã hoàn toàn ngây người. Trong đó, bao gồm cả chưởng môn nhân Thiên Âm Cốc Doãn Túy Mặc. Mỗi người đều không thể tin được vào những gì vừa tận mắt nhìn thấy.

Phương Tiêu An hiện tại đường đường là viện trưởng học viện Thanh Bình, người nắm giữ thế lực lớn nhất Tuyết Châu trong tay, lại có thể bị một đệ tử ký danh của Vấn Kiếm Tông đánh tới mức chạy trối chết, giống như chó nhà có tang.

Thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.

Phải biết rằng người như Phương Tiêu An, vì danh tiếng không sợ mệt mỏi. Nếu như không phải gặp phải đối thủ đáng sợ quá mức cường đại căn bản không có khả năng chiến thắng, căn bản sẽ không chạy trốn...

ít nhất... hắn cũng sẽ giữ chút thể diện, lưu lại vài câu hung tàn. Dù sao người có thân phận địa vị như bọn họ, vô cùng quý trọng danh dự.

Nhưng ngày hôm nay ngay cả cái rắm cũng không dám thả, đã bỏ chạy.

Nói cách khác, Phương Tiêu An đánh ra một chiêu sau, biết mình căn bản không phải là đối thủ của thiếu niên này, không có khả năng chiến thắng. Nếu như tiếp tục chiến đấu, trái lại có khả năng ngã xuống.

Hoặc... Vừa rồi cứng rắn đỡ một đao kia, trên thực tế Phương Tiêu An đã bị trọng thương?

Tin tức như thế nếu như truyền đi, đủ khiến cho toàn bộ Tuyết Châu trong nháy mắt bị nổ tung.

Phương Tiêu An vị tông sư võ đạo này thành danh đã lâu bị mất hết thể diện, các võ giả chẳng biết chân tướng, nhất định sẽ xem chuyện này là trò cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận