Tuy rằng Hoàng Kim Môn không phải là một trong cửu đại môn phái tại Tuyết Châu, nhưng thực lực của môn phái này cũng không tệ. Ngày xưa, đó cũng là một trong những thế lực đã tham gia đại hội luận phẩm tông môn Tuyết Châu. Bằng không cũng sẽ không phải là một trong những thế lực được học viện Thanh Bình thu vào dưới trướng. Hơn nữa, thực lực chưởng môn nhân Kim Tường đã tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư, được xem là một trong những cường giả nổi danh tại Tuyết Châu.
Nhưng Nhâm Tiêu Diêu vừa ra tay, trong nháy mắt đã khống chế được Kim Tường.
Lúc này chưởng môn nhân Hoàng Kim Môn mặt vàng như đất, không còn chút sức đánh trả nào. Toàn thân hắn run rẩy, tu vi huyền khí hoàn toàn bị phong ấn. Hắn bị Nhâm Tiêu Diêu nắm ở trong tay, hoàn toàn không giãy dụa được.
- Hắc hắc, thế nào? Tiểu tử này là một trong những kẻ đồng lõa, ngày hôm nay không thể bỏ qua cho hắn được. Kim Tường? Hắc hắc, hôm nay lão tử sẽ biến ngươi thật sự biến thành một đống gạch bay lượn. Mọi người nói xem, nên xử trí tên cỏ đầu tường này như thế nào?
Nhâm Tiêu Diêu thi thố tài năng, vứt Kim Tường ở trên mặt đất, cười lạnh nói.
- Giết hắn đi!
- Chém hắn thành vạn đoạn!
- Không thể để cho hắn chết một cách thoải mái như vậy được. Trên tay tên cẩu tặc này dính đầy máu của các đệ tử Vấn Kiếm Tông ta...
Trong nháy mắt tình cảm mọi người trở nên vô cùng xúc động. Tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông vây quanh, hận không thể ăn sống nuốt tươi Kim Tường.
Mấy ngày nay, tên chưởng môn nhân Hoàng Kim Môn này thể hiện lòng trung thành với học viện Thanh Bình, đã giết hại không biết bao nhiêu đệ tử Vấn Kiếm Tông, còn một tay đặt ra không ít hình pháp tàn khốc, tra tấn những đệ tử Vấn Kiếm Tông bị bắt. Cực hình chảo dầu và đao chém đều là chủ ý của Kim Tường.
- Không không không. Ta... Ta sai rồi. Các vị thiếu hiệp... Các vị gia gia, tha cho ta, cho ta một cơ hội...
Kim Tường sợ đến mức toàn thân run rẩy, đau khổ cầu xin, đâu còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hống hách âm độc lúc trước nữa. Hiện tại hắn quả thực giống như một con côn trùng đáng thương.
- Phi!
Lý Vân Kỳ một cước đá hắn lăn đi, chỉ vào chảo dầu còn đang sôi trào phía xa nói:
- Chiên chết tên cẩu này, báo thù cho Triệu sư đệ!
Đề nghị này được các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác tán thành.
Đúng lúc này, chỉ thấy kim quang lóe lên. Một quang diễm bao bọc lấy Kim Tường chợt lao đi.
Một tiếng động vang lên. Dầu nóng văng ra khắp nơi. Hắn bị ném vào trong chảo dầu đã đốt hỏng đôi chân của Triệu Tinh Thành trước kia.
Lúc này, người ra tay cũng là Đinh Hạo.
Những tiếng la hét thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết vang lên. Kim Tường điên cuồng giẫy dụa ở trong chảo dầu.
Hắn muốn từ trong chảo dầu bò ra ngoài. Đáng tiếc chảo dầu do chính hắn thiết kế, đã đặc biệt thiế kế để phòng ngừa người chịu cực hình bò ra ngoài. Hơn nữa bản thân chảo dầu bị đốt nóng đỏ. Trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không leo lên được. Hắn đau khổ kịch liệt, điên cuồng gào thét giãy dụa.
Đáng tiếc không ai ra tay giúp hắn. Không có người nào dám.
Kim Tường là cường giả cảnh giới Đại Tông Sư, tuy bị phong ấn tu vi, nhưng lực thân thể và sức sống lại cường đại hơn so với người bình thường rất nhiều. Trong lúc nhất thời lại không chết được, chỉ có thể ở trong chảo dầu sôi chịu sự thống khổ vô tận!
Kim Tường giống như dã thú gào thét liên hồi, khiến tất cả mọi người trên quảng trường Chiến Thần đều cảm thấy lạnh lẽo, khiếp sợ tới cực độ.
Khi ánh mắt Đinh Hạo nhìn tới mấy vị cao thủ khác đang đứng trên đài xử trảm.
Mấy người này vốn có người đã chuẩn bị lặng lẽ chạy đi, lại bị Đinh Hạo liếc mắt nhìn qua, lập tức thiếu chút nữa bị dọa đến mức co quắp tại chỗ ngồi.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng, giậm chân một cái. Từng minh văn kim sắc từ dưới chân hắn lan ra ngoài.
Trong nháy mắt, một lực lượng đáng sợ từ trong minh văn kim sắc này tuôn ra, giống như một vòng bảo hộ kim sắc trong suốt, phong tỏa, bao phủ lấy toàn bộ quảng trường Chiến Thần. Cấm chế này còn cường đại hơn so với cấm chế do học viện Thanh Bình thiết kế trước đó không biết bao nhiêu lần. Cấm chế này giống như thần uy cuồn cuộn, bao trùm toàn bộ quảng trường. Bất kỳ ai cũng đừng mong chạy thoát.
- Thiết Thương Môn, Huyền Thắng Môn, Linh Tính Phái, Vô Cực Tông, Thần Kiếm Môn, Ngũ Phúc Bang... Các ngươi cũng tham dự vào âm mưu công phạt Vấn Kiếm Tông ta sao?
Ánh mắt Đinh Hạo sắc như đao, thế không thể đỡ.
- Mỗi người các ngươi… đều phải trả giá lớn cho việc này!
Từng chưởng môn nhân của các môn phái bị hắn điểm đến tên, mặt đều vàng như đất, toàn thân run rẩy.
Bọn họ muốn giải thích, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Tất cả đã muộn rồi.
Sai lầm lớn đã diễn ra. Trước đây lúc bọn họ tấn công lên núi, ai có thể tiên đoán được Vấn Kiếm Tông đột nhiên xuất hiện một yêu nghiệt khủng khiếp như vậy. Hắn chỉ tiến vào chiến trường Bách Thánh nửa năm, đã đi hết con đường võ đại mà người khác mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đi được. Tàn sát Yêu Hoàng, đó là chuyện khủng khiếp tới mức nào? Chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy da đầu tê dại.
- A... A...
Tiếng rít gào thảm thiết của Kim Tường dần dần biến mất. Từng mùi khét lẹt từ trong chảo dầu bay ra.
Tên tay sai hai tay dính đầy máu của đệ tử Vấn Kiếm Tông, cuối cùng đã chết sau khi chịu đủ cực hình do chính mình chuẩn bị.
- Đinh... Đinh Hạo, chúng ta đã sai...
Chưởng môn nhân Vô Cực Môn thở dài một tiếng, nói:
- Vô Cực Môn ta bị học viện Thanh Bình cưỡng bức, phải đánh vào Vấn Kiếm Tông. Sai lầm đã diễn ra, không cách nào cứu vãn được. Bản tọa nguyện ý gánh chịu tội nghiệt này, tự sát tại chỗ để tạ tội. Hi vọng ngươi có thể buông tha cho những người khác trong Vô Cực Môn ta!
- Ha hả, lấy một mạng chó của ngươi đổi lấy tính mạng của mấy nghìn đại nam nhi tốt của Vấn Kiếm Tông ta. Ngươi xem đây là nơi để ngươi tạo ra danh tiếng sao?
Đinh Hạo cười nhạt, nói:
- Bất kể người nào trên tay đã dính đầy máu của đệ tử Vấn Kiếm Tông, tất cả đều phải chết. Từ nay về sau, Vô Cực Môn không còn tồn tại ở trong hậu thế.
- Ngươi...
Chưởng môn nhân Vô Cực Môn phẫn nộ, muốn nói cái gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh tới thấu xương của Đinh Hạo đang nhìn chăm chú, phẫn nộ của hắn cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Hắn thất hồn lạc phách gật đầu nói:
- Được, các đệ tử Vô Cực Môn tham dự công phạt Vấn Kiếm Tông, tất cả đều sẽ cho ra một công đạo. Vẫn xin ngươi không nên tàn sát những người vô tội. Nếu có thể hãy buông tha cho những người khác trong Vô Cực Môn một con đường sống.
Ánh mắt Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào hắn, một lát mới gật đầu, nói:
- Được, ta cho ngươi mười ngày, quay về đi xử lý cho xong chuyện của Vô Cực Môn. Mười ngày sau, trên đời không còn Vô Cực Môn nữa. Nếu như ngươi dám giở trò, cho dù các ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ truy sát tới nơi, khiến Vô Cực Môn ngươi hoàn toàn bị xóa sạch khỏi thế giới này, ngay cả chó gà cũng không tha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...