Đinh Hạo nhíu mày hỏi:
- Không từ thủ đoạn sao? Nói vậy là hôm nay ngươi bày ra sát cục chính là ngươi?
Tưởng Địa Sinh đương nhiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chính là ta. Bởi vì ngươi thể hiện tiềm lực quá đáng sợ trong cuộc chiến Kính hồ. Bảng tiềm long Tuyết Châu liên tục thay đổi vì ngươi, chuyện này chưa từng xảy ra. Thanh Bình học viện không thể ngồi xem thiên tài đối địch đáng sợ như vậy lớn lên, phải hủy ngươi. Mấy ngày nay là thời cơ hành động tốt nhất.
Đinh Hạo mỉm cười hỏi:
- Thời cơ hành động tốt nhất?
Nụ cười đầy mỉa mai.
Tưởng Địa Sinh cũng mỉm cười nói:
- Tuy ta không thể khẳng định ngươi làm cách nào biến thành Ma Sát Bạch Vượn có thể khắc chế thú tính thi triển võ kỹ nhân tộc, nhưng có một điều chắc chắn là cảnh giới huyền khí thật sự của ngươi chỉ là Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Ngày hôm đó miễn cưỡng thi triển Ma Sát Bạch Vượn sẽ tạo thành di chứng cực kỳ nghiêm trọng, trong vòng mười ngày chắc chắn là thời gian ngươi suy yếu nhất, chúng ta đã được tin tức chính xác. Tuần Mục Sử chết, toàn Tuyết Châu rối ren. Vấn Kiếm tông không ngờ chúng ta sẽ hành động vào lúc này, sẽ không đề phòng. Chờ ngươi chết rồi chúng ta sẽ giá họa cho yêu ma, nếu chúng dám giết cả Tuần Mục Sử của Vu Hành Vân thì giết thiên tài nhân tộc như ngươi là hoàn toàn hợp lý.
Đinh Hạo gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì, nói:
- Ngươi đúng là rât cẩn thận, tuy có nhiều điều kiện có lợi vẫn không yên lòng. Ngươi lén khiến Phong Lôi Song Kiêu xung phong, lợi dụng bọn họ thăm dò ta đề phòng, sự nhẫn nhịn của ngươi rất đáng sợ.
Tưởng Địa Sinh mỉm cười nói:
- Mười mấy năm qua ta bị Mục Thiên Dưỡng che giấu ánh sáng, chỉ học được một điều duy nhất là không làm chuyện gì không nắm chắc. Mọi chuyện nhịn là nhất, Lôi Âm phái muốn nhờ vào Thanh Bình học viện ta nổi lên thì phải trả giá. Theo ta thấy nếu tối nay Phong Lôi Song Kiêu chết đổi lấy mạng của ngươi là rất đáng giá.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Ngươi thật xem trọng ta.
- Chú trọng mỗi một đối thủ là tôn trọng kẻ địch và có trách nhiệm với mình.
Tưởng Địa Sinh nghiêm túc nói:
- Sự thật chứng minh ta chú trọng là chính xác. Nếu không phải tối nay lấy Phong Lôi Song Kiêu làm mồi thì ta sẽ không biết Phượng Hoàng Nữ, Tóc Tím Mắt Bạc, hai thiên tài xếp hàng đầu trên Bảng tiềm long Tuyết Châu cũng là người Vấn Kiếm tông, mấy năm nay Vấn Kiếm tông có mục tiêu không nhỏ.
- Bọn họ không phải là người của Vấn Kiếm tông, họ chỉ là bằng hữu của ta. Lại nói ngươi có kiên nhẫn nói nhiều với ta như vậy chắc cho rằng tối nay nắm giữ phần thắng rồi?
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Vấn Kiếm sơn trang bên bờ Kính hồ.
- Ta không cho là ngươi còn có cơ hội lật lại. Vì dụ Phong Lôi Song Kiêu đi ra ngươi không tiếc nuốt độc, có lẽ trước khi ám sát ngươi đã phát hiện ra, nuốt giải dược trước rồi nhưng Tiêu Dao Tán xếp hạng bốn trên bảng kỳ độc Tuyết Châu, giải dược bình thường làm sao xua tan? Ngươi là người rất thông minh, tự mình thử độc lại còn mạo hiểm bị thương dụ Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường ra. Trước khi ta xuất hiện, kế hoạch của ngươi đã thành công. Vì không làm kinh động chúng ta nên ngươi không kêu cường giả thế hệ trước của Vấn Kiếm tông, làm người ta tưởng ngươi không đề phòng. Phượng Hoàng Nữ đấu với Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, Tóc Tím Mắt Bạc đấu với Thiên Lôi Long Tất Hạ, bốn người đều là cường giả trẻ đứng đầu Bảng tiềm long Tuyết Châu, xếp hạng cách nhau không xa. Tóc Tím Mắt Bạc, Phượng Hoàng Nữ không tham gia cuộc chiến Kính hồ, Phong Lôi Song Kiêu thì đã tiêu hao trước đó nên ngươi nắm chắc phần thắng.
Tưởng Địa Sinh phân tích rõ ràng, mắt tỏa sáng dưới ánh trăng.
Tưởng Địa Sinh cười, tiếp tục bảo:
- Không thể không thừa nhận ngươi gia hộ vô cùng hoàn mỹ, khả năng thành công rất lớn. Nhưng ngươi đã quên một câu nói, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau. Ngươi bỏ qua người thứ ba xuất hiện là khuyết điểm trí mạng trong kế hoạch của ngươi, Đinh Hạo, nói đến ucng ngươi quá tự tin vào mình.
Đinh Hạo cười tươi khoe răng trăng dưới ánh trăng, nói:
- Vậy sao? Nếu ta nói người quá tự tin là ngươi thì sao?
Tưởng Địa Sinh ngẩn ra, biến sắc mặt, biểu tình cảnh giác nói:
- Thăm dò bằng ngôn ngữ không giành lấy cơ hội sống cho ngươi.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Còn ngươi thì không thăm dò ta sao? Tưởng Địa Sinh, xem ra nhiều năm qua rèn luyện nhẫn nhịn vẫn chưa đủ, ngươi tự tin là vì ngươi không biết rõ ta...
Đinh Hạo chưa nói hết câu người phát ra ánh sáng rực rỡ, hơi thở suy yếu không còn.
Một đốm lửa vàng nhen nhóm trong tay Đinh Hạo chớp mắt rực cháy, nửa bên trái cơ thể bị bao phủ hoàn toàn. Một bông tuyết lấp lánh hiện ra trong bàn tay phải của Đinh Hạo, băng tuyết tỏa khí lạnh vô tận tràn ngập nửa người phải.
Vấn Tình Đao và thanh kiếm rỉ sét chớp lóe ánh sáng xuất hiện trong lòng bàn tay Đinh Hạo.
Càng khiến Tưởng Địa Sinh rớt tòng mắt là năm lỗ máu ghê người kỳ diệu khép lại ngay, da thịt trơn nhãn không có vết hằn. Trừ y phục rách lỗ thủng ra, không ai tin nổi Đinh Hạo từng bị thương. Mặt Đinh Hạo từ trắng bệch biến hồng hào, nếu không phải máu dưới lòng bàn chân chưa khô cạn thì dễ khiến người nghĩ lầm là máu đã chảy ra trở về người Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười tươi như hoa:
- Quên nói cho ngươi biết, con người ta từng chết một lần, biết mùi vị khủng khiếp của cái chết nên rất sợ chết, chưa bao giờ khiến mình ở trong nguy hiểm cho dù là vì dụ địch.
Con ngươi Tưởng Địa Sinh co rút.
Giờ phút này, Đinh Hạo phát ra hơi thở đáng sợ hơn cuộc chiến Kính hồ, làm gì có vẻ bị thương? Tưởng Địa Sinh chưa kịp phản ứng thì chuông cảnh báo vang lên trong lòng. Tưởng Địa Sinh bản năng tránh sang bên, mở ra huyền khí phòng ngự trên người, ánh sáng chói lòa nở rộ hình thành tường ánh sáng vàng chắn trước mặt gã. Tưởng Địa Sinh nhanh chóng lùi lại.
Trong phút chốc, Tưởng Địa Sinh cảm giác có hai luồng sáng bạc và vàng xẹt qua, sát khí sắc bén làm da thịt gã mát lạnh.
Răng rắc!
Tưởng Địa Sinh sợ muốn chết. Tường ánh sáng Bất Động Kim Cương Thuẫn huyền khí phòng ngự lục giai trên người Tưởng Địa Sinh đủ chịu cường giả cao giai Đại Tông Sư cảnh hết sức đánh một kích thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc ánh sáng vàng kim tan vỡ như búa sắt đập ngói vụn. Sát khí vàng sắc bén như giòi trong chân bám riết không tha.
- Lực lượng cường đại như vậy...
Lòng Tưởng Địa Sinh lạnh lẽo, nhờ vào Bất Động Kim Cương Thuẫn huyền khí phòng ngự cản giây lát rốt cuộc gã có thời gian rút kiếm.
Keng keng keng!
Luồng kiếm quang rực rỡ bắn lên cao.
Bản lĩnh của Tưởng Địa Sinh có mười phần trăm nằm trong thanh kiếm rỉ sét này. Có thanh kiếm rỉ sét trong tay, Tưởng Địa Sinh bình tĩnh tinh thần. Tưởng Địa Sinh cười to, phất ra rải ánh sao đầy trời, từng dóa kiếm hoa như cơn mưa đổ ập xuống. Tưởng Địa Sinh công kích Đinh Hạo.
Nhưng...
Mọi chuyện trước mắt phá hủy lòng kiêu ngạo của Tưởng Địa Sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...