Nam nhân khoảng mười bốn, lăm tuổi, thân cao thon dài, tóc đen như suối, vai rộng eo thon, phong thái như ngọc. Nam nhân mặc áo xanh, mặt như quan ngọc, mặt mày tuấn tú, mày kiếm xéo vào thái dương, khóe môi cong lên cười thân thiết. Nam nhân toát ra sự tự tin nắm giữ mọi thứ khiến người khâm phục.
Nữ nhân mặc váy bông màu tím nhạt, áo choàng tím, yểu điệu thục nữ như đóa mai nở, thanh nhã tú mỹ, điềm tĩnh dịu dàng. Tóc huyền tản ra bên mép áo chaòng như gấm vóc, ánh nắng chiếu xuống toát ra hơi thở thần thánh không thể khinh nhờn, đẹp mộng ảo.
- Đây là...
Trong đám người, chưởng quầy trẻ Diệp Thần của Tụ Bảo trai mắt sáng ngời, kích động đứng bật dậy, gã nhận ra thân phận thiếu niên tuấn tú kia.
Chưởng quầy, tiểu nhị khác đều có mắt sắc, thấy thế ngẩn người thoáng chốc đứng dậy, nhận ra thân phận của thiếu niên đó.
Nói đùa, bây giờ khu thương mại cấp thấp có ai không nhận ra tiểu gia này?
* * *
Trước cửa đại đường Thiên Thượng Nhân Gian.
Lệnh Hồ Doanh Doanh tức giận trợn to mắt nói:
- Cái này không phải Điệp Cương kiếm tiệm chúng ta bán ra, các ngươi thật là... Cố tình gây sự!
- Phi, cô nương kia, đừng nói nhảm nhiều. Hôm qua đại gia ta đến chỗ các ngươi mua Điệp Cương kiếm, không lẽ sẽ nói oan cho các ngươi?
Một nam nhân vạm vỡ mặt dữ tợn, để râu dựng đứng như cương châm cười nhạt.
- Đúng vậy. Cô nương kia, hôm qua ta chính mắt thấy nàng bán Điệp Cương kiếm cho vị huynh đệ này, không lẽ muốn chối?
- Thiên Thượng Nhân Gian các ngươi làm ăn như vậy sao? Lấy đồ dỏm gian lạn lừa gạn, ông trời khó tha, cút khỏi khu thương mại đi!
- Đúng rồi, gian thương cút ra khu thương mại!
Sau lưng nam nhân vạm vỡ có mấy chục tên côn đồ đi theo đốt lửa thổi gió. Vài người đứng xem không rõ chuyện cũng hò reo, tình cảm quần chúng bị người cố ý kích động, thế cục dần mất khống chế. Mọi người chen chúc vào cửa hàng.
Lệnh Hồ Doanh Doanh uất ức hốc mắt ửng đỏ:
- Ngươi... Các ngươi nói nhảm, không có chuyện đó, các ngươi...
Thiếu nữ yếu đuối đối diện một đám người vạm vỡ ngang ngược thấy hơi run, nhưng nàng vẫn cắn răng giải thích với người xung quanh.
- Xin mọi người đừng nghe bọn họ, Thiên Thượng Nhân Gian chúng ta chưa từng bán Điệp Cương kiếm loại này, nếu không tin thì mọi người hãy vào cửa hàng xem.
- Đàn bà thối, ngươi còn cãi?
Nam nhân vạm vỡ tức giận quát:
- Lão tử nói mau ở đây là tại đây, mua ở chỗ này!
Nam nhân vạm vỡ xoay người, vung tay, nhe răng cười nói:
- Các huynh đệ, đập cho ta. Thiên Thượng Nhân Gian chó chết gì đó dám lừa Tôn Lượng ta, hôm nay không cho lão tử giải thích thì đập phá tiệm gian dối này!
* * *
- Thiên Xu lão sư, Đinh Hạo ca ca kêu chúng ta mau đồ cho học viện bây giờ đã mau đủ rồi tại sao chúng ta chưa trở về?
Ny Tử và Hoan Hoan, hai cô bé đi theo bên cạnh lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh.
Ny Tử và Hoan Hoan sống trong khu bần dân, đây là lần đầu tiên bọn họ đến khu thương mại phồn hoa. Thế giới bên ngoài rực rỡ khiến hai cô bé Ny Tử và Hoan Hoan mở rộng tầm mắt, thấy không kịp nhìn.
Tất cả đều nhờ Đinh Hạo ca ca mang đến.
Nếu không có Đinh Hạo thi có lẽ Ny Tử và Hoan Hoan vĩnh viễn ở trong xóm nghèo, mỗi ngày làm bạn bên đống rác, lớn lên gả cho nam nhân bình thường, thành công cụ sinh con dưỡng cái, sống nghèo khổ. Mỗi ngày sẽ căng thẳng thần kinh, mặc người đánh chửi, suốt đời không có duyên đi dạo trong khu thương mại sạch sẽ, xinh đẹp như vậy.
Quan trọng nhất là Đinh Hạo ca ca cho Ny Tử và Hoan Hoan cơ hội thay đổi vận mệnh.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư xoay tròng mắt gian tà liếc mỗi cửa hàng, quầy ven đường, biểu tình xấu xa cười nói:
- Hì hì, khó khăn lắm mới đến đây một chuyển, không đi dạo sao được? Như thế nào? Hai nha đầu không thích chỗ này sao?
- Không phải, chỗ này thật đẹp, lại sạch sẽ, nhiều người, ta rất thích nơi này.
- Đúng vậy. Không khí cũng thơm, không như khu bần dân khắp nơi đầy mùi hôi. Oa, chỗ này có nhiều thứ vui thật.
Ny Tử và Hoan Hoan mắt lộ tia hâm mộ nhìn đám người đi qua lại mặc quần áo, áo giáp sạch đẹp. Ny Tử và Hoan Hoan lại nhìn người mặc vải thô đầy miếng vá, đi trên đường cái rộng rãi khu thương mại, thật giống như nằm mơ.
Đối với Ny Tử và Hoan Hoan, so sánh xóm nghèo bọn họ sinh ra và lớn lên thì khu thương mại sạch sẽ, sáng sủa tựa như thiên đường.
- Nếu tốt như vậy thì tại sao sốt ruột đi về?
Lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương không biết trong bụng nghĩ gì, dắt hai cô bé Ny Tử và Hoan Hoan chậm rãi đi lướt qua mỗi cửa hàng, quầy ven đường, nhìn như không có mục đích, giết thời gian.
- Cần quay về tu luyện.
Ny Tử và Hoan Hoan đồng thanh kêu lên:
- Đinh Hạo ca ca nói chịu khổ trong mới là người trên người. Chúng ta muốn thay đổi xuất thân, vận mệnh của mình thì cần cố gắng hơn người ta gấp ngàn vạn lần.
- Các ngươi trúng độc của tên mặt trắng Đinh Hạo rồi, quá sâu.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương hậm hực gật đầu, nói:
- Sùng bái hắn như vậy sao? Xem mỗi câu hắn nói như lời thánh, quả thực là bị tẩy não.
Ny Tử và Hoan Hoan tiếp tục đồng thanh kêu lên:
- Những gì Đinh Hạo ca ca nói toàn là tốt cho chúng ta.
Trong lời nói của hai cô bé không chút che giấu tôn sùng Đinh Hạo cuồng nhiệt.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương:
-...
- Được rồi, phục hai đứa.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương lộ biểu tình các ngươi thắng, nghiến răng nói:
- Mua thêm mấy món nữa rồi về, yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian các ngươi tu luyện. A, bên kia có trò hay xem. Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc có thể góp vui. Đi, chúng ta đi xem.
Mắt lão nhân xấu xa Thiên Xu gian thương sáng lên nhìn đám người tụ tập quanh Thiên Thượng Nhân Gian, kéo hai cô bé Ny Tử và Hoan Hoan chạy tới.
* * *
- Rốt cuộc các ngươi muốn giải thích cái gì?
Cửa chính sảnh Thiên Thượng Nhân Gian.
Lệnh Hồ Doanh Doanh thấy tình hình ngày càng tệ, nhiều người không biết sự thật tụ tập lại, không khí bị kích động biến nóng nảy. Lệnh Hồ Doanh Doanh lựa chọn nhún nhường, lau giọt lệ vương khóe mắt, cắn răng hỏi.
Giờ phút này, Lệnh Hồ Doanh Doanh bề ngoài yếu đuối nhìn đáng thương lộ ra mặt ngoài mềm trong cứng. Mắt Lệnh Hồ Doanh Doanh ngấn lệ, đứng thẳng người như cọng cỏ trong gió táp mưa sa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...