- Đa tạ Đinh sư huynh...
Giọng Mộ Dung Yên Chức nhỏ như mũi kêu nói:
- Hay là Đinh sư huynh vận công điều chỉnh giây lát rồi lại chữa trị cho chúng ta.
Mộ Dung Yên Chức biết vận công thúc giục dược lực rồi lại hút ám khí mỏng nhỏ ra khỏi miệng vết thương tiêu hao huyền khí rất nhiều.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Không sao, trị thương cần gấp hơn.
Mặt Mộ Dung Yên Chức đỏ rực cúi đầu.
Bởi vì vết thương tiếp theo ở rốn Mộ Dung Yên Chức, đối với thiếu nữ thì đó là vị trí càng bí ẩn hơn cả xương quai xanh, bây giờ để khác giới sờ qua sờ lại...
* * *
Lư Bằng Phi nhìn muốn rớt tròng mắt.
Lư Bằng Phi đoán hai nữ đệ tử ký danh kêu Đinh Hạo đi qua làm gì, giờ thì gã đã biết, thì ra là chữa thương.
Khi Lư Bằng Phi thấy Đinh Hạo chữa vết thương trên vai Mộ Dung Yên Chức rồi lại khiến nàng nằm thẳng, tay đặt lên bụng xoa tới xoa lui thì Lư Bằng Phi thấy máu xông lên não, xúc động bao phủ toàn thân. Lư Bằng Phi chào cờ, đứng thẳng tắp.
Lư Bằng Phi nghiến răng mắt:
- Bà nội nó, đôi cẩu nam nữ!
Trên đường đi di tích thượng cổ Lư Bằng Phi có cẩn thận quan sát mấy nữ đệ tử ký danh đi cùng.
Lư Bằng Phi thấy rõ ràng khuôn mặt Mộ Dung Yên Chức hơi bình thường chút nhưng những chỗ khác thì là vưu vật tuyệt thế, đặc biệt là bộ ngực to tròn, vòng eo nhỏ xinh, mông co giãn, đôi chân thon dài, da thịt trắng không tỳ vết.
Nữ nhân như vậy buổi tối tắt đèn chính là vưu vật làm nam nhân sướng muốn chết.
Lư Bằng Phi vốn định tìm cơ hội thân cạn với thiếu nữ vưu vật này, ai ngờ bị Đinh Hạo giành trước. Chết tiệt, lại là tên khốn Đinh Hạo, tại sao hắn luôn che trước mặt gã? Chỗ tốt gì cũng bị hắn giành trước?
Phải tìm cách trừ bỏ khắc tinh này!
Nghĩ đến đây Lư Bằng Phi siết vòng bạc trong ngực, lại đặt quyết tâm.
Lư Bằng Phi kiềm không được nhìn phía xa, bàn tay Đinh Hạo chậm rãi xoa bụng Mộ Dung Yên Chức. Lư Bằng Phi tưởng tượng ra trong bụng Đinh Hạo dắc ý cỡ nào, bộ dáng Mộ Dung Yên Chức yêu kiều thở, rên rỉ dụ người.
Sự thật đúng là Mộ Dung Yên Chức có thở gấp.
Nếu không phải Mộ Dung Yên Chức có ý chí kinh người thì đã sớm rên rỉ.
Bàn tay Đinh Hạo có ma lực khó tả với Mộ Dung Yên Chức, nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác mát lạnh không ngừng đánh vào thân thể nàng. Từ khi ra đời lần đầu tiên Mộ Dung Yên Chức không thể khống chế thân thể, nàng không ngờ mình mẫn cảm như vậy.
May mắn lần này Đinh Hạo không xé vải áo mà cách y phục xoa thúc giục dược lực.
Trong lòng Mộ Dung Yên Chức thầm cảm kích Đinh Hạo.
Vì Mộ Dung Yên Chức hiểu làm như vậy sẽ tiêu hao nhiều huyền công huyền lực hơn, Đinh Hạo trị thương càng mệt nhọc. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy lãng phí công lực là hành động cực kỳ nguy hiểm.
May mắn Đinh Hạo không xé vải phần bụng của nàng ra chữa trị.
Vì Mộ Dung Yên Chức cảm giác chân mình ẩm ướt, phản ứng thân thể khiến nàng xấu hổ không dám mở mắt ra.
* * *
Đinh Hạo trị thương cho Mộ Dung Yên Chức mất một chén trà.
Đinh Hạo không chút giữ lại hết sức thúc giục huyền khí băng sương phong tuyết, hễ chỗ nào quá nhạy cảm thì hắn không tiếc tiêu hao huyền lực cách quần áo thúc giục dược lực, tránh cho hai bên lúng túng.
Đến cuối cùng Mộ Dung Yên Chức xụi lơ như bãi nước, sắp không ngồi dậy nổi. Đặc biệt dấu vết ẩm ướt giữa hai chân khiến thiếu nữ kiên cường không còn mặt mũi nào, may mắn Mộ Dung Yên Chức cẩn thận che giấu nên Đinh Hạo không trông thấy.
Đinh Hạo làm xong không dừng lại xoay người đi tới bên cạnh Ngọc Giác Dao.
- A! Đinh... Đinh sư huynh... Sư huynh tiêu hao nhiều công lực rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ta...
Mặt Ngọc Giác Dao càng bầm đen hơn, bộ dáng yếu ớt thế nhưng vẫn lo cho Đinh Hạo.
- Không sao.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Đã lỡ mất thời gian một chén trà, độc khí trong người sư muội cần phải nhanh chóng bị trục xuất. Ngọc sư muội, tình hình bắt buộc, Đinh Hạo đắc tội!
Đinh Hạo ngồi sau lưng Ngọc Giác Dao, ngón tay nhẹ xé vải áo chỗ vết thương nghiêm trọng nhất, bôi dược cao màu ngọc vào lòng bàn tay, vận chuyển huyền khí băng sương phong tuyết chậm rãi ấn vào lưng Ngọc Giác Dao.
- Ui chao...
Ngọc Giác Dao khẽ kêu, thân hình nhỏ xinh run run.
Tính cách Ngọc Giác Dao mềm yếu hơn Mộ Dung Yên Chức nhiều, không dám mở mắt ra. Rèm mi dài run run, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập màu đen, lỗ tai như ngọc khắc đỏ rực, mặc cho bàn tay Đinh Hạo xoa miệng vết thương trên lưng. Đôi tay trắng thuôn dài siết chặt vào nhau.
Lúc này Mộ Dung Yên Chức lấy lại sức nhiều.
Mộ Dung Yên Chức khoanh chân vận chuyển một chu thiên huyền khí băng sương phong tuyết, thể lực hồi phục phần lớn. Mộ Dung Yên Chức vội lấy một bộ trường sam màu tím kiểu nữ ra khỏi không gian trữ vật, tìm một gian phòng trống ven đường. Sau đó Mộ Dung Yên Chức trở về bên cạnh Đinh Hạo, Ngọc Giác Dao, cảnh giác hộ pháp cho hai người.
Mộ Dung Yên Chức chợt nhận ra điều gì.
Mộ Dung Yên Chức nhíu mày, mũi chân hất một cục đá.
Bộp!
Cục đá đánh vào một góc tường phía xa.
Mặt Mộ Dung Yên Chức lạnh băng nói:
- Đứng xa chút, không được nhìn lén.
Biểu tình Lư Bằng Phi lúng túng chui ra, xoay người đi xa hơn. Không ai thấy lúc Lư Bằng Phi xoay người đôi mắt tràn đầy độc ác, bất mãn, lòng nguyền rủa.
Lư Bằng Phi thầm chửi:
- Hừ! Tiện nhân, bị Đinh Hạo sờ khắp người, thấy hết bây giờ còn giả bộ thánh nữ, ta phi!
Mộ Dung Yên Chức thấy Lư Bằng Phi biến mất trong góc khuất, chân mày nhíu chặt giãn ra.
Theo lý thì Lư Bằng Phi cũng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, giống như Đinh Hạo nhưng không hiểu sao nàng không thích thiếu niên mắt luôn lấp lóe cái gì. Mộ Dung Yên Chức trực giác Lư Bằng Phi có loại hơi thở khiến nàng khó chịu.
Mộ Dung Yên Chức lại nhìn hướng Đinh Hạo.
Lúc này Đinh Hạo hết sức vận chuyển huyền khí băng sương phong tuyết, toàn thân có bông tuyết trắng lấp lánh vờn quanh, khí lạnh lượn lờ, tràn ngập cảm giác thần thánh. Đây là dấu hiệu Đinh Hạo vận chuyển công lực đến cực độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...