Đại ma vương Tà Nguyệt ho khục khặc:
- Khụ khụ khụ khụ...
Miệng mũi đại ma vương Tà Nguyệt bốc lửa đen như động cơ cũ xì khói, biểu tình đau khổ, cuối cùng miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật.
- Meo bà nội nó, cái quái quỷ gì vậy? Thần hồn có vị gì đây? Như phân chó... Tuy ta chưa ăn bao giờ nhưng có thứ càng khó ăn hơn phân chó sao?
Đại ma vương Tà Nguyệt lăn lộn dưới đất, tứ chi co giật, lỗ mũi cũng sủi bọt, bộ dạng trúng độc thê thảm như ăn chuột chết.
- Thành viên lực lượng hắc ám có liên quan đến quỷ hồn, u linh, đa số trên người có tử khí nên thần hồn của chúng không phải hồn sinh linh, ẩn chứa kịch động. Mùi vị thì rất buồn nôn, là thứ gớm giếc nhất trên đời.
Công chúa nhân ngư hải tộc cười khúc khích:
- Nhưng Đinh minh chủ đừng lo, tuy thần hồn độc lại không thể độc chết cường giả thần cảnh. Vật nuôi của Đinh minh chủ chỉ chịu khổ một lúc, qua mấy ngày là khỏe.
Đinh Hạo nghe vậy yên tâm, cười gian.
Con mèo mập tham ăn nên chịu một bài học, nếu không thì sau này cái gì nó cũng dám ăn.
- Meo... Sao ngươi không nói sớm...
Đại ma vương Tà Nguyệt bực bội co giật, mắt nhìn thứ mình nôn ra, trong lòng giằng co, lựa chọn.
- Mấy thứ này chưa tiêu hóa hoàn toàn đã bị phun ra, tiếc quá, nhưng ăn vào thì rất gớm...
* * *
Chiến đấu hoàn toàn chấm dứt.
Tiếng giết trên Thiên Chi đảo dần tán đi.
Đưa mắt nhìn khắp nơi tràn ngập khói thuốc súng, mảng lớn đá núi sụp đổ, rừng rậm trở thành đất cháy đen. Các xác chết nằm ngang dọc trên chiến trường, máu loãng uốn lượn tụ thành sông ngòi nhuộm đỏ các hồ nươc.s ánh nắng phản chiếu máu đỏ các cường giả đã chết lóe ánh sáng mộng ảo trí mạng.
Các thế lực tụ tập lại.
Diệt Tuyệt Phong, hải tộc Thần Ân đại lực, tứ đại thế gia, yêu tộc tự chiếm một góc. Tuy lúc trước Diệt Tuyệt Phong, hải tộc Thần Ân đại lực, tứ đại thế gia, yêu tộc sát cánh chiến đấu nhưng bây giờ cảnh giác nhìn nhau. Cuộc chiến tàn nhẫn qua đi, mọi người giết đỏ mắt, sát khí ngút trời.
Đám người công chúa nhân ngư hải tộc, Đinh Khả Nhi, Ôn Đa Tình trói buộc thuộc hạ của mình tránh cho xung đột. Xác nhận phạm vi thế lực tạm thời xong mọi người tự dựng lều, tạm thời hòa bình.
Sau khi ổn định, các sinh linh thu dọn xác chết chiến hữu.
Màn đêm buông xuống, ánh lửa cháy hừng hực chiếu sáng trời đêm, các xác chết bị đốt trở về vòng tay tinh thần. Tế ca cổ xưa quanh quẩn trong gió như khóc như than, tràn ngập bi tráng.
Trong hoa viên Thiên phủ tàn phá, Thiên Xu đại gia buồn bã khẽ thở dài:
- Qua một kiếp này tứ đại thế gia tổn thất trầm trọng, nhiều cường giả thần cảnh chết, thật đáng buồn. Chúng ta không còn sức chấn nhiếp Nam Hoang.
Tây Môn Quỷ Ảnh đứng bên cạnh Thiên Xu đại gia biểu tình ủ rũ.
Tây Môn Quỷ Ảnh, Thiên Xu đại gia rớt khỏi thần cảnh, trong vòng mấy chục năm không thể hồi phục, không có sức trấn áp. Doãn Vinh cũng bị thương nặng như Tây Môn Quỷ Ảnh, Thiên Xu đại gia, cần thời gian thật lâu mới hồi phục. Ba cường giả thần cảnh Xuất Vân Thiên Thương, Mạc Hoàng Thiên Linh, Mạc Hoàng Thiên Cơ đã chết.
Trong tai kiếp này Thiên phủ đúng là nguyên khí đại thương.
Đông đúc người qua kẻ lại.
Các cường giả thế hệ trẻ Thiên phủ Mạc Hoàng Phẩm, Tây Môn Phiêu Huyết, Doãn Ly Sinh tụ tập bên cạnh ba cường giả thần cảnh Doãn Vinh, Tây Môn Quỷ Ảnh, thế giới này. Qua kiếp nạn này các thanh niên giương cung bạt kiếm bỗng thấy vận mệnh nhấp nhô, từ bỏ thành kiến với nhau. Làn đùa tiên bọn họ nhận ra phải đoàn kết cùng nhau, cứ nội đấu thì Thiên phủ hoàn toàn tiêu đời.
Doãn Vinh than thở:
- Không có cường giả đỉnh cao tọa trấn, Thiên Chi đảo sẽ là sân săn bắn cho thế lực khác.
Một bước sai cả bàn cờ đều sai, Doãn Vinh không ngờ sự việc sẽ như vậy.
- Phải chỉnh đốn lại tứ đại thế gia, không thể đấu đá nhau nữa, chúng ta cần két hợp chặt chẽ.
Tây Môn Quỷ Ảnh bỗng lên tiếng:
- Hãy đề cử một người có năng lực dẫn dắt chúng ta sinh tồn trong loạn thế cia quản tứ đại thế gia.
- Ta cũng có ý này.
Mạc Hoàng Thiên Xu gật đầu, nói:
- Thời đại Thiên phủ tứ đại thế gia uy chấn Nam Hoang đã kết thúc, chúng ta đối mặt áp lực sinh tồn, nếu không chung sức thì sớm muộn gì Thiên Chi đảo sẽ thay tên đổi họ.
Mấy vạn năm qua Thiên phủ uy chấn Nam Hoang, thủ đoạn hành động tàn nhẫn, làm việc bá đạo, chọc nhiều kẻ thù trong tối ngoài sáng. Ngày xưa khi thực lực Thiên phủ đỉnh cao đương nhiên không sợ kẻ địch, nhưng bây giờ trượt dốc không phanh, các kẻ thù biết là Thiên phủ gặp tai hạo ngập đầu ngay.
- Nhưng đề cử ai dẫn đầu?
Doãn Vinh nhíu mày nói:
- Mấy lão già chúng ta... Ài, đều không được, thế hje trẻ thì...
Doãn Vinh liếc mắt các thanh niên tứ đại thế gia.
Mạc Hoàng Phẩm, Doãn Ly Sinh, Xuất Vân Cuồng Chiến, Tây Môn Phiêu Huyết trước kia là nhân kiệt nhưng bây giờ Doãn Vinh cảm thấy mấy người này thiếu chút.
Tây Môn Quỷ Ảnh hừ lạnh một tiếng:
- Nhìn mấy tên đó làm chi? Để bọn họ gánh trụ cột còn không bằng giải tán Thiên phủ cho rồi, không thành châu báu!
Tây Môn Quỷ Ảnh nói làm tứ đại công tử đỏ mặt tía tai.
Nhưng Mạc Hoàng Phẩm, Doãn Ly Sinh, Xuất Vân Cuồng Chiến, Tây Môn Phiêu Huyết không thể phản bác. Nếu trước ngày hôm nay tứ đại công tử Mạc Hoàng Phẩm, Doãn Ly Sinh, Xuất Vân Cuồng Chiến, Tây Môn Phiêu Huyết còn rất tự tin thực lực của mình thì sau khi liên tục thua bạn đồng lứa Đinh Hạo, Đinh Khả Nhi làm cảm giác ưu việt, tự tin trong lòng bọn họ tan tành. Thiên tài yêu tộc Ôn Đa Tình, công chúa nhân ngư hải tộc thể hiện ra thực lực khiến Mạc Hoàng Phẩm, Doãn Ly Sinh, Xuất Vân Cuồng Chiến, Tây Môn Phiêu Huyết mặc cảm.
Đối diện những bạn đồng lứa này tứ đại công tử Mạc Hoàng Phẩm, Doãn Ly Sinh, Xuất Vân Cuồng Chiến, Tây Môn Phiêu Huyết không có tư cách đứng ngang hàng, càng không bản lĩnh cai quản Thiên phủ đối kháng ngoại địch.
Thiên Xu đại gia thở dài thườn thượt.
Mấy năm nay thoạt trong Thiên phủ mạnh mẽ, hưng thịnh nhưng thật ra là miệng cọp gan thỏ. Dưới lớp phồn vinh là nguy hiểm tuột dốc, trận chiến hôm nay chẳng qua là bộc phát vấn đề sớm hơn.
Mạc Hoàng Thiên Xu lên tiếng:
- Ta có một nhân tuyển.
* * *
Đinh Hạo ngồi bên đống lửa trong một góc hoa viên Thiên phủ.
Mấy thể tu Hãn Hải sâm lâm hào hứng nước thịt. Nạp Lan Du Hiệp cười tươi ngồi bên cạnh, cổ cột miếng vải trắng, chảy nước miếng chờ thịt nướng chín.
Hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương ngủ trong lều.
Công chúa nhân ngư hải tộc, Lý Y Nhược thì cười nói gì đó, bộ dạng thân thiết. Cá heo nhỏ Manh Manh dần quen thuộc công chúa nhân ngư hải tộc, hay nhảy lên vai nàng phun bọt nước.
Có lẽ hơi thở hải tộc Thần Ân đại lực từ người công chúa nhân ngư hải tộc khiến cá heo nhỏ Manh Manh bản năng tới gần.
Ôn Đa Tình đi chỗ trú của yêu tộc.
Mấy chục thể tu Hãn Hải sâm lâm canh gác quanh lều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...