Một nén nhang sau.
- Thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Phương Thiên Dực nghe nam nhân trung niên giải thích xong, lầm bình tĩnh lại.
Lúc trước khi Liệt Thiên kiếm tông xâm nhập Vấn Kiếm tông thì Phương Thiên Dực gặp kỳ ngộ rời đi, gã không biết rất nhiều chuyện xảy ra sau này. Vốn Phương Thiên Dực còn lo Liệt Thiên kiếm tông áp lực làm Vấn Kiếm tông bị nguy hiểm diệt môn, không ngờ sau này có nghịch chuyển.
Đinh sư huynh không uổng là Đinh sư huynh!
Một hơi tiêu diệt Liệt Thiên kiếm tông lại còn chuyển nguyên Vấn Kiếm tông đi tiên giới.
Khóe môi Phương Thiên Dực cong lên, nghĩ đến ngày tháng vui vẻ của quá khứ. Các sư huynh đệ cùng tu luyện, đơn thuần mà tươi sáng. Nhưng hôm nay tất cả mất tích, tiên giới trong truyền thuyết ở đâu?
Phương Thiên Dực muốn tìm đám người Đinh Hạo nhưng trong phút chốc không biết lam sao kiếm.
Rất nhanh Phương Thiên Dực có quyết định, sức chiến đấu
- Mặc kệ thế nào thì sơn môn Vấn Kiếm tông không thể suy đồi như vậy. Nếu lúc đám người Đinh sư huynh rời đi có nói một ngày kia sẽ lại giáng xuống thì cứ chờ bọn họ tại đây.
Mối thù năm xưa Tình Xuyên Điện, các đại tông môn khác ức hiếp Vấn Kiếm tông không thể bỏ qua như vậy.
Mấy năm nay Tình Xuyên Điện ra lệnh cho người canh giữ sơn môn Vấn Kiếm tông rõ ràng là chưa chết tâm, Tình Xuyên Điện cho rằng Vấn Kiếm tông không có ai sao?
Nghĩ đến đây thần thức Phương Thiên Dực như thủy triều khuếch tán rộng ra.
Tất cả khu vực trong sơn môn Vấn Kiếm tông nằm trong thần thức Phương Thiên Dực bao phủ.
Phương Thiên Dực chậm rãi xoay người đi đến trung tâm sơn môn Vấn Kiếm tông.
Nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm không dám nhúc nhích, mãi khi Phương Thiên Dực biến mất ở phía xa mới thở phào. Nam nhân trung niên phải nhanh chóng báo cáo việc này, khi đó cao thủ Tình Xuyên Điện sẽ giáng xuống. Thanh niên áo xanh tóc đen hỏi tung tích đám người Đinh Hạo nói lên bản thân không biết chuyện, nhưng Vấn Kiếm tông có cao thủ khủng bố như vậy cũng làm người đau đầu, Tình Xuyên Điện cần nhanh chóng có kế hoạch chuẩn bị.
Nam nhân trung niên nghĩ đến đây lắc người biến thành luồng sáng bắn lên cao.
Nhưng ngay lúc đó...
Vù vù vù vù vù!
Một luồng kiếm quang rực rỡ từ phía xa bắn tới.
Nam nhân trung niên hoảng hốt, muốn tránh né như không kịp. Nam nhân trung niên bị kiếm quang bắn trúng, nổ tung thành các vệt máu.
Trung tâm tông môn Vấn Kiếm tông.
Phương Thiên Dực nhìn kiến trúc sụp đổ, các góc giăng đầy mạng nhện. Lòng Phương Thiên Dực máy động, lực lượng huyền khí như bão tố rít gào quét đất cát mạng nhện đi, các giọt nước từ trên trời giáng xuống tẩy rửa bụi bặm khắp Vấn Kiếm tông.
Phương Thiên Dực mở miệng nói:
- Mọi người nghe đây, cho các ngươi mười giây cút khỏi sơn môn Vấn Kiếm tông ta!
Thanh âm không lớn nhưng ầm ầm như sấm, liên miên bất tận khuếch tán bốn phương tám hướng, lan khắp các góc. Thanh âm lọt vào tai vài người như tiếng chuông điếc tai, thần hồn kích động, hoa mắt ù tai.
- Là ai?
- Lực lượng thế này...
- Đám người Đinh Hạo đã trở về?
Trong một số kiến trúc sơn môn Vấn Kiếm tông có người đang bế quan tu luyện đều bị chấn động. Cảm nhận lực lượng khủng bố lan tràn khắp sơn môn Vấn Kiếm tông, không ai dám lơ là.
Bọn họ là cường giả đến từ các góc Vô Tận đại lục, bởi vì sau núi Vấn Kiếm tông không ngừng trào ra long khí màu tím, linh khí sung túc nên bọn họ cố ý ẩn cư trong sơn môn tu luyện, tương đương với cưu chiếm thước sào. Dù sao người Vấn Kiếm tông đã từ bỏ chỗ này, chỉ là một sơn môn trống rỗng.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người xem Vấn Kiếm sơn mạch là chỗ ở của mình.
Phương Thiên Dực đột nhiên bùng nổ khiến bọn họ giật mình.
Rất nhanh có mấy trăm bóng người bay lên trên sơn môn Vấn Kiếm tông, nghi ngờ nhìn hướng phát ra thanh âm.
Có người quát hỏi:
- Các hạ là ai?
Phương Thiên Dực ngẩng đầu nhìn đám cường giả đó. Nếu là quá khứ, cường giả như vậy là đối tượng Phương Thiên Dực tôn sùng, không có sức mạnh chống lại. Tùy tiện một trong số các cường giả này bước ra đủ làm nguyên Vấn Kiếm tông gặp đại địch.
Nhưng bây giờ...
- Nơi này không phải chỗ các ngươi tu luyện, mau đi đi.
Phương Thiên Dực không có nhiều địch ý với đám người này, nói:
- Ta là đệ tử của Vấn Kiếm tông, từ nay sơn môn này nếu không phải đệ tử Vấn Kiếm tông thì không được vào!
Đệ tử của Vấn Kiếm tông?
Nhiều người nghi ngờ, không lẽ Đinh Hạo trở về?
Nhưng trông không giống, tuy cùng mặc áo xanh ngó khuôn mặt khác hẳn. Năm xưa Đinh Hạo uy chấn Bắc Vực, nhiều người từng gặp mặt hắn. Đặc biệt là Đinh Hạo bố võ thiên hạ, nhiều thế lực, võ giả tầng dưới chót thờ phụng tranh tượng của hắn, mặt mày khác với thanh niên áo xanh tóc đen.
Một lão nhân mũi ưng nói:
- Chúng ta chỉ tu luyện tại đây, không phá hoảng kiến trúc sơn môn.
- Nếu nguyên tông môn Vấn Kiếm tông quay về thì chúng ta tự nhiên rời đi, nhưng các hạ chỉ có một mình sao có thể chiếm chỗ lớn như vậy? Tại sao muốn đuổi chúng ta đi?
Một nam nhân trung niên râu dài biểu tình gian xảo nói:
- Đúng vậy. Huống chi các hạ nói mình là đệ tử của Vấn Kiếm tông nhưng nói suông không bằng chứng, lấy chứng cứ ra rồi tính.
Phương Thiên Dực đứng dưới đất nhìn lên, ánh mắt như hai luồng kiếm quang bắn xuyên hư không.
Hai cường giả lúc trước nói chuyện cảm giác kiếm khí sắc bén vô cùng bắn tới, vội biến sắc mặt. Hai cường giả chưa kịp phản ứng đã bị hai đồng mang đánh bay, hộc bãi máu, chớp mắt bị thương nặng.
Mấy người khác hút ngụm khí lạnh.
Trời ạ, lực lượng khủng khiếp gì vậy? Chỉ nhìn một cái đã làm cường giả Thánh nhân cảnh hộc máu, trọng thương. Quá... quá khủng bố.
- Có vẻ các ngươi không hiểu rõ tình trạng, ta không phải đang thương lượng với các ngươi mà là mệnh lệnh.
Phương Thiên Dực lạnh nhạt nói:
- Nếu không đi thì chết.
Lão nhân mũi ưng mặt trắng bệch, xoay người đi ngay:
- Đi!
Lão nhân mặc trường bào màu đen, mũi ưng sợ muốn chết. Có lẽ thanh niên áo xanh tóc đen đã đến thần cảnh, nếu muốn giết lão nhân mũi ưng thì dễ như bóp chết con kiến. Nếu lão nhân mũi ưng không biết sống chết ở lại thì đúng là muốn tự tử.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Bóng người chớp lóe, thoáng chốc các cường giả trên bầu trời nhanh chóng bỏ chạy.
Bọn họ ở đây là để tu luyện chứ không phải tìm chết, gặp cường giả cảnh giới như vậy nên đi là hơn. Nhiều người dự đoán sơn môn Vấn Kiếm tông bình tĩnh mấy năm qua sẽ lại trở thành vùng đất thị phi, vòng xoáy lớn khuấy động Tuyết Châu thậm chí là Bắc Vực.
Phương Thiên Dực nhìn đám cường giả rời đi, gã đứng yên tại chỗ.
Sơn môn to lớn trống rỗng không còn lại.
Phương Thiên Dực hoang mang không biết làm gì.
Phương Thiên Dực trải qua nhiều cực khổ quay về là để đoàn tựu cùng người nhà, bằng hữu ngày xưa. Phương Thiên Dực không ngờ bọn họ đã đi, trên thế giới này chỉ còn một mình gã, cô độc và đơn cô vẫn tràn ngập trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...