Nụ cười này không hợp với khí chất phong thần như ngọc của Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, trông gã giống ác ma dưới đêm trăng.
Một cao thủ Nạp Lan thế gia chỉ vào cánh tay nam hài tử.
Bùm một tiếng, tay nam hài tử nổ một lỗ máu. Đau đớn làm đứa bé khóc toáng lên, mặt xanh mét vùng vẫy nhưng bị bịt miệng, nó không thể phát ra thanh âm.
Nê Bồ Tát giật mình kêu lên:
- Các ngươi... Dừng tay!
Nê Bồ Tát tức giận quát:
- Nó chỉ là một đứa trẻ, không biết chút võ công vậy mà các ngươi cũng xuống tay được, tồi tệ!
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức cười phá lên, biểu tình mất kiên nhãn nói:
- Ta nghĩ tình ngươi có kỳ thuật nên mới nhún nhường mãi, nhưng sự kiên nhẫn của ta có hạn. Nếu ngươi còn nói một chữ từ chối thì ta sẽ cắt một tay của nó xuống!
Nê Bồ Tát vừa kinh vừa giận nói:
- Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhà ngươi dù gì cũng là nhân vật nổi danh đã lâu trên đại lục phương đông thế nhưng đê tiện như vậy, xuống tay với đứa trẻ bình thường. Thôi, ta tính một quẻ cho ngươi thì có sao? Tiên khí sinh ra đúng thời cơ, chỉ chủ nhân thật sự của nó mới có được, người ngoài nếu không có phúc duyên dù biết tin tức rõ ràng thì làm được gì?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vừa lòng gật đầu, nói:
- Vậy mới đúng.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vung tay lên:
- Mời đi, đêm dài lắm mộng. Nạp Lan thế gia đã sắp xếp chỗ cho các hạ bặc tính, chỉ chờ các hạ trổ hết tài năng.
Nê Bồ Tát hừ lạnh.
Lòng Nê Bồ Tát biết rõ dùng gã có tính ra chỗ tiên khí xuất thế thì Nạp Lan thế gia sẽ không bỏ qua cho gã, bọn họ tuyệt đối không cho phép người biết bí mật tiên khí rời đi, thê nhi của Nê Bồ Tát vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Nê Bồ Tát thở dài.
Nê Bồ Tát nhớ đời mình năm mươi năm tung hoành đại lục, tài bói toán có thể nói là vô địch, các đại thế lực giành giật lôi kéo. Dù là Thần Đình phương đông cũng phải cung kính với Nê Bồ Tát. Ba mươi năm sau trời phạt đến, phong quẻ ẩn độn, Nê Bồ Tát sống người không ra người, quỷ không ra quỷ dạng. Nê Bồ Tát khó khăn lắm mới tìm một nữ nhân bình thường, gã chỉ muốn sống bình an cả đời nhưng vẫn bị cuốn vào giông tố.
Thuật bói toán có thể thấy rõ thiên cơ nhưng không bảo vệ được Nê Bồ Tát.
Nê Bồ Tát trách mình hồi trẻ không học võ đạo mà say đắm thuật bói toán, tuy công thành danh toại nhưng lúc này không thể bảo vệ người nhà.
Trong lòng Nê Bồ Tát tức giận, tự trách, thở dài theo đám người Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức rời đi.
* * *
Khi Đinh Hạo trở về Hồng Thạch trang viên đã là đêm khuya.
Đinh Hạo không làm kinh động người khác, trực tiếp trở về căn phòng luyện công bí mật tu luyện.
Chiến đấu với Đinh Sát một lần nữa xác nhận con đường võ đạo lúc trước Đinh Hạo nghĩ. Đinh Hạo đơn thuần dùng lực lượng kiếm ý áp chế Đinh Sát, hắn không sử dụng thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá. Đinh Hạo dùng võ học bản thân đánh bại một vị tiểu thiên tài.
Trận chiến này giúp Đinh Hạo lĩnh ngộ sâu hơn về lực lượng kiếm ý.
Đinh Hạo sốt ruột lấy bồ đoàn kiếm ý có được từ Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu ra.
Đinh Hạo nhắm mắt lại, trước mắt là trời sao, màn đêm lấm tấm các đốm sáng.
Theo kinh ngược trước đây của Đinh Hạo thì mỗi một đốm sáng đại biểu cho một loại kiếm ý, rất khó tưởng tượng bồ đoàn này do tồn tại kỳ diệu nào chế tạo ra mà bao gồm nhiều kiếm ý đến thế.
Đinh Hạo không định lĩnh ngộ kiếm ý khác.
Đinh Hạo đã lĩnh ngộ bốn loại kiếm ý xuân hạ thu đông, ẩn chứa bốn lực lượng khác nhau. Đinh Hạo chưa tham ngộ đến cực điểm, biết nhiều mà tạp, có lĩnh ngộ thêm kiếm ý khác không giúp hắn tăng lực công kích mà sẽ phân tán sức lực.
- Xuân, hạ, thu, đông, một năm bốn mùa cũng là một luân hồi, hoàn mỹ vô khuyết, có đầu có cuối, có bốn loại kiếm ý này là đã đủ.
Đinh Hạo tập trung tinh thần suy nghĩ. Tu luyện kiếm ý ở chỗ lĩnh ngộ, một niệm thông hoặc cần khổ thu nhiều năm.
- Hiện giờ bốn loại kiếm ý là xuân sức sống, hạ cực nóng, thu là thu hoạch, đông là băng giá đã đủ bao gồm tất cả lực lượng biến hóa. Nhưng ta cứ cảm thấy vẫn chưa kỹ càng, một năm tứ quý biến hóa ngàn vạn khí tượng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày không giống nhau. Không nên dừng lại ở tứ quý, lâun hồi thật sự cần vòng quay hoàn mỹ hơn.
Đinh Hạo đăm chiêu.
Cô đọng mỗi một ngày vào lực lượng một thức kiếm ý?
Thế này rườm rà quá, mỗi ngày thay đổi không rõ ràng mà lực lượng kiếm ý sẽ phân tán, ngược lại không thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Không nối liền hoàn chỉnh là không thể hiện áo nghĩa luân hồi bốn mùa.
Đinh Hạo thấy lực lượng mạnh nhất của áo nghĩa kiếm ý xuân hạ thu đông nằm ở chỗ luân hồi.
Bỏ đi luân hồi thì chỉ là bốn loại kiếm ý bình thường, không có chỗ nào đáng nghiên cứu.
Đinh Hạo vắt óc suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút giây.
Không biết qua bao lâu sau, đầu Đinh Hạo lóe tia sáng. Đinh Hạo chợt nghĩ ra điều gì, đầu óc mông lung trở nên rõ ràng hơn.
- Đúng vậy. Một năm có bốn mùa, ba trăm sáu mươi lăm ngày tuy không thể cô đọng mỗi ngày làm một thức kiếm ý nhưng trên địa cầu kiếp trước một năm chia hai mươi bốn thời tiết, phân chia như vậy là có ý nghĩa đặc biệt. Nó ẩn chứa trí tuệ của thánh nhân, triết nhân cổ địa. Mỗi một thời tiết ý nghĩa giai đoạn rõ ràng nhất mỗi khí hậu một năm, có áo nghĩa luân hồi bốn mùa.
Lòng Đinh Hạo thông.
- Chuyển hóa bốn kiếm ý xuân hạ thu đông thành hai mươi bốn tiết khí, hoàn toàn có thể diễn hóa ra huyền bí luân hồi thời gian một năm, không chỗ bỏ sót.
Đinh Hạo thấy con đường rộng rãi trước mặt mình.
- Trên địa cầu kiếp trước người dân thời xưa chia hai mươi bốn tiết khí không đơn giản là dấu hiệu ngày mà còn đại biểu cho thái dương hoàng kinh độ sổ, liên quan lớn đến địa cầu ngân hà vũ trụ. Chúng gồm có lập xuân, vũ thủy, kinh chập, xuân phân, thanh minh, cốc vũ, lập hạ, tiểu mãn, mang chủng, hạ chí, tiểu thử, đại thử, lập thu, xử thử, bạch lộ, thu phân, hàn lộ, sương hàng, lập đông, tiểu tuyết, đại tuyết, đông chí, tiểu hàn, đại hàn. Mỗi một tiết khí đều có cách nói, áo nghĩa riêng.
Đinh Hạo nhớ lại ký ức kiếp trước, lòng càng rõ ràng hơn.
Suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, Đinh Hạo thử tu luyện.
- Tiết khí thứ nhất trong hai mươi bốn tiết khí là lập xuân. Mỗi năm âm lịch từ ngày ba đến năm tháng hai thái dương hoàng kinh độ sổ vi 315 độ, đặc điểm khí hậu cụ thể theo người địa cầu cổ nói là 'đông phong giải đông, chập trùng thủy chấn, ngư thượng băng'.
Đinh Hạo nhắm mắt lại, tất cả ý niệm tập trung vào hình ảnh ẩn chứa trong ba từ 'đông phong giải đông, chập trùng thủy chấn, ngư thượng băng'.
Hình ảnh dần rõ ràng lên.
Trong đầu Đinh Hạo xuất hiện một hình ảnh kỳ diệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...