Khiến Đinh Hạo bất ngờ là lực lượng đôi cánh đen của đại ma vương Tà Nguyệt khá giống với lực lượng hắc ám Đinh Đồng thi triển vào phút cuối, khiến người ta hoảng loạn, ẩn chứa hơi thở phá hoại, hủy diệt kỳ lạ.
Đại ma vương Tà Nguyệt trợn to mắt nói:
- Nhân sủng, ngươi càng lúc càng quá đáng, chỗ đó của meo rất ngứa!
Chính lúc này...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh như có động đất.
- Hắc tổ tông, ngươi chậm một chút, đừng chạy vội, ngươi sẽ làm sụp nhà...
Một thanh âm quen thuộc vang lên, một con chó to hình thể như con voi rầm rập chạy vào đại điện. Con chó có ba cái đầu, thân hình to lớn hung tợn khiến người nghẹt thở. Vuốt đen như théo bê tông giẫm mặt đất lát đá làm đất nứt ra.
Là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ba đầu cùng sủa:
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
Tiểu Hắc xông tới trước mặt Đinh Hạo, hưng phấn như cô nhi gặp người thân. Ba cái lưỡi đỏ rực thân thiết liếm Đinh Hạo.
Trong phút chốc nửa bộ đồ của Đinh Hạo ướt nhẹp, ba cái lưỡi thè ra cao bằng một nửa người hắn.
Mọi người cười to.
Tiểu Hắc xấu hổ cúi đầu.
Đinh Hạo không để ý, vươn tay vuốt ba cái đầu Tiểu Hắc. Chó con lông đen xuất thân nhấp nhô, rất ỷ lại vào Đinh Hạo như đứa con lưu luyến phụ mẫu. Đinh Hạo có cảm tình đặc biệt với chó con lông đen, có lẽ vì từ nhỏ hắn cũng là cô nhi, đồng mệnh tương liên.
Trong thời gian Đinh Hạo rời đi cơ thể chó con lông đen tăng trưởng điên cuồng như bong bóng, tuy nhiên vì bẩm sinh thiếu hụt nên nó không thể khống chế lực lượng của mình, cất bước chạy là đất rung núi chuyển. May mắn tia chớp, độc dịch, phong nhẫn không phun ra từ ba cái đầu.
Không biết vì nguyên nhân gì Tiểu Hắc đã vào giai đoạn phát dục nhanh.
Sau lưng Tiểu Hắc có một lão nhân tóc bạc đầu bù tóc rối thở dốc chạy vào, mũi thở phì phì.
- Hắc tổ tông, ngươi chạy như vậy làm gì? A, thì ra đông gia đã về?
Lão nhân tóc rối xù này là lão nhân hướng dẫn viên lúc trước.
Lão nhân thấy Đinh Hạo thì ngẩn ra, vội cười nói:
- Cuối cùng đông gia đã về, nếu không thì xương già như ta sẽ bị đám man này tách rời.
Lão nhân hướng dẫn viên quen tuhộc trong Thạch Chủy thành nên bị đám người Đan Hùng, Kim Khả Ngôn, thể tu Hãn Hải sâm lâm buộc đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về tung tích Đinh Hạo, cặp chân chạy sắp gãy.
Đinh Hạo cười chào hỏi:
- Lão nhân gia vất vả.
Lão nhân hướng dẫn viên không đơn giản, rất rành về Thạch Chủy thành, là dân bản xứ kinh nghiêm phong phú.
Mấy ngày nay nhờ có lão nhân hướng dẫn viên nên Hồng Thạch trang viên vận chuyển bình thường, từ trên xuống dưới quản lý ngay ngắn.
Lão nhân hướng dẫn viên tranh công cười nói:
- Đúng rồi, theo như đông gia sai bảo ta đã tìm đến mỗi nha môn Thần Đình, khế đất trang viên đều đóng dấu, mọi thứ không thành vấn đề, không ai điều tra được gì. Chuyện thành lập tiêu cục cũng ổn, chúng ta sẽ mau chóng khai trương làm ăn, tin tưởng người Thần Đình có điều tra cũng không ra.
Đây là chuyện Đinh Hạo giao cho lão nhân hướng dẫn viên trước khi rời đi.
Muốn tạm ở trong Thạch Chủy thành thì phải giải quyết vấn đề thân phận, nhiều người lảng vảng trong thành sẽ gây nghi ngờ, rắc rối không cần thiết. Thành lập tiêu cục là kết quả Đinh Hạo cẩn thận đắn đo, treo chiêu bài trước, không cần chính thức buôn bán. Tiêu cục chỉ là ngụy trang cho thể tu Hãn Hải sâm lâm.
Hiệu suất làm việc của lão nhân hướng dẫn viên đúng là nhanh.
Đinh Hạo cười cười kêu Đan Hùng thưởng hai khối huyền tinh thạch tím cho lão nhân hướng dẫn viên.
- Hì hì, đa tạ đông gia.
Lão nhân hướng dẫn viên cười toe toét, lão gần như tham lam theo đuổi huyền tinh thạch.
Chính lúc này...
Một thanh âm bá đạo nhờ huyền khí đưa vào:
- Người bên trong mau đi ra trả lời!
Thanh âm vang vọng bên trên Hồng Thạch trang viên như sấm đánh, làm hòn đá trong trang viên rung rinh, cây cỏ rơi xuống.
Là ai mà bá đạo như vậy?
Đan Hùng biến sắc mặt, định ra ngoài thăm dò thì bùm một tiếng, Hồng Thạch trang viên rung rinh, cửa bị đánh sập. Hai thể tu Hãn Hải sâm lâm hộ vệ ở cửa bị đánh bay vào, miệng hộc máu.
Thanh âm kiêu căng lại vang lên:
- Thứ không biết điều, đại nhân nhà ta đến dây mà các ngươi dám ngăn cản?
Thanh âm kiêu ngạo tiếp tục bảo:
- Ai là người làm chủ chỗ này? Biến ra đây trả lời!
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng.
- Ra ngoài nhìn xem.
Một đám người đi ra đại điện thấy mấy chục người mặc áo trắng nhanh chóng xông vào, các thể tu Hãn Hải sâm lâm canh gác không thể ngăn chặn bọn họ. Chớp mắt đám người áo trắng đã tới trước điện.
Dẫn đầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, khá đẹp trai nhưng tiếc là có mũi ưng, mắt híp lóe tia âm độc phá hủy khí chất của gã. Mấy chục võ giả áo trắng đi theo sau lưng thanh niên, phát ra khí thế cường đại, thực lực không tầm thường.
Đám võ giả áo trắng vây quanh một trung niên phụ nữ ung dung hoa quý, mặc phượng bào. Có thể thấy lúc còn trẻ nàng là mỹ nhân, lúc này đã lớn tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, lông mày tỉa tót như hai cây đao treo trên mắt hạnh, sắc bén khiếp người.
Đinh Hạo vẫy tay ra hiệu đám thể tu Hãn Hải sâm lâm lùi lại.
Thực lực của thanh niên bình thườn, đám võ giả áo trắng chỉ cỡ Võ Thánh cảnh. Nữ nhân trung niên hoa quý thì khí thế sâu trầm, rất khủng bố. Người đánh bay thể tu Hãn Hải sâm lâm hộ vệ, phá thủng cửa Hồng Thạch trang viên chính là nữ nhân trung niên này.
Nhìn từ trang phục chắc là người của Nạp Lan thế gia, Đinh Hạo đã đoán được.
Phía đối diện.
Thanh niên mũi ưng hĩnh mũi chỉ vào Đinh Hạo, kiêu căng nói:
- Ngươi chính là chủ nhân nơi này? Xưng tên ra.
Đan Hùng tức giận, quát to:
- Ngươi là cái thứ gì? Dám vô lễ với đại nhân nhà ta như vậy, hôm nay đừng hòng sống rời đi!
Đan Hùng vung tay lên, một đống người từ bốn phía bao vây lại, là thể tu Hãn Hải sâm lâm biểu tình tức giận.
Thanh niên mũi ưng biến sắc mặt liếc đám đông, rất nhanh bình tĩnh lại.
Thanh niên mũi ưng lạnh lùng cười:
- Một đám cặn bã tu vi huyền khí mới cỡ Tiên Thiên Võ Tông cảnh, chẳng qua là tay chân thô lỗ, không gặp trường hợp lớn nào. Mau cút về Hãn Hải sâm lâm đi, dám sủa bậy tại đây? Không muốn chết thì biến, trêu vào người Nạp Lan thế gia ta tuyệt đối sống không qua ngày thứ hai...
Thanh niên mũi ưng chưa nói xong thì...
Bốp bốp!
Hai tiếng tát tai rõ ràng vang lên.
Mọi người ngẩn ra, thấy mặt thanh niên mũi ưng kiêu căng in hai dấu cánh rõ ràng.
Mặt thanh niên mũi ưng sưng phù như đầu heo, miệng chảy máu, giống trái đào chín bị gậy đập bẹp.
Đại ma vương Tà Nguyệt ngồi trên vai Đinh Hạo, nhe răng nói:
- Meo bà nội nó, meo gia nghe không nổi nữa. Không cho ngươi ăn vài cái tát sẽ không biết cách nói chuyện phải không?
Thanh niên mũi ưng trợn to mắt, qua một lúc mới phản ứng lại.
- A!
Thanh niên mũi ưng bum mặt, người run bần bật, hét chói tai không biết là vì đau hay tức. Thanh niên mũi ưng chỉ vào Đinh Hạo, mắt sắc bén cực kỳ độc ác.
Bị một con mèo tát tai, nỗi nhục nhã quá lớn.
Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm ôm bụng cười to, đại ma vương Tà Nguyệt tát thanh niên mũi ưng làm sảng khoái lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...