Tần quảng Vương Tưởng, quỷ sứ quỳ dưới đất thật lâu cung kính đưa tiễn Đinh Hạo rời đi. Tần quảng Vương Tưởng, quỷ sứ không biết Đinh Hạo đi đâu nhưng chắc là chỗ bọn họ không thể hiểu biết.
* * *
- Chỗ này là đâu?
Đinh Hạo nhìn thế giới kỳ dị trước mắt.
Mới rồi trong địa ngục đạo Đinh Hạo mơ hồ cảm giác hơi thở kỳ dị, tin tức lạ xuất hiện trong não như thể nó luôn ở đó chẳng qua hắn không chú ý thấy, chớp mắt bụi bị tẩy đi tự nó nhảy ra.
Những tin tức đó liên quan đến thế giới trước mắt Đinh Hạo.
Thế giới kỳ dị kế bên địa ngục đạo, Đinh Hạo bản năng cảm thấy hắn có thể tùy ý xuyên toa hai thế giới.
Vì vậy Đinh Hạo đến thế giới kỳ dị ngay.
Đưa mắt nhìn bốn phía là dãy núi trập trùng, rừng rậm um tùm. Phương xa trời chiều như máu nhuộm ngàn vạn dặm một màu đỏ rực. Có gió thổi qua, rừng rậm trập trùng như biển đỏ gào thét dâng trào. Phương xa nghe tiếng dã thú gào thét như có như không, thiên địa rộng mênh mông, bí ẩn mà xinh đẹp.
So với địa ngục đạo khắp nơi là tử khí nặng nề, không chút thanh âm thì thế giới này đẹp đẽ, bừng bừng sức sống. Nếu nói địa ngục đạo là thế giới chết thì chỗ này là thiên đường.
- Không lẽ nơi này chính là tiên giới? Không, không đúng...
Đinh Hạo phu định suy đoán của mình.
Ký ức Đinh Hạo nhớ rõ lúc hắn dùng lực lượng thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá nghiền đại quân Thiên Yêu Điện, Hắc Sơn Ngưu Ma tộc, cường giả cao giai thánh nhân cảnh Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ. Sau đó Đinh Hạo bị Độn Thiên Thạch Thi tự động đưa vào trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá trong hang động bí ẩn, bị truyền tống rời khỏi Vấn Kiếm tông.
Nếu chí tôn yêu tộc, nhân loại không đoán sai thì Đinh Hạo nên bị truyền tống đến tiên giới trong truyền thuyết mới đúng.
Nhưng Đinh Hạo lại đến địa ngục đạo.
Đinh Hạo càng nghĩ càng thấy chỉ có một câu giải thích.
Đó là Đinh Hạo đang ngủ say nên đi tới địa ngục đạo được, lần trước hắn vào địa ngục đạo cũng là vì chiến đấu đánh bại yêu tộc bao vây Thiên Nguyên thành, mệt mỏi ngủ trong khách sạn.
Nếu Đinh Hạo trong địa ngục đạo là hồn thể hoặc tư duy lúc ngủ thì hắn bây giờ cũng là hồn thể hoặc là tư duy ý niệm thể.
Bởi vì từ đi địa ngục đạo đến thế giới kỳ dị xinh đẹp này Đinh Hạo không thấy có gì khó chịu, trực giác Thắng Tự Quyết giống như ở địa ngục đạo.
- Nếu thật là vậy thì...
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng, hắn đã đoán được hơn phân nửa.
Thế giới giống địa ngục đạo trong truyền thuyết chỉ có năm đạo thế giới khác, điều này phù hợp uy năng của thần khí Luân Hồi Thiên Bàn.
Nhưng thế giới xinh đẹp, bừng bừng sức sống trước mắt là đạo nào trong lục đạo?
Cái gọi là lục đạo ý chỉ địa ngục đạo, ngạ quỷ đạo, súc sinh đạo, nhân đạo, Atula đạo, thiên đạo. Địa ngục đạo thì Đinh Hạo đã thấy, hắn không biết năm đạo khác là gì.
Bây giờ Đinh Hạo không thể thoải mái khống chế thần khí Luân Hồi Thiên Bàn nên hắn không biết địa ngục đạo là đến từ cửa nào trong thiên bàn.
Chính lúc này...
Phía xa bỗng vang lên tiếng chém giết, gào thét. Đủ loại khí thế cường đại phóng lên cao, dãy núi phương xa rung rinh. Mặt đất nứt vỡ, từng cột lửa dung nham bắn ra. Dung nham đỏ nóng cháy như biển cả nhấn chìm mặt đất xinh đẹp, dãy núi sụp đổ, cảnh tượng tận thế.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Đinh Hạo định nhìn kỹ thì mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, hắn không kiềm được bay lên càng cao hơn, mất đi ý thức.
* * *
- A Sơ, vẫn chưa tỉnh sao?
Một lão bà bà mặc áo tơi cỏ xanh đẩy cửa bước vào.
A Sơ là một thiếu nữ mười hai tuổi, người mảnh khảnh, gò mà gầy guộc, hơi suy dinh dưỡng. Mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt cột bằng cọng cỏ, người khoác một cái áo rơm vàng rộng thùng thình. Đôi mắt to tròn trong suốt như bảo thạch đen tỏa sáng làm A Sơ có khí chất khác với người ngoài.
Nghe lão bà bà hỏi, A Sơ vội đứng dậy đáp:
- Dược bà bà, hắn vẫn chưa tỉnh.
Sau lưng A Sơ, trên chiếc giường gỗ xanh cứng, một thanh niên tuấn tú nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, hít thở đều đều như chìm trong giấc ngủ say, bình tĩnh yên lành.
- Đã ba tháng rồi, sợ là hắn không thể tỉnh nữa.
Dược bà bà yêu thương nắm bàn tay A Sơ quá gầy gò, nói:
- Nha đầu ngốc A Sơ, mặc kệ người lạ này, để hắn tự sinh tự diệt đi. Trong Hoang Mãng đại sơn này người lạ chỉ mang đến tai nạn cho bộ lạc.
A Sơ chớp đôi mắt to tòn, nói:
- Dược bà bà, hắn không giống như người xấu.
Dược bà bà khẽ thở dài:
- Ài, đứa ngốc, lúc trước nam nhân bạc tình kia cũng không giống người xấu. Mẫu thân ôm người hôn mê trở về, ngày đêm chăm sóc hắn suốt nửa năm, nhưng cuối cùng thì sao? Hắn bỏ lại mẫu thân ngươi và ngươi biến mất không thấy bóng dáng.
Dược bà bà lấy dược lô đen tuyền ra khỏi giỏ thảo dược đến bên giường, cạy miệng thiếu niên ngủ say ra rót vào trong.
Bộ dạng Dược bà bà khaỏng bảy, tám chục tuổi, tóc trắng tinh như tuyết, chân mày cũng bạc phơ nhưng làn da rất tốt, không nhiều nếp nhăn, trơn bóng căng đầy. Mặt Dược bà bà hồng hào, khỏe mạnh.
Mắt A Sơ thoáng buồn, cười gượng nói:
- Có lẽ vì a cha gặp rắc rối nên tạm thời không thể về...
- Tạm thời? Mẫu thân ngươi chờ hắn suốt mười năm, mãi đến khi nhắm mắt vẫn nhắc tên hắn. Ài, nữ nhân xinh đẹp, lương thiện nhất Thiên Hoang bộ lạc ta thật đáng thương, gặp khổ sở như vậy.
Dược bà bà rót hết nước thuốc vào thanh niên tuấn tú ngủ say, đứng dậy thu dọn đồ đạc, đứng lên đi ra ngoài nhà gỗ.
Mắt A Sơ mông lung hơi nước.
Đề tài này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng A Sơ.
Tuy trong bộ lạc có nhiều người cho rằng nam nhân đó phản bội thê tử, nữ nhi nhưng A Sơ luôn tin tưởng nam nhân đó gặp khó khăn, trở ngại gì đó, sẽ có ngày gã quay về bộ lạc, đến trước mộ mẫu thân giải thích rõ tất cả.
Dược bà bà khẽ thở dài:
- Ài, đứa trẻ tội nghiệp.
Dược bà bà rời khỏi phòng.
Lòng Dược bà bà thầm cầu nguyện A Sơ đừng nối gót theo mẫu thân của nàng. Ba tháng trước khi A Sơ từ hoang dã bên ngoài bộ lạc cõng nam nhân điển trai kỳ lạ quay về thì câu chuyện từng xảy ra với mẫu thân nàng dường như lặp lại. Dược bà bà nhìn thấy ánh mắt A Sơ nhìn thanh niên hôn mê kia giống y như mẫu thân nàng.
Ánh nắng vàng chiếu vào khung cửa sổ khiến nhà gỗ nhỏ tăng phần ấm áp.
A Sơ xoay người lại nhìn thanh niên tuấn tú nằm trên giường, đôi mắt lo âu lầm bầm:
- Đến khi nào ngươi mới tỉnh lại? Dược bà bà là vu y tốt nhất nguyên Thiên Hoang bộ lạc, Dược bà bà làm thuốc dù là hoàng ngưu sắp chết cũng sống lại ngay. Nhưng ngươi uống thuốc ba tháng rồi tại sao vẫn bất tỉnh?
Ánh mặt trời vàng chiếu trên khuôn mặt thanh niên ngủ say vẽ ra đường cong hoàn mỹ như thể thần linh đang ngủ. A Sơ thẫn thờ nhìn thanh niên điển trai, khẽ thở dài, xoay người dọn dẹp căn phòng. A Sơ đẩy cửa định ra ngoài.
Chính lúc này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...