Phía đối diện.
Lực lượng bốn mũi tên thú chậm rãi tán đi.
Ban đầu Hắc Sơn Yêu Đế gần như dính vách tường ánh sáng lôi đài màu vàng chịu đnựg bốn tên. Bốn ánh sáng đỏ, bạc, cam, xanh bao phủ thiên tài yêu tộc, không thấy được Hắc Sơn Yêu Đế bị bắn thành hình dạng gì. Mãi đến bây giờ vẫn không có chút dấu hiệu.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng vang khẽ khàng.
Từng khối kim loại đen rơi xuống đất, thanh âm giòn vang.
Đó là song đao Yêu Tinh của Hắc Sơn Yêu Đế, là vũ khí bản mệnh của gã, nhưng bây giờ nó đã gãy.
Tình huống này làm ngực các cường giả yêu tộc nghẹn lại.
Vô số võ giả nhân loại yên bụng. Vũ khí bản mệnh đã gãy, Hắc Sơn Yêu Đế chết chắc rồi.
Chính lúc này...
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười điên cuồng phát ra từ ánh sáng tứ thầnthú chưa tan biến, thanh âm này bạo ngược mà cường đại. Hơi thở khủng bố như ma quỷ lan tràn, một bóng đen từ từ bước ra khỏi bóng dáng.
Hắc Sơn Yêu Đế!
Hình dạng Hắc Sơn Yêu Đế hơi chật vật, người đầy vết thương nhưng chỉ bị thương ngoài da. Hắc Sơn Yêu Đế mặc áo giáp đen chớp lóe sắc màu âm u như ma quỷ. Cơ thể Hắc Sơn Yêu Đế trướng to gấp mấy lần, cái đầu hoàn toàn biến thành ngưu ma, mồm máu há to, con ngươi đỏ rực lửa. Hắc Sơn Yêu Đế như cơn ác mộng kinh khủng giáng xuống.
Hắc Sơn Yêu Đế điên cuồng cười to.
Áo giáp đen trên người Hắc Sơn Yêu Đế chớp lóe ánh sáng đen, tất cả vết thương biến mất, gã trở về trạng thái đỉnh cao.
- Đây chính là át chủ bài của ngươi sao?
Hắc Sơn Yêu Đế ngừng cười, biểu tình thô bạo, độc ác, mắt đỏ rực như ma quỷ trừng Cuồng Đao Trương Phàm.
Hắc Sơn Yêu Đế khinh thường nói:
- Sớm biết nhân tộc sẽ cho ngươi thứ gì liều mạng dấu nhưng nếu lá bài của ngươi chỉ có như thế thì hôm nay ngươi chết chắc. Cây cung tàn của ngươi thậm chí không thể đâm thủng Khí Thiên Thần Giáp của ta.
Các võ giả nhân loại reo hò như sấm quanh lôi đài màu vàng nín thinh.
Trong không trung này từ mừng như điên rớt xuống vực sâu, vô số trái tim chìm xuống.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao?
Hắc Sơn Yêu Đế không bị gì?
Ngay mặt chịu sức sát thương thần thú đỉnh cao nhất của Tứ Thần Thú Cung mà giây lát đã lành lặn.
Thế này làm sao đánh đây?
Cuồng Đao Trương Phàm đã sử dụng lực lượng cường đại nhất nhưng Hắc Sơn Yêu Đế như dãy núi cao không thể leo lên, không cách nào đánh bại gã.
Trong đám đông, Đinh Hạo nhíu chặt mày.
A Kim ngây người,gã không thể hiểu điều mình trông thấy:
- Sao... Có thể...
Khóe môi Đệ tử của Tử Linh tông cong lên cười khẩy:
- Ta nói rồi, sẽ không có kỳ tích, đừng ký thác hy vọng vào một tên thiếu não...
Đệ tử của Tử Linh tông chưa nói hết câu thì A Kim đứng một bên không kiềm được vung nắm đấm.
A Kim tức giận hét lên:
- Bà nội nó rốt cuộc ngươi cóp hải là nhân tộc không?
Đệ tử của Tử Linh tông nhẹ nâng tay nắm lấy nắm tay A Kim, thực lực của hai người cách biệt quá xa.
- Ngươi dám đánh ta?
Đệ tử của Tử Linh tông khinh miệt cười nói:
- Ta nhịn kẻ yếu như ngươi đã lâu, ngươi nghĩ người của Tử Linh tông ta sẽ chịu đựng thứ rác rưởi nhà ngươi muốn mắng là mắng sao? Hôm nay ta phế một tay của ngươi để ngươi khắc sâu hiểu rõ địa vị của mình.
Đệ tử của Tử Linh tông nói rồi gồng tay muốn bóp nát nắm tay A Kim.
Trán A Kim toát mồ hôi lạnh, lực lượng khó thế chống lại làm nắm tay gã sắp vỡ.
Ngay khi A Kim cảm giác nắm tay mình sắp vỡ thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai, khí nóng dọc theo bàn tay lan tràn ra tứ chi gã, đau đớn từ nắm tay nhanh chóng tan biến. Bùm một tiếng, Đệ tử của Tử Linh tông sợ hãi hét lên.
A Kim ngẩng đầu lên nhìn.
Bàn tay Đệ tử của Tử Linh tông vỡ nát, nhầy nhụa đầy máu. Biểu tình Đệ tử của Tử Linh tông giật mình, khó tin nhìn A Kim.
- Cái này...
A Kim cúi đầu nhìn bàn tay của mình, không hiểu vừa rồi là sao.
Nhưng lực lượng chưa từng có chảy trong cơ thể A Kim như hạt giống nẩy mầm, lần đầu tiên gã nếm mùi ivj cường đại.
Đúng rồi, là bàn tay ấm áp vừa rồi.
A Kim quay đầu lại muốn tìm hiểu, bỗng trong dám đông vang tiếng hét. A Kim ngẩng đầu nhìn hướng lôi đài màu vàng, trái tim treo cao, quên hết mọi thứ bên người.
* * *
Cuồng Đao Trương Phàm nhíu mày.
Tứ Thần Thú Cung đã bị đánh bay.
Hắc Sơn Yêu Đế biến thành ngưu ma hoàn toàn bùng nổ lực lượng đỉnh yêu đế. Cuồng Đao Trương Phàm chưa kịp giương cung thì Tứ Thần Thú Cung đã bị đánh bay.
- Đã hiểu cái gì là chênh lệch chưa?
Chân Hắc Sơn Yêu Đế đạp Tứ Thần Thú Cung, trong mắt đầy ý cười tàn nhẫn, trêu chọc nói:
- Đây cũng là chênh lệch giữa nhân tộc và yêu tộc. Nhân tộc kéo dài hơi tàn mấy vạn năm trên mảnh đất này, bây giờ là lúc nhân tộc biến mất khỏi Vô Tận đại lục, đưa mảnh thiên địa này cho chủ nhân thật sự của nó. Tất cả nhân tộc phải chết.
Hắc Sơn Yêu Đế tuyên ngôn dõng dạc như người thắng.
Lời nói của Hắc Sơn Yêu Đế kích thích các cường giả nhân tộc tức giận chửi rủa.
- Nghe xem, đây là tiếng kêu gào đưa đám của kẻ yếu.
Hắc Sơn Yêu Đế chỉ vào trận doanh nhân loại, cười khinh thường nói:
- Không có thực lực mà tức giận thì chỉ là thứ đáng thương.
Cuồng Đao Trương Phàm nhìn trận doanh nhân loại gần đó, cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói:
- Tự cao tự đại đắc ý cũng là một loại ngu xuẩn, đáng thương. Cái gọi là thiên tài yêu tộc Bắc Vực cũng chỉ có thể, tầm mắt của ngươi đã quyết định cảnh giới thấp kém, quyết định hạn hẹp quyết định ngươi vĩnh viễn khó thành đại khí, ngươi cho rằng ngươi đã khống chế tất cả sao?
Hắc Sơn Yêu Đế ngây người.
Bắc Vực trừ hai chữ 'dông dài' ra lần đầu tiên nói một tràng dài.
Lời nói của Cuồng Đao Trương Phàm chất chứa bình tĩnh, tự tin khó hiểu làm Hắc Sơn Yêu Đế thấy bất an.
Vẻ mặt Hắc Sơn Yêu Đế dữ tợn nói:
- Trả treo múa mép không mang lại cơ hội sống cho nguiw.
Cuồng Đao Trương Phàm gật đầu, nói:
- Tốt, vậy sẽ cho ngươi biết cái gì là thực lực thật sự.
Hai chân Cuồng Đao Trương Phàm bỗng giẫm mặt đất.
Ảo ảnh đồ đằng to khổng lồ từ sau lưng Cuồng Đao Trương Phàm phóng lên cao, một thân hình mặc chiến giáp vàng như Chiến thần bay lên thiên địa, nhìn xuống chúng sinh. Mắt to nhìn xuống như vị vua chúa tể tất cả đang phán xét sinh mệnh.
Ảo ảnh đó chỉ là khởi đầu.
Chớp mắt từng ảo ảnh đồ đằng sinh ra từ người Cuồng Đao Trương Phàm.
Cuối cùng mười ảo ảnh đồ đằng Chiến thần to lớn hình dạng, hơi thở khác nhau như hộ vệ trung thành đứng sau lưng Cuồng Đao Trương Phàm, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng có khí thế khó tả. Như thể những thần linh biến mất trong năm tháng dài dặc đã sống lại che chở Cuồng Đao Trương Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...