Hôm sau Thát Bạt Tư Công tỉnh lại, liền khôi phục bộ dạng thường có.
Nhưng, hơn một tháng qua, hắn nhìn như giống với hắn trước kia, nhưng tất cả mọi người đều phát giác được hắn trừ bỏ khi đối mặt Tống Ẩn Nhi, vẻ mặt mới có chút biến hóa ra; còn bình thường, giống như là một khối đá điêu khắc đối bất cứ chuyện gì đều thờ ơ, chẳng qua khối đá điêu khắc này vẫn có được sức phán đoán tuyệt hảo, vẫn xử lý chuyện lớn nhỏ vì bộ lạc.
Trừ lần đó ra, thời gian nghỉ ngơi của Thác Bạt Tư Công cũng bắt đầu có biến hóa. Hắn luôn ở sau giữa trưa mới rời giường, sau khi mặt trời xuống núi thì con ngươi đen trở nên phát sáng không giống người thường; bởi vì rất ít đụng chạm ánh nắng, sắc mặt của hắn chuyển thành một loại trắng nhạt vô tình, thoạt nhìn càng thêm không gần nhân tình.
Mà tất cả thay đổi này, chỉ có Thác Bạt Tư Công biết nguyên nhân chân chính.
Trải qua một kiếp này, ma tính trong cơ thể hắn bắt đầu ý đồ muốn khống chế thân thể hắn, mà kết quả hắn cố gắng đối kháng với ma tính chính là ── thân thể càng thêm suy yếu.
Cố tình một khi thân thể suy yếu, ma tính trong cơ thể hắn càng thêm điên cuồng. Bởi vậy, hắn đối đãi bất cứ chuyện gì đều không có cảm xúc, hắn không muốn trông nom bất luận kẻ nào chết hay sống, hắn không cần người khác chết sống.
May mắn, hắn còn có Tống Ẩn Nhi, chỉ có nàng có thể nhắc nhở hắn, hắn còn là một con người.
Lúc này, Thác Bạt Tư Công mặc áo dài màu xanh vàng hình rồng cổ tròn tay áo hẹp, dây thắt lưng bằng gấm, ngồi ở bên cửa sổ đính lông cừu, ngoài cửa sổ bông tuyết dầy đặc đang rơi xuống.
“Mười ngày sau, đó là ngày đại hôn. Sau hai ngày đại hôn, đó là ngày tốt để hiến tế người sống năm nay, không biết thủ lĩnh có thể có bất cứ chuyện gì muốn phân công?” Tháp Hải trưởng lão hầu hạ qua hai đời thủ lĩnh bẩm báo nói.
“Chuyện đó liền gi¬ao cho các ngươi làm.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng nói: “Hiện tại ta muốn biết là, nếu dùng biện pháp của ta để chấp hành, các ngươi cần bao lâu thời gi¬an mới có thể tiêu diệt hiệu thuốc bắc Tống Ký?”
“Nếu ngài muốn dùng loại giá ở chỗ cách người Tống mở ‘Như Ý Dược đường’, đừng nói hiệu thuốc bắc Tống Ký, ngay cả các tiệm thuộc khác cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!” Tháp Hải trưởng lão nhíu mày nói.
“Đều bị tiêu diệt, chẳng phải rất tốt? Ngày sau giá dược liệu nơi đó là từ một tay ta nắm trong tay, sinh tử ốm đau của người Tống liền từ chúng ta nắm trong tay.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng nói.
Nói thực ra, hắn không cần "Hiệu thuốc bắc Tống Ký” sống hay chết; nhưng cha Tống Ẩn Nhi khiến nàng không vui, khiến tối hôm qua nàng còn ôm nương nàng rơi nước mắt, hắn không thể tha cho Tống Vạn Lợi.
“Còn có, ta xem qua báo cáo thám tử viết, trong quân đội bắt đầu xuất hiện dịch bệnh. Cho nên, từ giờ trở đi nghiêm cấm bán Đại Hoàng ra nữa, ta muốn trữ hàng đến giá cao nhất mới bán ra.” Thác Bạt Tư Công nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng bất an của các trưởng lão phía dưới, ngữ khí vẫn không có một chút khoan nhượng.
“Như vậy quân đội sẽ chết rất nhiều người, nhóm người nghèo cũng sẽ không còn cách nào khác chữa bệnh, những thương nhân thuốc nhỏ khác cũng sẽ không cơm ăn...” Đa La trưởng lão khẩn trương nói.
“Vậy có can hệ gì với bộ lạc chúng ta? Ta sẽ đảm bảo mỗi người trong bộ lạc đều có đủ dược liệu để dùng.”
Tháp Hải trưởng lão ngẩng cằm lên, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói: “Người đại mạc thỉnh cầu hướng tới phát tài có câu, có thể nào không để ý người trong nước chết sống? Không lưu phần cơm cho người khác ăn?”
Thác Bạt Tư Công nhìn Tháp Hải trưởng lão, bàn tay đem công văn và bút đẩy lên trước.
“Vậy chức thủ lĩnh liền gi¬ao cho ngươi tới đảm đương.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng đứng dậy đi xuống chỗ ngồi cao của thủ lĩnh.
“Thủ lĩnh bớt giận, Tháp Hải trưởng lão là có lòng từ bi...” Đa La trưởng lão khẩn trương trước mắt.
“Từ bi?” Thác Bạt Tư Công cười lạnh một tiếng. "Có thể làm cơm ăn sao?”
“Ngươi trước kia không phải đứa nhỏ như thế, ngươi chính trực dũng cảm, đối với người nào đều vươn tay viện trợ.” Tháp Hải trưởng lão nhìn gương mặt lạnh lùng của Thác Bạt Tư Công, khuôn mặt hiền lành kích động trướng thành đỏ bừng.
Đôi mắt giống như động đen của Thác Bạt Tư Công nhìn thẳng Tháp Hải trưởng lão, thẳng đến sau khi đối phương quay đầu mới thôi ── hắn chính là cứu một đống người không quan trọng như vậy, hiện tại mới có thể trở nên hờ hững như vậy.
Mà bầy người chuyện gì cũng không biết, lại chỉ biết một mặt trách cứ hắn không có nhân tính!
“Nếu ngươi đồng ý với ta, cứ tiếp tục đảm nhiệm trưởng lão; nếu không đồng ý, ngươi liền tự lập môn hộ khác, hoặc là lấy danh hiệu thủ lĩnh của ta đây.” Thác Bạt Tư Công đứng ở trước mặt Tháp Hải trưởng lão, thân ảnh cao lớn làm cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Sắc mặt Tháp Hải trưởng lão nhất thời trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hướng các trưởng lão khác muốn tìm kiếm sự trợ giúp, mọi người đều cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn. Hắn sụt vai, vô lực nói: “Ta... Từ đi chức trưởng lão.”
“Tốt.” Thác Bạt Tư Công nhìn về phía Tống Luân, mặt không thay đổi nói: “Tiễn khách. Đây là hội nghị trưởng lão, người không phải trưởng lão đều rời đi cho ta.”
Tháp Hải trưởng lão nhịn xuống lão lệ (nước mắt người già), kéo thân mình tuổi già, đi qua bên người các trưởng lão cúi đầu này, đi ra khỏi lều nghị sự. Hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ xuống trên cát, ngẩng đầu đối với bầu trời rên rỉ ra tiếng, khóc đến không thể tự kềm chế.
“Tháp Hải cả đời này vì Bộ Lạc cúc cung tận tụy, ngay cả thê tử yêu mến đều tế trời, kết quả đổi lấy là cái gì?”
Trong lều nghị sự nghe thấy thanh âm kêu khóc của Tháp Hải trưởng lão, đều bị động lòng, đỏ mắt.
“Ngày mai các ngươi họp tuyển ra trưởng lão kế nhiệm.” Thác Bạt Tư Công nhìn người phía dưới, chỉ muốn mau chóng chấm dứt hội nghị. "Không còn chuyện để nói... tất cả đều lui ra.”
Các trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, không người nào dám nói thêm một câu nữa.
“Lui ra.” Thác Bạt Tư Công vung tay lên, bảo toàn bộ bọn họ rời đi.
Hắn rút ra tờ giấy phía dưới nghiên mực Đoan Khê (1 tỉnh ở TQ), đó là một phương án khác mà buổi chiều hôm qua Tống Ẩn Nhi cùng hắn dùng bữa trưa thì hắn suy nghĩ ra ── đem Đại Hoàng đưa cho hoàng thượng, đợi cho sau khi quân đội áp chế tình hình bệnh dịch, Bộ Lạc Thác Bạt liền có thể được hoàng thất khen ngợi, lấy lợi ích cho đời sau của Bộ Lạc.
Chẳng qua, hắn không muốn làm cho Tháp Hải trưởng lão nghĩ đến có thể nghi ngờ quyết định của hắn, chuyện trong bộ lạc chuyện ── hắn nói phải tính.
Hắn cầm lấy tờ giấy kia, đưa tới trên ngọn nến bên cạnh thiêu hủy.
“Thủ lĩnh, mời dùng điểm tâm.” Tống Luân đứng ở cửa nói.
“Không cần.” Hắn mím chặt đôi môi nói.
Hắn tự biết thể chất trở nên khát mày nặng rượu, nhưng mà quá nhiều rượu thịt lại làm cho hắn buồn nôn, cảm thấy buồn nôn đối với khối thân mình này của mình, cho nên cự tuyệt ăn nhiều cơm, trừ bỏ đồ nàng tự tay nấu nướng ra...
“Là Tống cô nương gi¬ao cho ta đưa tới, nàng biết ngươi không dùng bữa trưa, nên đặc biệt làm điểm tâm.” Tống Luân nói.
“Lấy vào đi!”
Thác Bạt Tư Công nhìn Tống Luân đem Lưu Kim Đoàn Hoa Bát Lăng Bạc Liêm nàng chuẩn bị cho hắn đặt lên bàn.
Hắn mở tầng thứ nhất của chiếc hộp bạc lên, bên trong là mấy cái bánh bao trắng mềm. Hắn cắn một cái, thơm mát trơn mềm trong miệng làm cho hắn cảm giác ấm áp cùng thoải mái, rất nhanh liền ăn xong rồi.
Hắn mở ra tầng thứ hai của chiếc hộp bạc, bên trong đựng là trứng luộc trong nước trà. Trứng luộc này lúc trước hắn ăn qua một hồi, biết là nàng dùng trà Diệp, muối, rượu, trứng bỏ vào trong nồi lớn nấu mà thành. Hắn cắn một miếng trong miệng đầy mùi lá trà thơm ngát, trong chốc lát liền ăn xong.
Tầng thứ ba của hộp bạc, lại là vài miếng bánh quế hướng vừa nướng đến, phía trên có trét đường tuyết trắng, còn có mật nhân sâm thoa khắp, hương giòn ngon miệng.
Thác Bạt Tư Công đem tất cả điểm tâm ăn vào bụng, trong bụng cũng theođó mà ấm áp lên.
“Tống cô nương còn thay ngươi chuẩn bị một chén canh.” Tống Luân vội vàng đưa lên một một chén sứ khác.
Thác Bạt Tư Công nhìn màu sắc chén kia vàng óng ánh, trong suốt như nước canh, hắn một ngụm, một ngụm nuốt, nếm đến rất nhiều tư vị rau dưa ngon, cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần đều giống như được rửa qua.
“Gọi nàng tiến vào.” Hắn nói.
Gần đây bệnh tình của mẫu thân nàng không lạc quan lắm, nàng đã nhiều ngày luôn canh giữ ở bên giường, ngay cả thức ăn của hắn cũng không cách nào băn khoăn nhiều lắm, thế nào cũng phải là hắn gọi người mới có thể lại đây.
“Vâng!” Tống Luân rất nhanh lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Tống Ẩn Nhi liền tới, trong tay còn bưng một mâm nho đã lột vỏ.
“Nói là nho Bộ Lạc khác đưa tới, rất thơm ngọt đấy!” Nàng tự đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, một viên, một viên cho hắn ăn.
Hắn ăn mấy trái liền xoay đầu.
“Ta lột thật lâu đấy!” Tống Ẩn Nhi cong môi lên, lại đưa mấy trái đến bên môi hắn.
Bị đôi mắt long lanh của nàng liếc, hắn đành phải ăn mấy trái nữa, quả nhiên đổi lấy một nụ cười chói lọi của nàng.
“Mẹ ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi, bởi vì biết nàng sẽ hi vọng hắn hỏi.
“Này một, hai ngày uống vào nhân sâm ngàn năm ngươi bảo người ta đưa tới, tình trạng tựa hồ khá hơn một chút; nhưng tỳ nữ nói ban đêm nàng vẫn ho rất nhiều, sẽ lại uống thuốc cha ta đưa.” Nàng cau mày, thở dài. "Biết rõ thuốc kia đối với nàng không tốt, cũng không muốn nàng ăn, lại cảm thấy nàng đáng thương ──”
Hắn đánh gãy lời của nàng, một châm trúng tim nói: “Phương thuốc cha ngươi cho kia, nàng muốn ăn như thế nào liền ăn đi! Không cần khổ thân, dù sao nàng sống thêm cũng chỉ là một tháng hơn.”
Tống Ẩn Nhi phát hỏa, hai tay chống thắt lưng trừng mắt hắn. "Ta cảm tạ ngươi dùng tới thuốc nhân sâm tốt cứu mẹ ta, nhưng ngươi có thể không cần luôn nhắc nhở ta chuyện đó.”
“Ta không muốn ngươi rất quan tâm đối với người khác.” Hắn cầm tay nàng, đem nàng kéo lại.
Nàng cầm mặt của hắn, nghiêm trang nói: “Nàng là mẹ ta.”
“Thì tính sao?” Hắn hỏi.
Nàng nhìn con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn, trong lòng hiện lên một trận bất an.
Nàng biết hắn đối với nàng có thể rất tốt, nhưng hắn ngay cả đối với nương nàng cũng không có lòng trắc ẩn, lại như thế nào đem người Bộ Lạc để vào trong lòng đây?
Hắn trước kia là hạng người n¬hư vậy sao? Không... Là từ sau khi hắn cứu nàng một mạng...
“Mười hai ngày sau, ta muốn đi dò xét rừng cẩu kỷ, ta muốn ngươi theo cùng ta, không được lấy chuyện của nương ngươi trở thành lý do không đi.” Hắn không hy vọng nàng thấy người sống hiến tế trong bộ lạc, cũng cảnh báo toàn bộ Bộ Lạc không được rò một chút thông tin nào.
Người vi phạm, chết.
“Không được, ngươi khi đó mới đại hôn có hai ngày a!” Nàng lắc đầu, lông mày nhíu càng chặc hơn.
Ngày đại hôn, là chuyện nàng vẫn không muốn suy nghĩ. Hiện tại nàng là duy nhất của hắn, nhưng mười ngày sau, nàng cũng chỉ là một trong thê thiếp...
“Thì tính sao? Đêm tân hôn, nên làm việc nối dõi tông đường, ta sẽ làm cho xong, tất cả chỉ là như thế mà thôi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta không muốn nghe.” Nàng dùng sức che lỗ tai, ngay cả ánh mắt đều nhắm lại.
Thác Bạt Tư Công nhìn thân mình nàng dùng sức đến run run, trong mắt hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.
Hắn ôm chầm thân thể nàng, vỗ về phía sau lưng của nàng, ở bên tai nàng nói: “Đợi sau khi các nàng sinh ra con nối dòng, ta sẽ không gặp mặt các nàng nữa.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Ta không muốn nhìn đến nữ nhân khác sinh ra hài tử của ngươi. Ta từ nhỏ chịu khổ trở thành khỏe mạnh, thân thể so với hai nàng hoàn hảo thập bội, vì sao không cho ta ──”
“Ngươi không được sanh con.” Hắn từ trong hàm răng bật ra lời nói, răng ngà hung ác như là muốn cắn người.
“Vì sao?” Nàng kinh ngạc nhảy xuống, cố chấp phải biết nguyên nhân.
Hắn ngay cả mí mắt cũng chưa từng động, chỉ là thản nhiên nói: “Các nàng có thể chết, ngươi không được.”
Nàng dồn sức đánh nhiều cái lạnh run, nhéo vạt áo trước ngực hắn, mắt theo dõi hắn hỏi: “Sanh con không nhất định sẽ chết.”
“Tóm lại, ta không cho ngươi mạo hiểm phiêu lưu một chút, chuyện những nữ nhân khác, ta không muốn để ý tới.” Hắn không chút để ý nói, cầm qua áo lông hồ khoác lên vai của nàng, liền muốn đi ra ngoài. "Ngươi mấy ngày hôm trước không phải nói muốn đến trong sa mạc cưỡi ngựa đi một chút sao? Ngày hôm nay gió không lớn, có thể đi. Quay đầu thuận tiện lại đến chỗ săn bắn, nhìn xem có phải săn được đủ hồ rồi không, ta bảo bọn họ làm cho ngươi thêm một cái áo lông hồ trắng.”
“Không cần.” Tống Ẩn Nhi bị ôm vào bên người hắn, áo lông hồ ấm áp bọc thân thể của nàng, nhưng lòng của nàng thế nào cũng đều cảm thấy bất an.
Từ khi nàng biết dưới áo lông hồ trắng này đây là những bộ lông hồ trắng hợp lại mà thành, mỗi cái áo lông trắng đều phải dùng đến mấy trăm mạng con hồ ly, nàng liền thế nào cũng không nguyện mặc vào.
“Rõ ràng sợ lạnh, vì sao không cần? Bất quá chỉ là mấy con hồ ly thôi.” Hắn nói.
Tống Ẩn Nhi nhìn đôi mắt giống như đêm tối của hắn, biết hiện nay ai nói hắn cũng không nghe, duy chỉ có đối với nàng đặc biệt, lời nói của nàng hắn còn nguyện ý lọt vào tai; cho nên, nàng lại có thể nào đối với việc hắn khinh thường mạng sống nhìn như không thấy? Luôn bắt cơ hội muốn nhắc nhở hắn.
“Mạng hồ ly cũng là mạng, ta mặc áo lông hồ trắng, gần đây trong lòng không thoải mái, thứ hai ngươi cũng đã cho ta một cái này, đã đủ.” Nàng hỏi.
“Mạng của ngươi mới là mạng.” Con ngươi đen của hắn nhíu lại, muốn nhìn đến trên mặt nàng có thần thái vui mừng hay không.
Tống Ẩn Nhi vỗ về khuôn mặt kiên cường của hắn, nghĩ tới hắn trở nên lạnh như thế là vì cứu nàng một mạng, nàng liền khó chịu, liền vì hắn mà đau lòng. Cho nên, nàng mới càng muốn cùng hắn, càng phải làm lương tâm của hắn a...
“Ta thích áo lông chồn đen của ngươi, ngươi đem món đó của ngươi cho ta, không phải được sao?” Nàng làm nũng níu lấy cánh tay hắn nói.
“Ta bảo bọn họ ngày mai liền sửa lại cho vừa với ngươi.” Thác Bạt Tư Công vuốt tóc của nàng nói.
Tống Ẩn Nhi nhìn đôi mắt nhìn chăm chú không hề chớp mắt của hắn, nàng dựa vào trong lòng của hắn, hai tay ôm lấy hông của hắn.
Hắn đem cằm tựa vào tóc của nàng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp chậm rãi trở nên vững vàng.
Nàng dùng chóp mũi khẽ chạm vào túi hương dưới vạt áo hắn, sau khi dùng sức hít một hơi thật sâu, thật vất vả mới lại nghe thấy được mùi hổ phách cùng băng phiến kia.
Hương vị túi hương trở thành nhạt rồi, giống như tâm tình của hắn...
Hay là túi hương này thay đổi mùi có quan hệ với tâm tình của hắn? Ngực nàng cứng lại, bỗng nhiên mở mắt ra, giương đầu nhìn về phía hắn ──
Hắn đang an tường nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ bình tĩnh.
Nàng mềm lòng cắn môi, không đành lòng quấy rầy, chỉ ở trong lòng lặng yên tự nói với mình ──
Chỉ cần nàng quan tâm thật nhiều với hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ là hắn như trước kia.
Huống hồ, chỉ cần có nàng ở bên người nhìn hắn, hắn tổng không làm ra chuyện giết người phóng hỏa, làm ra chuyện tội ác tày trời! Nàng thật sự tin tưởng như thế...
Ngay tại lúc Tống Ẩn Nhi bất an, ngày cứ như vậy mà qua đi.
Bộ lạc Thác Bạt bởi vì Thác Bạt Tư Công sắp đại hôn mà náo nhiệt không thôi. Người Bộ Lạc đối với việc thủ lĩnh muốn cưới ba thê thiếp, hiển nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nong nóng liệt liệt làm việc vui.
Tống Ẩn Nhi không hiểu bọn họ vì sao đem Thác Bạt Tư Công trở thành giống thần mà kính yêu, tuy rằng nàng biết hắn rất chân thành kinh doanh kiếm sống cho bộ lạc, thường xuyên treo đèn đánh đêm nghiên cứu như thế vận chuyển hàng hóa đến Trung Nguyên, thậm chí còn làm cho người ta ở biên giớ hai nước tìm kiếm nơi nông canh. Hắn nói, trừ bỏ dược liệu cùng chăn nuôi ra, hắn cũng hi vọng đem mấy trăm gia đình ở Bộ Lạc từ bộ phận du mục chuyển thành định cư.
Nhưng, Tống Ẩn Nhi có khi không khỏi hoài nghi, hắn là thiệt tình quan tâm những người đó sao?
Trừ bỏ không chút nào giấu diếm thiên vị với nàng ra, hắn đối với sống chết của người khác đều không để vào mắt. Sau khi nàng nghe chuyện Tháp Hải trưởng lão bị trục xuất trưởng lão liền mắc bệnh mấy ngày, tự mình đi trước an ủi, sau khi trở về cũng đề cập qua việc này với Thác Bạt Tư Công, nhưng hắn không để ý tới, chỉ là qua loa đuổi nàng.
Nàng có khi nghĩ, đã biết cái mạng là của Thác Bạt Tư Công, nên quen cuộc sống như vậy, không nên nghĩ nhiều lắm.
Nay hắn bận việc công sự, nàng ở phòng bếp chế tác điểm tâm cho hắn; hắn ra ngoài tuần tra, nàng liền ở một bên; nếu hắn ra tiếng tìm người, nàng liền tùy gọi tùy đến. Bọn họ là vợ chồng tầm thường, nhưng so với vợ chồng tầm thường lại dính càng chặc hơn.
Thác Bạt Tư Công không có cử chỉ thân mật gì với nàng trước mặt người khác, nhưng ai cũng có thể biết nàng với hắn mà nói là không giống.
Có đôi khi, Tống Ẩn Nhi chỉ muốn như vậy sống cũng không có cái gì là không tốt. Nếu, ngày đại hôn của Thác Bạt Tư Công có thể vĩnh viễn không đến, đó đương nhiên là tốt nhất.
Ba ngày trước đại hôn, sáng sớm Tống Ẩn Nhi đã tỉnh lại, bên nàng vừa nhìn ──
Thác Bạt Tư Công lại không ở trên giường.
Sáng sớm những giờ này, hắn luôn không thấy bóng dáng.
Hỏi hắn làm cái gì, hắn đều nói là xử lý công sự, nhưng mỗi khi nàng tỉnh lại, hắn sẽ lại tới trên giường ngủ, thẳng đến gần tối mới có thể tỉnh lại.
Bất quá, sáng sớm hôm nay hắn tựa hồ có người phải tiếp kiến, bây giờ không có ở trong phòng, cũng là việc bình thường!
Tống Ẩn Nhi không muốn nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng liền trực tiếp tiến vào phòng bếp ── nữ đầu bếp trong phòng bếp thức dậy sớm, bên trong sớm có tiếng người ồn ào.
“Tống cô nương sớm.” Nhóm đầu bếp nữ vừa thấy nàng, đều thả tay ngừng làm việc cười chào hỏi.
“Sớm.” Tống Ẩn Nhi cười đáp.
“Tống cô nương hôm nay tính làm những thứ gì?” Nhóm đầu bếp nữ thân thiện tiến lên trước hỏi.
Từ sau khi Tống Ẩn Nhi triển lộ trù nghệ, hiện tại đã không ai dám khinh thường nàng, chỉ cần nàng vừa ra tay, mọi người liền vội suy nghĩ theo một bên học tập.
“Ta còn chưa quyết định định đâu, hắn...” Tống Ẩn Nhi bận tâm đến tôn kính của mọi người với Thát Bạt Tư Công, sửa miệng nói: “Thủ lĩnh dùng cơm chưa?”
“Uống một chút canh sáng sớm hôm qua Tống cô nương hầm.” Đầu bếp nữ lớn tuổi nhất che miệng, khanh khách cười. "Ai da, cũng sắp đám cưới, nên đổi giọng gọi Tam phu nhân.”
“Đúng vậy a, hi vọng Tam phu nhân nhanh chóng thay thủ lĩnh sinh một tiểu tử béo. Thủ lĩnh chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu đứa bé...” Nhị đầu bếp nữ đang nói nhiệt liệt, lại bị đầu bếp nương đụng một cái liền ngừng lời nói.
Ý cười bên môi Tống Ẩn Nhi phai nhạt, bởi vì nàng còn đang uống thuốc tránh thai là chuyện cả phòng bếp đều biết.
Nhị đầu bếp nữ cúi đầu thì thào nói rõ thật có lỗi.
“Phu nhân đừng lo lắng, chính thất của thủ lĩnh rất nhanh sẽ...” Tế thiên. Đầu bếp nương bỗng nhiên đình chỉ nói, miễn cưỡng bài trừ tươi cười. "Tóm lại, chính thất của thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của ngài, dù sao ngay cả mèo chó bộ lạc cũng biết thủ lĩnh sủng ái ngài a!”
“Ha ha ha! Ngay cả mèo chó cũng biết chuyện, ta đương nhiên cũng biết!” Tống Ẩn Nhi cười ha ha vỗ vỗ bả vai đầu bếp nương. "Cho nên, tối hôm qua ta bắt đầu thay hắn chuẩn bị cháo thần tiên này cam đoan làm cho hắn cả đời khó quên.”
“Nghe nói tối hôm qua ngài hầm cháo nhịn một đêm, nhịn đến thủ lĩnh tự mình đến phòng bếp tìm người!”
“Đúng vậy a, hiện tại chỉ cần đem gà bỏ vào trong tô cháo, chờ thêm mấy canh giờ, đem gà bể bỏ rồi, đem xương cốt lấy ra, đem da thịt cắt nhỏ bỏ vào cháo lại, lại thêm vào dầu gừng, hành thái, rau thơm... Hương vị sẽ ngon ngay cả thần tiên đều phải giơ chân...”
Tống Ẩn Nhi bắt đầu thuyết minh làm sao nấu xong cháo thần tiên với các nàng, việc này cũng mất mấy canh giờ, hơn nữa nàng lại lang thang nơi nào đó ngồi mấy canh giờ, đợi cho nàng quay về phòng bếp thì cũng là lúc mặt trời sắp xuống núi.
Tống Ẩn Nhi đứng trước nồi sứ, khẩn cấp xốc cái nồi lên, hương khí xông vào mũi làm cho tất cả mọi người không khỏi hít sâu một miệng khí lớn.
“Ta đây liền mang bữa tối cho hắn, các ngươi cũng mỗi người múc một bát, thử tư vị xem thế nào.” Tống Ẩn Nhi nói.
“Không được, không được! Đây chính là đồ thủ lĩnh ăn...” Nhóm đầu bếp nữ vội vàng lắc đầu.
“Đã nói là ta cho các ngươi ăn. Các ngươi không thử hương vị, ngày sau ta dạy cho các ngươi làm thì các ngươi như thế nào phân rõ ngon dở đây?” Tống Ẩn Nhi nháy mắt mấy cái với các nàng, đem cháo thần tiên bỏ vào trong bát sứ, mang theo đi ra phòng bếp.
Mới đi hai bước, nàng lại quay đầu, hạ giọng dặn dò: “Cũng giúp ta đưa một chén cho Tháp Hải trưởng lão, nghe nói thân thể của hắn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.”
Lúc này, Tống Luân đang hướng nơi này đi tới, vừa nhìn thấy nàng liền chào đón tiếp nhận bát sứ trong tay nàng.
“Tống cô nương, thủ lĩnh ở lều trại nghị sự, đã ngẩng đầu nhìn cửa hai lần.”
“Biết con người Thác Bạt Tư Công, chi có Tống Luân a! Ngay cả hắn nâng cái đầu, ngươi cũng biết hắn đang tìm ta.” Tống Ẩn Nhi cười hì hì nói.
“Thủ lĩnh để ý cô nương, là việc mọi người đều biết.” Tống Luân gãi gãi đầu nói.
“Trăm ngàn đừng làm cho kẻ địch của hắn biết việc này.” Tống Ẩn Nhi le lưỡi, cười nói, ý cười lại không dừng lại ở bên môi lâu lắm, bởi vì nàng nhìn thấy Thải Vi đang hướng về phía nàng đi tới.
Vừa quay về liền thấy Thải Vi, tựa như có cây châm hung hăng đâm vào trong lòng, nhắc nhở nàng Thác Bạt Tư Công không phải một mình nàng sở hữu.
Lúc này Thải Vi đã là một thân trang phục phu nhân Tây Hạ, trên đầu đội một cái mũ Đào Kim Phượng thật lớn, Tống Ẩn Nhi vừa thấy liền đau đầu.
“Trên đầu đội một đống quả đào, cảm giác rất sung sướng sao?” Tống Ẩn Nhi thấp giọng hỏi Tống Luân bên cạnh.
Sẹo trên mặt Tống Luân bởi vì cố nén ý cười mà vặn vẹo lên.
“Ngươi mau mau đem cháo đưa cho thủ lĩnh, đỡ cho Thải cô nương cũng chê ngươi cười đến không đủ tiểu thư khuê các.” Tống Ẩn Nhi thè lưỡi với Tống Luân.
Tống Luân không cẩn thận cười ra tiếng, vội vàng xoay người rời đi.
Ngày hôm qua Tống Ẩn Nhi đang cùng nhòm tôi tớ nói giỡn vui vẻ thì Thải Vi lại đột nhiên lại đây nói một đống tiểu thư khuê các gì... Nói, mọi người hoàn toàn mất hưng trí.
Khi Thải Vi đi qua sát bên người nàng thì thấp giọng nói: “Bất quá là một đầu bếp nữ lỗ mãng, ngươi không được thế lâu lắm.”
“Nhưng ta dù sao bây giờ còn đắc thế, ngươi không biết là nói những lời này không đủ thông minh sao?” Tống Ẩn Nhi nhíu mày nói xong.
“Ngươi cũng biết mỗi sáng sớm thủ lĩnh đều đã đến nơi của ta sao?”
Sắc mặt Tống Ẩn Nhi cứng đờ, đau rụt xuống thân thể, nhưng nàng không tính làm cho Thải Vi đắc ý.
“Hắn tính kết hôn ba thê tử, phân phối thời gi¬an như vậy cũng là phải làm.” Tống Ẩn Nhi bắt chước tư thái hờ hững của Thát Bạt Tư Công, sau khi lạnh lùng nhìn nhau với nàng, đi nhanh lên phía trước.
Nàng nhìn phía trước, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.
Thác Bạt Tư Công cho nàng tất cả bảo hộ của hắn, hắn yêu cầu là nàng toàn tâm toàn ý, nhưng nàng lại không biện pháp yêu cầu hắn như vậy.
Bi thảm nhất là, mặc dù hiện tại nàng đau lòng đến muốn đấm ngực dậm chân, trái tim cũng thuộc về của hắn, nàng vẫn phải là đi lên phía trước.
Mặt Tống Ẩn Nhi không thay đổi đi qua đường mòn hoa viên trong phủ, bước chân cũng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, nhanh đến nàng rốt cục nhịn không được chạy như điên lên phía trước.
Gió lạnh ác thổi mạnh khuôn mặt của nàng, ngực bởi vì đột nhiên chạy mà đau đến thở không nổi, miệng bởi vì khí trời lạnh như băng mà phun ra sương trắng, đều là hò hét nàng kêu không ra miệng.
Rốt cục, nàng chạy tới một gian phòng không người phía tây, chân chạy trốn đau rồi, vô lực rồi, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Nàng che kín mặt, trong đầu càng không ngừng nhớ lại lời nói của Thải Vi.
Thác Bạt Tư Công vì sao phải vụng trộm thừa dịp rạng sáng đi tìm Thải Vi? Hắn đều phải cưới nàng vào cửa rồi, không phải sao?
Tống Ẩn Nhi hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải bình tĩnh, không thể tin lời từ một phía của Thải Vi.
“Tống cô nương, xin nói chuyện một chút.”
Nàng kinh ngạc ngẩng lên đầu, rõ ràng phát hiện người đứng trước mặt là Tháp Hải trưởng lão.
“Tháp Hải trưởng lão, ngươi hôm nay làm sao tới rồi?” Nàng thấy hai gò má gầy yếu đến lõm xuống của Tháp Hải trưởng lão, cứng rắn bài trừ một cái tươi cười. "Ta vừa mới kêu phòng bếp đưa thần tiên cháo cho ngươi! Thân mình ngươi có khỏe không?”
Tháp Hải trưởng lão nghiêm túc nói: “Đa tạ Tống cô nương quan tâm, hôm nay Tháp Hải, là có chút chuyện không nói không được.”
“Trưởng lão mời nói.”
“Ngươi và thủ lĩnh sớm chiều ở chung, chẳng lẽ không từng phát hiện hắn nay đã khác rất lớn với lúc trước?”
Nàng không gật đầu cũng không còn lắc đầu, chỉ là nhìn Tháp Hải trưởng lão.
“Ta vốn không nên nhiều chuyện, nhưng gần đây thủ lĩnh lạnh lùng, khiến cho ta lão nhân này không thể không đứng ra tìm phương pháp.” Tháp Hải trưởng lão không đợi nàng đáp lời, liền mở miệng nói tiếp: “Cô nương cũng biết mẫu thân thủ lĩnh vốn là nữ nhân Ma tộc? Nàng che giấu tung tích gả vào Bộ Lạc Thác Bạt, vì bảo trụ huyết mạch Ma tộc, người của Ma tộc xem mạng người như cỏ rác, đem hiến tế trở thành thủ đoạn hấp thu năng lượng.”
Tống Ẩn Nhi nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, nhưng nàng không muốn tin tưởng, vì thế thanh âm run run nói: “Ngươi... Làm sao biết tất cả?”
“Mười năm trước, ta bởi vì quay về trốn trong hang ở núi băng, ngoài ý muốn nghe được tnhững lời này của mẫu thân thủ lĩnh trước khi mất. Sau, ta chung quanh sưu tập mọi việc Ma tộc, thật vất vả mới gom góp được những việc này. Nguyên bản còn hi vọng máu Ma tộc khát máu trong cơ thể thủ lĩnh có thể sẽ không xuất hiện, ai biết sau khi hắn từ sa trường cứu ngươi trở về, đã mất đi nhân tính ── bởi vì hắn đem nhân tính trong cơ thể hóa thành năng lượng, cứu sống ngươi. Nay trừ bỏ dùng giết chọc tàn bạo đến cường đại năng lượng ma tính trong cơ thể, khống chế lòng người ra, hắn đã là thi thể biết đi.” Tháp Hải trưởng lão dõng dạc nói.
“Không...” Tống Ẩn Nhi lắc đầu, không muốn tin tưởng lời nói của Tháp Hải trưởng lão, nhưng lời nói của Tháp Hải trưởng lão lại giải thích rất nhiều chuyện nàng không rõ.
“Trên người thủ lĩnh có một cái túi hương, đại biểu nhân tính của hắn, hương khí càng nhạt, nhân tính càng ít. Ngươi là người thân cận nhất của hắn, phải biết túi hương kia sớm không có hương khí.” Tháp Hải trưởng lão nói.
Quả nhiên, việc này giống với suy nghĩ của nàng... Tống Ẩn Nhi sụt xuống hai vai, đôi môi không ngừng run rẩy.
Nàng không muốn tin Tháp Hải trưởng lão, nhưng lại không thể không tin tưởng. Bởi vì chuyện túi hương, trừ phi thân cận như nàng, nếu không là không có biện pháp biết.
“Không... Túi hương kia còn có mùi hương.” Chỉ là cực nhạt thôi.
“Cám ơn trời đất.” Tháp Hải trưởng lão nói, không buông tha một điểm thần sắc biến hoá trên mặt nàng.
“Tháp Hải trưởng lão nói cho ta biết việc này, là muốn ta làm cái gì?” Nàng xoắn hai tay, chỉ sợ cảm xúc mình hỏng mất.
“Tống cô nương chính là người thông minh, ta muốn xin cô nương không để cho thủ lĩnh tạo nhiều sát nghiệp nữa.”
“Việc này ta sớm để ở trong lòng, xin ngươi yên tâm.” Đôi môi Tống Ẩn Nhi run run nói, nắm tay nắm thật chặt.
Tháp Hải trưởng lão hỏi: “Vậy Tống cô nương cũng biết vì sao hắn không cưới ngươi làm vợ không?”
Nàng lắc đầu, ôm chặt hai tay, làm cho chúng nó không cần run run lợi hại như vậy.
“Bộ Lạc mỗi khi vào đông, đó là lúc hiến tế sống, nếu thủ lĩnh không có chính thất, sẽ lấy chính thất của trưởng lão làm đối tượng hiến tế. Ngày tốt lúc này, đúng là sau hai ngày đại hôn, bởi vì sẽ dâng lên chính thất của thủ lĩnh tế quỷ thần, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao một lần thủ lĩnh cần cưới hơn một thê tử.”
“Trời!” Khó trách Thác Bạt Tư Công không lập nàng làm chính thê! Khó trách hắn muốn dẫn nàng rời xa Bộ Lạc, bởi vì hắn không muốn làm cho nàng biết tất cả!
Tống Ẩn Nhi run run đến không còn cách nào khác đứng thẳng, nàng ngồi xổm trên đất, che khuôn mặt, bừng tỉnh như vậy là có thể làm bộ tất cả đều là giấc mộng.
Nhưng bóng đè vẫn không chịu buông tha nàng, cùng nhau ở bên tai nàng nói: “Vợ của ta năm đó cũng vì vậy mà bỏ mình. Ta chịu đựng cơn tức này tiếp tục đảm nhiệm chức trưởng lão, chỉ là bởi vì thấy Bộ Lạc hưng thịnh, không nghĩ tới hắn đem lời nói của trưởng lão như gió thoảng bên tai; một ngày kia, hắn sẽ huyết tẩy Bộ Lạc Thác Bạt!” Tháp Hải trưởng lão kích động nói: “Nay, chỉ có Tống cô nương có thể ngăn cản tất cả.”
Tống Ẩn Nhi buông hai tay, ngẩng đầu nhìn Tháp Hải trưởng lão vẻ mặt chính khí nghiêm nghị.
“Làm sao ngăn cản?” Nàng run giọng hỏi.
“Ngươi có thể giết thủ lĩnh...” Trong mắt Tháp Hải trưởng lão hiện lên một đạo hào quang.
“Không!” Tống Ẩn Nhi bỗng nhiên đứng dậy, không muốn đối mặt tất cả nữa, vì sao bọn họ đều phải bảo nàng giết Thác Bạt Tư Công? Ngay cả Thác Bạt Tư Công cũng muốn nàng khi hắn không thể tự kềm chế thì giết hắn...
Tống Ẩn Nhi thở không nổi, xoay người trốn ra ngoài hoa viên, nàng xem thấy một mảnh trời cao xanh thắm phía trước, cũng cảm thấy trông gà hoá cuốc, không đường có thể trốn.
“Nếu Tống cô nương không dám động thủ đối với thủ lĩnh, vậy mang theo hai cô nương khác đào tẩu đi! Nếu ngươi không tin lời nói của ta, ở thời khắc sáng sớm, xem xét thủ lĩnh khi đó có phải đang đứng ở thời điểm người ma luân phiên thống khổ hay không...” Tháp Hải trưởng lão đi theo phía sau nàng càng không ngừng nói.
Tống Ẩn Nhi ôm môi, thống khổ nôn khan ra tiếng, bước chân đột nhiên một cái đạp không, cả người té lăn trên đất.
“Tống cô nương, ngươi ở đâu? Thủ lĩnh tìm ngươi!” Thanh âm từ chỗ không xa phía trước truyền đến.
Tống Ẩn Nhi ngẩn ra, đứng nguyên chỗ, rối loạn tay chân.
“Ta hiện tại liền đi qua.” Tống Ẩn Nhi rất nhanh đứng lên, liều mạng hít sâu, bước chậm rời đi nơi này.
Tháp Hải trưởng lão nhìn lưng của nàng, bên môi giương lên một đạo ý cười.
Năm đó, thê tử của hắn bị phu nhân thủ lĩnh trước lựa chọn đưa lên tế đàn thì hắn vì bảo trụ địa vị trưởng lão, nhịn đau đưa lên thê tử. Nhiều năm qua, mỗi khi các trưởng lão khác rưng rưng đưa lên chính thất tế thiên hắn, thân là trưởng lão mà có thể tự mình xem lễ, trong lòng sẽ cảm thấy một trận an ủi ──
Chính thất của mọi người đều phải hy sinh vì Bộ Lạc, không chỉ một mình hắn.
Hắn cũng vẫn đợi Thác Bạt Tư Công cưới vợ, chờ đợi nhìn đến một khắc Thác Bạt Tư Công đem chính thất đưa lên tế đàn!
Không nghĩ tới Thác Bạt Tư Công lại bởi vì lời can gián của hắn, mà tan mất chức trưởng lão của hắn, chẳng những làm cho hắn sau này không có mặt mũi ở Bộ Lạc, cũng chặt đứt cơ hội hắn nhìn đến những cô gái kia bị đưa lên tế đàn lửa tế sống.
Năm đó, Thác Bạt Tư Công muốn bãi bỏ mỗi năm một lần hiến tế người sống thì hắn lén thanh toán vài tên nữ tử, mới thành công ngăn cản hiến tế người sống bị phế dừng lại, kia đại biểu hắn có được năng lực ngăn cản Thác Bạt Tư Công!
Cho nên, lần này, hắn tiến hành trả thù với Thác Bạt Tư Công cũng nhất định sẽ thành công.
Hắn muốn cho Thác Bạt Tư Công nếm đến thống khổ mất đi Tống Ẩn Nhi ── bởi vì tất cả mọi người không nên có được nữ nhân yêu mến, những nữ nhân kia đều đáng chết, đều nên bị tế sống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...