Một viên dạ minh châu bé tẹo, đương nhiên chẳng lọt vào mắt đế quân nổi.
Trông theo bóng lưng phất áo bỏ đi của đế quân, Dao Hoan ôm đuôi đứng
sững hồi lâu rồi cất viên châu vào, sau đó hớn hở lao thẳng xuống suối
mát nhà mình.
Suối nước vùng rừng núi này dồi dào linh khí, ngày thường dù có không
tắm thì Dao Hoan cũng sẽ thả đuôi vào ngâm. Chuyến này nguyên thần bị
thương chút đỉnh, tuy có đế quân chữa giúp nhưng cơn mệt vẫn còn đấy.
Lúc nàng lội ra khỏi suối, đã ba ngày trôi qua.
Vụ Kính nhận chỉ thị của đế quân, từ tối hôm xảy ra chuyện đã gác trong
sơn động. Đang chán ngán vô cùng, cô chợt thấy mặt suối vẫn luôn thinh
lặng lấp lánh ánh vảy, ngay sau đó, Dao Hoan trồi lên, giũ nước đánh ào, ướt cả người Vụ Kính.
Vụ Kính câm nín lau sạch nước trên mình, dữ dằn gườm gườm Dao Hoan. Có
điều ánh mắt lại không có ác ý, rặt một điệu phô trương thanh thế thôi.
Cô lườm mãi trừng mãi, bắt đầu ngáo dần.
Sự mờ mịt ấy truyền sang cả Dao Hoan, nàng ngó vẻ mặt Vụ Kính, ngờ ngợ
cúi đầu nhìn chính mình. Vừa dòm một cái, nàng đã hốt hoảng lùi thẳng ra sau. Nhưng Dao Hoan quên mất mình đang ở dưới suối chứ không phải trên
mặt đất vững chãi, lùi một phát, cả thân rồng như thuyền bị lật, lộn mèo chổng vó giữa làn nước.
Vội vàng lội ra khỏi suối, nàng vẫy đuôi, ngạc nhiên phát hiện... dường như mình đã lớn hơn một chút?
Dao Hoan đã ngừng lớn lâu lắm rồi, cơ thể nàng vẫn luôn ở dạng rồng,
không cao thêm, cũng chẳng to ra. Cứ như thời gian đã ngưng đọng trên
người nàng, dù vài năm hay mấy chục năm, thậm chí cả mấy trăm năm trôi
qua, nàng có lẽ vẫn sẽ thế này mãi thôi, không thay đổi thêm nữa.
Nàng và Vụ Kính chơi với nhau từ rất lâu rồi, từ lúc Vụ Kính vẫn chưa hình thành giới tính, Dao Hoan đã biết cô.
Lúc mới quen, quan hệ giữa nàng và Vụ Kính cũng chẳng tốt lành gì, nàng
lại còn hung tợn bắt Vụ Kính phải kể thoại bản cho nghe. Vụ Kính từng
tôi luyện khá lâu ở thành Trường An, người cô nhuốm mùi khói lửa, thứ
mùi không một yêu tinh nào ở vùng rừng núi này có được.
Dao Hoan rất thích mùi nọ, cũng rất thích những câu chuyện mà Vụ Kính
kể, thời ấy, nàng có thể im ắng nằm nhoài bên hòn đá xấu xí này cả ngày.
Đến nay, Vụ Kính đã tu luyện gần đến ngưỡng hóa người, nàng lại giữ mãi hình dáng buổi đầu gặp gỡ.
Dao Hoan cứ nghĩ mình không lớn thêm được nữa, dẫu lần này chỉ dài thêm
vài tấc, nàng vẫn mừng như điên. Đang vui sướng lượn vòng như bông vụ,
một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Dao Hoan...
Cái sự thêm vài tấc này của nàng, chắc hông phải tại đế quân xách đi hoài rồi sơ ý kéo mình dài ra đâu nhỉ...?
Vụ Kính vốn cũng mừng cho nàng, bỗng thấy cơn lốc nhỏ đang xoắn tít lên
này đanh mặt dừng phắt lại, tim cô chợt đánh “thịch”, nỗi bất an dấy lên thấp thoáng: “Dao Hoan, khó chịu ở đâu à?”
Dao Hoan dè dặt ôm đuôi, mặt mày nghiêm túc: “Tôi có chuyện phải hỏi đế quân.”
Vụ Kính chưa từng thấy Dao Hoan có thái độ như thế bao giờ, nàng lúc nào cũng ưa cợt nhả bông đùa mà. Tức thì hoảng sợ, cuống quýt đáp: “Vậy thì mau lên, tôi ở đây chờ cô.”
Đế quân ở gần sát sơn động của Dao Hoan.
Lúc Dao Hoan ôm đuôi chạy vào vườn y, đế quân đang tưới nước cho gốc lan nhỏ. Ngón tay mảnh khảnh của y vấn lấy lá sen, trên lá sen long lanh
những nước, từng giọt đang gieo mình xuống lan.
Sau đó, gốc lan rũ lá, hoạt bát duỗi lưng.
Dao Hoan nhòm lòi cả mắt, trước mặt nàng, gốc lan này rành rành một vẻ
thừa sống thiếu chết, sao đến tay đế quân lại trông như tiên thảo thế
kia...
Nàng thò mặt sang, vẫy vẫy đuôi, thỏ thẻ thưa: “Đế quân.”
Đế quân đang chăm sóc hoa lan nhỏ, đưa mắt liếc Dao Hoan một cái, không nhúc nhích.
Dao Hoan dịch đuôi, lại xán đến gần đế quân.
Ầy, vẫn im như phỗng à...?
Trước kia, chỉ cần nàng tới quá sát, đế quân sẽ búng tay đẩy nàng ra xa một tý.
Chẳng nhẽ chưa đủ gần?
Dao Hoan chun mũi, đưa vuốt chọt y rồi rụt về ngay, đứng ngắm hoa lan nhỏ, vờ như không có gì xảy ra.
Đế quân khựng lại, búng chiếc lá sen giữa kẽ tay rồi bưng lan nhỏ về.
Dao Hoan giờ chẳng thiết tha gì mặt mũi nữa, nàng uốn đuôi quấn đùi đế
quân lại, cả thân rồng dán rịt vào người y: “Đế quân ôi ông đừng bơ tôi
chứ, ông xách hoài khiến tôi dài người ra rồi đây này... Tính chối bỏ
trách nhiệm hả.”
Nàng liều mạng lên án y thẳng thừng, vừa dứt lời đã bị khí tức toát ra từ người đế quân đánh rớt xuống đất.
Nàng gào òa lên một tiếng, dứt khoát nằm đó ăn vạ: “Ông đánh tôi gần xa lìa cõi đời rồi.”
Đế quân dừng bước vào nhà, nghiền ngẫm kỹ bốn chữ “xa lìa cõi đời” mà nàng vừa nói, hơi bất lực khi trẻ nhỏ khó bảo.
Thấy y ngừng chân, Dao Hoan lồm cồm bò dậy, nhảy vụt lên chắn trước
người y, kéo thẳng chóp đuôi mình, đưa vuốt ước chừng: “Ông xem, tôi cao lên rồi thì phải.”
Bản mặt lanh láu của nàng trông có vẻ vui thật.
Đế quân lia mắt ước lượng, gật đầu: “Ừ.”
Tiếng “Ừ” là giọng mũi, chẳng chút ý vị ngạc nhiên.
Dao Hoan bĩu môi, rất không hài lòng với phản ứng của y. Nhưng chuyến
này nàng có việc muốn hỏi đế quân, đương nhiên không dám làm mình làm
mẩy. Nàng vẫy đuôi, chỉ ngón tay đang bưng chậu đá của đế quân, ghé đầu
đến trước mặt y ra vẻ lấy lòng: “Đế quân ôi ông chọt vào đầu tôi thêm
vài cái được hông?”
Đế quân: “...”
Dao Hoan không thông minh, nhưng nàng cũng chả khờ.
Nàng đã rất lâu không thay đổi gì, sau khi gặp hung thú, suýt nữa toi
mạng lại lớn lên thêm, ắt phải có huyền cơ. Nàng rất thích luồng linh
khí mà đế quân rót vào khôi phục nguyên thần cho mình, gần như ngay lập
tức đã hiểu ra nguyên nhân.
Trước khi đến đây Dao Hoan vẫn chưa chắc chắn, nhưng thấy thần thức gần
như đã tiêu tán của hoa lan nhỏ lại tụ về lần nữa, thì nàng khẳng định
ngay. Người làm được những việc này, ngoài đế quân ra thì còn ai nữa?
Song đế quân rõ chẳng cảm nhận được hy vọng đang dâng trào sôi sục trong lòng nàng, ghét bỏ đẩy đầu nàng ra: “Biến.”
Dao Hoan bị đẩy ra cũng chẳng bực mình, tức khắc quấn lấy, giẫm vuốt làm nũng: “Một chút thôi, tẻo teo thôi mà.”
Đám yêu quái quen bị Dao Hoan bắt nạt đứng quanh trợn tròn mắt, há hốc cả mồm...
Cứ thế vài lần, đế quân hết kiên nhẫn, vung tay quét dài, gạt cả thân
rồng của Dao Hoan ra khỏi vườn nhà. Tưởng đâu rồng hư đã nản lòng, ngờ
đâu nàng như tên rời cung, dán chặt trở lại.
Y tiện tay lập kết giới ngăn Dao Hoan, nhìn nàng khờ cứ đâm sầm vào kết
giới rồi ngơ ngác đặt mông xuống đất, đế quân cau mày, vừa định lên
tiếng, đã thấy nàng nghiêm túc đưa vuốt ra dấu, rầu rỉ ướm hỏi: “Thôi
thì nửa chút được hông?”
Sức rù quến của việc lớn lên quá mạnh, cần gì mặt mũi nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...