TẦM XUYÊN BÚNG TRÁN NÀNG, HƠI VẺ KHIỂN TRÁCH: "NÀNG TƯỞNG AI CŨNG CÓ THỂ CHIÊM NGƯỠNG CƠ THỂ CỦA TA CHẮC?"
Xem chừng còn giận...
Dao Hoan gãi đầu bối rối, thường ngày nàng thích nhất trò gây sự, chòng ghẹo lũ yêu tinh nhỏ. Lũ tiểu yêu ấy đánh không lại nàng, bị bắt nạt cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nàng vốn chả cần lo đến tâm trạng bọn chúng.
Về phần đế quân, mỗi dịp nghe yêu tinh mách tội, đương nhiên sẽ phạt nàng. Phạt xong nàng ngả người nhận lỗi là qua chuyện, nhưng tình huống lần này rặt vẻ khác thường...
Đế quân trông như... đang dỗi.
Phải làm sao đây?
Trong phòng châm hương, nồng nàn rõ lạ.
Hương nhàn nhạt, hít nhiều lại như tích tụ trong lòng, khiến người ta hoảng hốt.
Dao Hoan bỗng dung phát cáu.
Nàng cáu vì không bắt được gà rừng để hầm cùng sâm núi, cũng cáu vì Vụ Kính không từ mà biệt, càng cáu vì hương khói sực nức.
Nàng mà bực dọc thì sẽ cắn đuôi, ngặt nỗi chuyến này đang ôm đuôi trong lòng, nàng lại bắt đầu dỗi bản thân. Dỗi tới dỗi lui rồi òa khóc ngoạm luôn chóp đuôi của mình.
Cơn đau làm nàng giật mình, đầu óc bị hương phủ mờ rốt đã sáng tỏ hơn đôi phần.
Nhưng cũng chẳng tỉnh táo được bao lâu, hương thơm ấy lại len lỏi vào mũi, ánh mắt nàng dần rệu rã, như rơi cõi mộng, thế mà trông thấy một... con gà rừng to bằng cả căn phòng ngồi ngay trước mặt?
Gà rừng giang cánh thong dong ngoái đầu liếc Dao Hoan, thủng thỉnh chạy về phía núi Vô Danh gần đấy.
Phía nam có cánh cửa sổ đang mở, bấy giờ gió chợt ùa đến, mưa theo đấy rơi vào nhà, chao nghiêng từng hạt. Vài giọt mưa gửi gió mang vào phòng, hơi lạnh âm ẩm khiến thần quân đương bộn bề tâm trạng bỗng bừng tỉnh lại.
Màu mắt y thoắt trầm xuống, ánh mắt lia tới lư hương tầm thường nằm góc phòng, khói trắng trong lư hương thấp thoáng sắc vàng như sếu tung bay, nhẹ nhàng vấn vít.
Ngửi thấy một gợn hồn hương giữa tỷ mùi dần nồng, y cau mày, đang định ném lư hương đi, khóe mắt lại lướt đến Dao Hoan đương lảo đảo nhào đến bên chân mình. Động tác khựng lại, định xốc nàng lên, Dao Hoan đã tự giác nắm lấy tay y.
Lòng bàn tay nàng ấm tựa ngọc bích thượng hạng, dịu dàng mềm mại.
Nàng nép sát vào y, run cả người vì sợ: "Đế quân, chúng yêu trên núi đâu?" Nàng mơ màng ngẩng đầu lên, tìm kiếm ánh mắt y.
Nhưng mùi hương kia đã làm u mê thần trí, nàng cố gắng đến mấy vẫn không thể thấy rõ đế quân trước mắt. Sau lưng y phủ đầy thần quang, rực rỡ chói lóa, Dao Hoan xốn mắt, xót mũi chừng sắp giàn giụa lệ rơi.
Nàng khụt khịt mũi, lại trông thấy cảnh phá phong ấn ngày ấy từ sau lưng đế quân, không kìm nổi cơn sợ. Thế giới trước mắt nàng như sụp đổ trong phút chốc, khiến nàng không biết phải làm sao.
Sơn động nhà nàng không còn nữa, mỗi một tấc đất dưới chân nàng đều hoang vu, cỏ cây ra tro.
Hoa cỏ tinh nàng quen cũng đã không còn, như đã tan thành mây khói sau luồng ngân quang ấy, im lìm lặng lẽ.
Nàng mê man cả tháng, lục lạc nơi cổ chân châm chích mỗi ngày, khiến nàng như rơi vào hầm băng. Sau khi tỉnh lại, nàng vô thức sợ đế quân, luôn cho rằng kẻ trước mắt này không phải người nàng từng quen biết.
Nhưng đáy lòng lại vang tiếng nhắc nhở rằng: "Đến y mà mi còn không tin nổi thì trong tam giới, mi không còn ai để dựa dẫm vào đâu."
Nàng không dám hỏi, cũng không dám nghĩ tới, đinh ninh rằng chỉ cần không ngoái đầu lại, tất thảy vẫn sẽ tựa thuở ban đầu. Chúng vẫn đang sống trên núi, ngày ngày ríu rít khiến nàng đau đầu.
Mùi hương nọ gợi lên nỗi sợ thầm kín trong lòng, rốt đã khiến nàng buộc thốt câu hỏi.
Nàng chớp mắt, vành mắt đỏ xót.
Ngay khi nàng sắp khóc, một bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống, Dao Hoan bất giác nhắm nghiền mắt lại. Khung cảnh trời long đất lở trước mặt biến mất, chỉ có mùi hương thanh mát quẩn quanh chóp mũi, khiến nàng trông thấy hừng đông ló rạng giữa đen tối mịt mờ.
"Bọn chúng vẫn còn sống." Y buông mắt, nhìn hàng mi run run của nàng khẽ lướt qua lòng bàn tay mình, hơi nhột.
Dao Hoan được đế quân che mắt, hương thơm nơi tay áo y từng bước dẫn lối, đưa thần thức nàng quay về.
Đầu nàng đánh ầm một tiếng, tất thảy hình ảnh nhanh chóng lướt qua mắt trong thoáng chốc, nàng mở bừng mắt, tay nắm đế quân thừa thế đứng dậy, y chưa kịp phản ứng, nàng đã đưa hai tay cởi áo ngoài y ra.
Tầm Xuyên ngơ ngẩn, xoay người giữ cổ tay nàng: "Dao Hoan."
Giọng ngầm nhắc nhở, lại như hồi chuông cảnh tỉnh cái đầu vẫn đang choáng váng của Dao Hoan.
Nàng hoàn hồn, mơ màng nhìn tấm áo ngoài của đế quân trên tay mình, lại liếc vạt áo trong bị mình kéo lỏng ra của y, nàng trợn tròn hai mắt, phân bua: "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn..."
Cánh cửa "cọt kẹt" mở ra, cỏ thần hành trong dáng vẻ một cậu nhóc ba tuổi thò đầu qua khe hở, cảnh giác hóng tình hình trong phòng, rồi lủi vào nhanh như chớp.
Song, sau khi dừng chân, thấy cảnh Dao Hoan cầm áo ngoài của đế quân và đế quân áo quần xộc xệch, cỏ ta đứng bóng luôn. Nó cuống cuồng đưa tay bịt mắt, lật đật nhét mình vào góc tường, lắc đầu lia lịa: "Tôi chưa thấy, chưa thấy gì hết."
Chiếc áo ngoài Dao Hoan đương cầm giờ sốt dẻo vô cùng, nàng buông tay, thấy nó rơi xuống đất lại vội vàng nhặt lên nhét thẳng vào lòng đế quân, sau đó không nhịn được giậm chân, giải thích: "Tôi chỉ muốn xem vết thương sau lưng ông thôi."
Dứt lời, nàng mất tự nhiên liếc đế quân, ngoắt đuôi tỏ vẻ đáng thương: "Ông bị thương, tôi lo cho ông."
Hôm phá phong ấn, Dao Hoan nhớ mình được đế quân bảo vệ trong lòng. Sau đó nàng mê man cả tháng, đương nhiên không rõ trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Ban nãy bị mê hương dẫn về ngày ấy, mới nhớ đế quân đưa lưng trần ra đón đao gió.
Có kết giới hộ thân bám sát cơ thể vẫn khiến Dao Hoan cảm nhận được sức mạnh phản phệ của phong ấn, ngất trọn một tháng. Huống hồ đế quân...
Nên nàng mới nhất thời sốt ruột muốn xem thương thế của y, ngờ đâu... hành động ban nãy của nàng trông giống tiểu nương tử không dằn lòng nổi nhỉ?
Dao Hoan ảo não gặm móng tay, nhìn đế quân sắc mặt bất thường khoác áo ngoài lên, hỏi: "Đế quân không cho tôi xem thật hả?"
Tầm Xuyên búng trán nàng, hơi vẻ khiển trách: "Nàng tưởng ai cũng có thể chiêm ngưỡng cơ thể của ta chắc?"
Dao Hoan gặm móng tanh tách, rầu rĩ: "Đế quân còn chưa biết phu nhân mai này của mình đang ở đâu mà đã kỹ càng thủ thân như ngọc vì nàng ta rồi."
Tầm Xuyên nghiêng đầu xem xét lư lương, nghe thế khẽ cười: "Nàng ấy xuất hiện rồi."
Tiếng cười ấy ấm áp dịu dàng hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trước đây.
Dao Hoan nổi cơn tị nạnh, hừ lạnh một tiếng, chạy vội ra cửa. Vốn định bắt chước đám công tử thế gia tuyệt tình tông cửa mà đi đầu không ngoảnh lại trong các vở kịch, nhưng khi thấy cỏ thần hành béo tròn mập mạp vùi trong góc tường, nàng lại thò tay bế nó lên.
Lần đầu, áng nhầm trọng lượng của cỏ thần hành, bế không nổi...
Có hề gì, lại lần nữa.
Dao Hoan tự cổ vũ mình, chuyến này xắn tay áo, dốc hết sức, sau đó... vẫn bế không lên.
Dao Hoan cúi đầu nhìn cỏ thần hành mặt mày hoảng hốt, phát cáu: "Sao mi lại nặng thế?"
Cỏ thần hành đáng thương liếc sang đế quân đang điềm nhiên như không.
Nó bị đế quân triển phép, đương nhiên chẳng ai bế nổi...
Dao Hoan đâu ngờ đế quân lại giở trò với mình, giận dữ lườm cỏ thần hành, tự tung cửa chạy ra ngoài.
Cỏ thần hành liếc qua khe cửa, hơi lo: "Đế quân?"
Tầm Xuyên nghe tiếng sập cửa rầm trời sát vách, búng tay về phía lư hương, thoắt cái, đòn pháp thuật ngầm mạnh mẽ giáng xuống.
Lư hương như bị yêu quái bám vào, thế mà khẽ vang tiếng sợ hãi, khói tản ra, nhanh chóng mất sạch giấu vết giữa không khí.
Y thong thả ngồi xuống trước bàn: "Đi, nhổ nước bọt vào lư hương."
Cỏ thần hành khó tin trợn tròn mắt: "Nhổ, nhổ nước bọt?"
Tầm Xuyên đáp "ừ", cách không ném lư hương tới trước mặt cỏ thần hành. Lư hương nặng nề nện xuống nền nhà, cỏ thần hành như nghe tiếng rên vọng từ bên trong ra.
Hai chiếc lá vừa nhú trên đầu run run, nó dè dặt mở nắp lư hương, chuẩn bị một hồi, phun phèo phèo vào đấy.
Ngay sau đó, trong lư hương bỗng vang tiếng thét: "Xin thần, thần quân tha mạng."
Cỏ thần hành sinh ra nhờ tắm nước thiên trì tinh khiết nhất, lại trưởng thành giữa tiên giới dồi dào linh khí, linh khí trong cơ thể là sạch và lành nhất. Với yêu tinh, sương sớm hay sương đêm trên người nó đều là tam muội chân hỏa, dính phải thì như đặt mình vào lửa, bỏng toàn thân.
Nó tò mò nhìn nữ yêu nhảy từ trong lư hương ra, đang quỳ gối liên tục xin tha trước mặt Tầm Xuyên.
Tầm Xuyên đánh giá nàng ta một lượt, là một... lư hương tinh đạo hạnh ngàn năm.
Y phục lấm lem trên người nàng ta bị cỏ thần hành nướng thành nhiều lỗ, rách rưới tả tơi cộng thêm quả đầu đang bù xù, nom vô cùng nhếch nhác.
"Tiểu yêu bị ép phải ra tay với cô nương, tiểu yêu cũng không định lấy mạng của cô nương ấy..." Nàng ta chưa kịp ra tay đã bị thần quân nhìn thấu chân thân, thực lực chênh lệch rõ ràng trước mắt, chẳng có cả cơ hội đọ sức.
"Bị ép?" Tầm Xuyên hỏi.
"Là Phong Nghị, tiểu yêu vốn là thuộc hạ của Nguyên Thanh chân nhân. Sau khi chân nhân mất tích, Phong Nghị dùng kiếm Trấn Yêu của Người uy hiếp, bắt tôi làm việc cho gã. Tôi bị gã giải đến trấn, được dặn âm thầm ẩn nấp, một khi phát hiện tung tích của long nữ, phải, phải gây mê..." Nàng nom khó nói nên lời, run rẩy quỳ dưới sàn.
Cái giá băng của đêm thu muộn như ngấm vào xương, lạnh đến nỗi răng nàng cũng phải đánh cầm cập.
Hồi lâu vẫn chưa nghe thần quân buông lời, nàng ta dè dặt tâu thêm: "Chân nhân ngày ngày dạy tôi, tuy là yêu, tâm vẫn phải hướng thiện. Tiểu yêu tu tiên pháp, dốc lòng thành tiên, tuyệt chẳng dám hại đến tính mạng của long nữ. Tôi cũng chưa từng châm mê hương, không biết hương này sẽ gợi lại quá vãng đau buồn của long nữ."
Nghe thế, Tầm Xuyên liếc sang: "Nàng ấy nhìn thấy chuyện gì? Đến nỗi lòng sầu chực khóc."
Lư hương tinh cân nhắc một hồi mới thưa: "Long nữ buồn phiền thật, nhưng chưa đến nỗi phải khóc." Ngập ngừng, đoạn nàng ta bất chấp, khẽ nói: "Long nữ bị hun bởi khói của tôi..."
Tầm Xuyên: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...