Kết thúc truyện, đồng chúc mừng kỉ niệm 1 năm thành lập chuồng Heo:))
Cô LP này thần bí thật, chả biết chết ntn nữa @[email protected]
Em vẫn nghĩ rằng cứ có thể như vậy nhìn anh đến trăm tuổi
Cái gọi là hoàn mỹ không thể sánh bằng giấc ngủ yên trong lòng anh
Em mệt rồi, em quá mệt rồi
Chỉ có thể dùng nước mắt để ép mình không ngủ
Em rất sợ ngay cả trong giấc mộng cũng không có cơ hội ôm lấy anh
Cứ như vậy ta lướt qua nhau
Nếu như kết cục này đã được định sẵn
Cớ sao lại để em gặp được anh
Gặp được cớ sao lại để anh yêu em
Cứ như vậy ta lướt qua nhau
Lẽ nào em yêu anh như vậy còn chưa đủ
Cổ họng em như muốn nổ tung
Mà vẫn còn đôi lời chưa thể nói với anh
Lâm Tâm Như “Lướt qua nhau”
Mảnh vụn trong trí nhớ của Sở Phi
Sở Phi vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Liễu Phỉ
Ngày đó là trận mưa xuân đầu tiên, mùa xuân se lạnh, mưa phùn dày đặc, con đường nhỏ yên tĩnh phía sau đại học, anh gặp cô.
– Em thích anh… em có thể thích anh không?…
Lúc ấy, cô cúi đầu, chí thấy mái tóc dài buộc gọn bằng chiếc cặp có gắn trân châu trong suốt, lông mi dài che khuất ánh mắt nhưng từ gáy nổi lên mấy vệt ửng hồng nhanh chóng lan đến vành tai, hai má, thậm chí cả mũi.
Anh không biết cô, cho nên, anh thản nhiên nhìn cô, lẳng lặng chờ cô giống như những nữ sinh “đổ” trước anh tự động lùi bước, về sau không xuất hiện nữa.
Trước kia, anh thường dùng cách này, thành công chặt đứt ý đồ của các cô gái, có lẽ rất đả kích người khác nhưng nhanh gọn, dứt khoát
Nhưng lúc này đây, hình như mất hiệu lực.
Cô so với những nữ sinh “đổ” trước anh đứng lâu hơn nhiều. Nhưng tính nhẫn nại của anh còn tốt hơn cô, cô không đi thì anh đứng đó chờ, anh biết rõ, cứ không nói gì sẽ khiến người khác chịu đả kích lớn. Quả nhiên, cô đúng là rất sợ hãi, chậm rãi rời đi, nhường đường lại cho anh, thân thể nho nhỏ run lên trong gió lạnh mùa xuân, như có ánh lệ ướt át.
Anh không nói thêm gì, thản nhiên đi qua, dường như biết, từ nay về sau, vận mệnh của hai người không liên quan đến nhau
Nhưng là, mọi thứ chỉ là tương đối
Khi anh đi qua sát người cô, cổ tay anh bị bàn tay nhỏ bé đang run lên kéo lấy
– Em thích Sở Phi, mãi cho đến 100 tuổi
Cô ở bên cạnh anh, cố chấp nói, giọng nói mềm mại như con chim non bị hoảng sợ nhưng lại rất kiên định, không cứng không mềm, đánh thẳng vào lòng anh
Trong lúc hoảng hốt, như có cái gì thoáng qua trong đầu nhưng rất mơ hồ, quá nhỏ bé. Anh hơi dừng bước nhưng vẫn rời đi
Rất nhiều năm sau, khi bọn họ đã tay trong tay. Cô vẫn có thói quen, hơn nữa còn rất cố chấp đi trong mưa, vừa nắm tay áo anh vừa dịu dàng nói:
– Em thích Sở Phi, mãi cho đến 100 tuổi
Một câu này như lời ma chú, anh nghĩ, anh sẽ nghe cả đời, không hề phiền chán, mãi cho đến già.
Qua nhiều năm sau đó, cô nằm trong lòng anh, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, run run nói câu đó lần cuối
Lần đầu tiên cô kéo ống tay áo, nhẹ nhàng nói với anh:
– Sở Phi, đừng quên em, mãi sau này…
Đây là chuyện thật lâu, thật lâu trước kia, một đoạn hồi ức đã sớm bị bao phủ trong chốn hồng trần cuồn cuộn.
Một ngày đó, Liễu Phỉ quay trở về văn phòng, vừa vặn nhìn qua cửa sổ bên bàn trợ lý thấy ngoài trời như có mưa nhỏ. Trong lòng hơi động, cô buông bản thiết kế, bất giác đi qua. Một khắc đứng trước cửa sổ, cô rõ ràng biết được, ở bên ngoài chính là trần thế ồn ào. Chỉ cách một ô cửa sổ là thế giới bên ngoài phồn hoa tấp nập. Cô lẳng lặng nhìn, không lâu sau lại thấy một trận mưa đầu xuân, cứ như vậy rơi, chốc lát đã làm mờ ô cửa kính, càng làm nổi bật những ngọn đèn của những tòa nhà cao tầng từ xa. Bất giác, cô khẽ cười yếu ớt
Quả nhiên không lâu sau, di động trên bàn làm việc hơi rung, cô đi tới, mở tin nhắn, ít ỏi hai chữ:
– Dưới lầu
Tuy rằng sớm đã đoán ra nhưng ý cười không khỏi càng sâu, Liễu Phỉ nhanh chóng lấy ví, gọi điện báo cho thư kí nói hôm nay cô về sớm hơn rồi vội vàng xuống lầu. Xuống đến đại sảnh dưới cao ốc, quả nhiên thấy một người đứng trước cửa bóng dáng cao gầy như cây ngọc trước gió, nho nhã, tuấn tú lẳng lặng đứng chờ.
Trong khoảnh khắc cô chợt thấy hoảng hốt, tự như nhìn thấy chàng thiếu niên tuấn tú năm nào, ai cũng nghĩ chỉ là vô tình nào có ai ngờ lại là người chân tình nhất
Cô bước vội vài bước, dừng lại bên cạnh anh, khẽ gọi:
– Sở Phi.
Sở Phi ngẩng đầu, nhìn thấy cô, thấy cô chỉ khoác áo khoác mỏng thì khẽ nhíu mày, không nói nhiều lời, đem chiếc áo gió đang cầm trên tay khoác lên ngươi cô. Anh nhìn chiếc áo dài khoác lên thân mình mảnh mai của cô dài tới tận bắp đùi, xắn tay áo cho cô, để lộ ra đôi bàn tay ngọc rồi nắm tay cô, nói ngắn gọn:
– Đi thôi
Liễu Phỉ nhìn bàn tay nắm tay mình, ngón tay thon dài, lành lạnh nhưng lòng bàn tay lại rất ấm
Thực ra, anh rất ấm áp, không hề lạnh lùng.
Giống như lần đầu tiên bắt đầu nắm tay, mỗi trận mưa phùn đầu xuân, cho dù cách xa nhau anh nhất định sẽ đến bên cô, chờ đợi cô, cùng cô nắm tay nhau đi dạo dưới mưa xuân.
Anh cẩn thận, cô vẫn biết, cho tới bây giờ đều biết.
Liễu Phỉ khoác cánh tay anh, cả người dựa qua, gần kề bên anh, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thuốc trên cơ thể anh. Cô ngẩng đầu, mấy ngày không gặp dường như anh lại gầy đi rất nhiều. Tuy rằng tinh thần vẫn tốt nhưng sắc mặt tái đi không ít. Đứng trước thềm, Sở Phi bật ô, đang muốn kéo cô đi dạo lại phát hiện người con gái bên cạnh cố chấp đứng đó. Anh quay đầu nhíu mày nhìn cô.
– Em muốn về nhà… Liễu Phỉ nhẹ nhàng mở miệng.
Sở Phi yên lặng nhìn cô, ánh mắt sáng như sao lướt nhìn qua má lúm đồng tiền trên má hồng của cô rồi nhìn xuống bàn tay cô đang nắm chặt tay áo anh, thản nhiên nói:
– Đừng lo, chỉ là dạo này Khiêm Học đổi phương pháp điều trị sang đông y, mỗi ngày phải uống thuốc bắc nên cả người mới có mùi thuốc thôi
Liễu Phỉ ngẩng đầu, kinh ngạc liếc anh một cái, quả nhiên nhìn thấy đáy mắt Sở Phi có sự bất đắc dĩ, không nhịn được cười nói:
– Khiêm Học vẫn rất phiền với anh
Vừa nói lại vừa kéo tay anh, hai người bước vào trong màn mưa
Khi tản bộ trong mưa, Liễu Phỉ thích nắm chặt một góc tay áo của Sở Phi, lúc anh không chú ý sẽ kéo kéo tay áo anh rồi nói:
– Em thích Sở Phi, mãi đến 100 tuổi
Rất nhiều năm về sau, cô vẫn nghĩ, bọn họ sẽ cả đời tay nắm tay. Cho nên, cô phải chờ 100 tuổi mới nói bí mật của mình cho anh
Sở Phi vẫn luôn nghĩ, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là lần cô chặn đường anh
Có đôi khi anh nổi tính trẻ con còn đắc ý nói, một ngày nọ, dưới trời mưa xuân se lạnh, cô chặn đường anh ở phía sau trường
Nhưng bí mật của cô, anh không thể biết, cô định giữ đến 100 tuổi mới nói, sẽ dọa anh hoảng sợ
Vừa gọi anh “ông già à” vừa nói với anh: “Hình như tôi quên nói, không đúng rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là rất xa, rất xa
Lúc đó, tuy rằng cũng là dưới làn mưa xuân, ở sau vườn hoa nhà họ Liễu, em và anh ngoắc tay nhau, nhưng lúc đó là anh nói trước: Anh thích Liễu Phỉ, mãi cho đến 100 tuổi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...