Đào Hoa Yêu Yêu

Đào Hoa Yêu Yêu thật sự quyết định từ nay về sau quên Sở Phi nhưng đôi khi ông trời hay thích trêu ngươi, càng muốn quên lại càng không thể không tới gần, tỷ như hiện tại.

Đào Hoa Yêu Yêu ra sức đạp vào chiếc ô tô:

–         Đồ bỏ đi!

Ở bên cô, một người đàn ông đẹp trai cười cười nhìn cô đá đá ô tô mấy cái rồi mới thủng thẳng nói:

–         Nghỉ một lát đi, anh đã gọi điện thoại báo cảnh sát kêu xe tải đến

–         Đáng chết!

Đào Hoa Yêu Yêu đấm đấm thắt lưng. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến công ty sau 4 năm bỏ đi, sáng sớm, cô đặc biệt mặc bộ váy công sở xinh đẹp, muốn thật long lanh ra cửa. Để phối hợp với quần áo, thể hiện nữ tính và khí chất quyến rũ mà còn đi giầy cao gót 7 phân. Nhưng xe vừa ra dến đường lớn chưa được 5 phút thì đột nhiên bị hỏng.

Ghê tởm hơn là người đàn ông bên cạnh nhìn được nhưng không dùng được…

–         Gối thêu hoa! Cô oán hận trừng mắt nhìn mỹ nam bên cạnh

–         Ha ha, tiểu thư, em đừng kì thị chứ, ai quy định là đàn ông thì phải biết sửa xe?

Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh đầy coi thường.

–         Giờ làm thế nào đây? Mỹ nam nhìn Đào Hoa Yêu Yêu

–         Lên cầu vượt rồi thi không được tùy tiện dừng xe, mà cũng không đón taxi được, xem xem có thể đi nhờ xe ai đó không, không được thì cũng chỉ đành xuống cầu đón taxi thôi.

Mỹ nam hiểu:


–         Ok! Em bán nhan sắc hay anh đây?

Hai người không hẹn mà cùng xắn tay áo, đồng thanh hét lớn:

–         Lá, búa, kéo

Hòa nhau

–         Lá, búa, kéo…

Thắng bại còn chưa phân, một chiếc xe mày đen lặng lẽ đến gần rồi dừng lại, kính thủy tinh đen chậm rãi kéo xuống, tiếng nói thản nhiên vang lên phía sau Đào Hoa Yêu Yêu:

–         Cần giúp không?

–         Cần!

–         Không cần!

Anh chàng đẹp trai kia kinh ngạc nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một cái:

–         Yêu Yêu?

Đào Hoa Yêu Yêu thở sâu một hơi, xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt mà mình quyết định sẽ quên nhưng trái tim đập loạn đến phát đau. Cô nhìn anh, lặng lẽ tự nói với bản thân ba lần: “Ok, Đào Hoa Yêu Yêu, mày có thể”, sau đó khách khí nói:

–         Phiền anh rồi

Sở Phi chỉ thản nhiên gật gật đầu, ý bảo lái xe mở cửa cho hai người

Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Sở Phi dần bị ngăn cách qua lớp kính đen, cảm giác mất mát nói không nên lời dâng lên trong lòng. Anh còn khách khí hơn cô nhiều

Haiz. Cô nghĩ cái gì thế

Đào Hoa Yêu Yêu lắc lắc đầu như để lắc đi cảm xúc đó, cô lấy tinh thần hô:

–         Mỹ nam, chạy lấy người

Nói xong, cô quay về xe mình, cầm lấy túi xách rồi lên xe của Sở Phi. Bất ngờ, trên xe, Lưu Khiêm Học cười hiền lành nhìn cô:

–         Hi! Tiểu Đào Hoa, lại gặp rồi

Đào Hoa Yêu Yêu ngoài cười nhưng trong không cười:

–         Đúng thế, lang băm, lại gặp

–         Mọi người quen nhau?


Mỹ nam kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.

Đào Hoa Yêu Yêu đóng cửa xe, lườm anh một cái, biết rõ còn cố hỏi!

Theo bản năng tìm chỗ ngồi cách xa Sở Phi nhất có thể rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy Lưu Khiêm Học cười cười, cô làm bộ không thấy. Khóe mắt không cẩn thận nhìn quét qua Sở Phi. Anh như lão tăng nhập định, vẻ mặt thản nhiên.

Cô tự cười trong lòng, có thể cảm thụ hương vị gần nhau gang tấc mà xa cách chân trời.

Xe từ từ khởi động, rất nhanh, vững vàng đi tiếp

Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, đầu tiên vẫn là nhìn sang khuôn mặt cực kì bình tĩnh kia, cô nhìn anh, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh

–         Cảm ơn anh cho chúng tôi đi nhờ xe

–         Đừng khách sáo. Giọng nói nhẹ nhàng, bâng quơ mà khách sáo

Đào Hoa Yêu Yêu bấm ngón tay thật sâu vào lòng bàn tay. Thì ra bình tĩnh là như thế, là một loại biểu tình có thể làm tổn thương người khác

Thình lình một tiếng nói vang lên:

–         Không giới thiệu một chút sao?

Ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Khiêm Học đang ung dung nhìn cô.

Đào Hoa Yêu Yêu còn đang do dự, Sở Phi đã vươn tay:

–         Triệu Tử Tuấn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Sở Phi.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.

Sở Phi thản nhiên nói:

–         Triệu tiên sinh liên tục hai năm qua đạt được nhiều giải thưởng lớn, là nhiếp ảnh gia được chào đón nhất ở Âu Mỹ gần đây


–         Sở tiên sinh quá khen.

Triệu Tử Tuấn có chút ngạc nhiên nhưng vẫn khách khí bắt tay Sở Phi

–         Tác phẩm Triệu tiên sinh chụp rừng mưa nhiệt đới rất độc đáo

Lúc này, Triệu Tử Tuấn thực sự kinh ngạc, ánh mắt lợi hại lặng lẽ đánh giá Sở Phi. Người đàn ông trước mặt thần sắc như có bệnh mà tái nhợt nhưng ánh mắt tinh nhanh, thần thái bình tĩnh, có khí độ ung dung tao nhã

Mà Đào Hoa Yêu Yêu cũng há hốc mồm, cô chưa bao giờ biết Sở Phi lại biết những thứ này

Triệu Tử Tuấn có chút suy nghĩ nhìn Sở Phi:

–         Rất ít người để ý đến tác phẩm này

Rừng mưa nhiệt đới là tác phẩm anh mất 6 tháng thám hiểm rừng Amazone chụp được từ ba năm trước, tốn rất nhiều tâm huyết, là tác phẩm anh hài lòng nhất nhưng lại không có tẩm ảnh hưởng như các tác phẩm anh đoạt giải thưởng. An không ngờ có người lại chú ý đến nó

–         Ít người để ý không phải là không ai để ý. Sở Phi thản nhiên nói.

Triệu Tử Tuấn hơi run lrrn:

–         Rất nhiều người cảm thấy Rừng mưa nhiệt đới không đủ chiều sâu

Sở Phi thản nhiên nói:

–         Tốt quá hoá cùi bắp >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận