"Tiểu thư! "
Cố tình, lúc này Nguyễn Tuyển Lai lại mở miệng.
"Tiểu thư! Anh mới tiểu thư! Cả nhà anh đều là tiểu thư!!"
Hai chữ này đối với Đào Hoa mà nói chói tai giống như kim đâm vỡ khí cầu, tiếng gầm gừ ở trong không gian va chạm, quanh quẩn, sau đó rơi xuống đất.
Tiếp theo là trầm mặc, không khí nặng nề làm người hít thở không thông tràn ngập ở trong căn phòng trống trải.
Đương nhiên, là diễn tả tâm trạng của Đào Hoa.
Hai người còn lại, Nguyễn Tuyển Hi cúi đầu ngồi ở mép bàn ăn, bày ra một bộ dáng làm điều có lỗi.
Mà Nguyễn Tuyển Lai trên mặt lại là nhẫn nại bao dung, tựa hồ đang đợi cô bình ổn lửa giận, sau đó lại tiến hành thảo luận cách xử lý.
Đào Hoa bỗng nhiên có một loại cảm giác vớ vẩn, rất giống hình thức anh em ở chung với nhau xưa nay.
Em trai gặp rắc rối, anh trai sắp xếp ổn thỏa.
Mà em trai lần này bởi vì hồ đồ lại gây ra tai họa, sau đó anh hắn tới thuyết phục mình hắn cũng bị hại, giải hòa, bồi thường.
Buồn cười! Quá buồn cười!!
"Thuốc cậu đã cho tôi uống giải bằng cách nào?"
Trầm mặc sau một lúc lâu, Đào Hoa chỉ có thể khuất phục sự thật, còn cách nào nữa đâu? Khi không bị người khác bạch bạch chơi đùa một hồi, sau đó đưa một đống tiền, nói là đền bù tinh thần cùng thân thể?
Đúng là bọn hắn xứng đáng hai tiếng tiểu thư!!
Nguyễn Tuyển Hi ngồi một bên an an tĩnh tĩnh rốt cuộc mở miệng.
"Đây là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu, cho nên thời gian tác dụng trên cơ thể người là bao lâu cũng không biết được.
"
Nguyễn Tuyển Hi nhìn biểu tình trên mặt Đào Hoa, trái tim co rụt lại, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này có điểm đáng sợ.
"Tốt lắm, vậy các người tính toán đền bù như thế nào đây?"
Đào Hoa đã bị chọc cười, thật sự muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng mà cười, nhưng như vậy nhìn qua rất giống một bà điên, cô là thục nữ, điều gây bất lợi với hình tượng như vậy, sẽ không làm.
Cho nên Đào Hoa ở trong lòng tự quyết định, cô tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ như vậy.
Cuộc sống mặc người khác xâu xé, cô chịu đủ rồi!
"Nếu tôi không đoán sai, không phải vì quan hệ với Mộc Diệc Sinh, anh thậm chí sẽ không theo nhận lỗi, đúng không?" Trên mặt cười như không cười, ánh mắt vừa chuyển, đối diện Nguyễn Tuyển Lai.
Mà hắn lại thản nhiên mà chống đỡ, vẫn chưa phủ nhận.
Xem ra ở trong mắt hắn, mình quả nhiên cùng địa vị "tiểu thư" kia không có gì khác nhau, thậm chí ngay cả lời nói dối khiến cô cao hứng, hắn đều không muốn phí tâm tư để nói.
Chẳng qua, trên đời này, chẳng sợ người ti tiện thấp hèn, cũng sẽ có tính tình, cũng sẽ có ngày bùng nổ, chó cùng rứt dậu.
"Nếu muốn nhận lỗi, anh đáng lẽ phải bày ra bộ mặt chân thành hơn nha.
" Đào Hoa sắc mặt bình tĩnh.
"Cô muốn như thế nào?"
Nguyễn Tuyển Lai không chút nào ngoài ý muốn Đào Hoa sẽ tức giận, cho nên lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, ánh mắt che giấu sự khinh miệt.
Thì ra lại là một nữ nhân tham lam.
"Tôi thay anh dạy dỗ một chút đứa em thích gây chuyện thị phi này của anh được không?" Đào Hoa vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ ở trên môi liếm qua nửa vòng, câu môi cười, không tránh khỏi mị hoặc.
Nguyễn Tuyển Lai nhất thời ngơ ngẩn, trăm triệu không dự đoán được cô sẽ đưa ra yêu cầu này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...