Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm

Người bên ngoài cửa nghe tiếng ồn ào cãi
vã ở bên trong phòng thì cũng xông vào trong, bọn lính canh gác cũng
xông vào và bao vây bọn họ. Hàn Phong và Uy Nhiên định đi lại chỗ Hồ
Điệp nhưng bị Thần Thiên và Thân Hy ngăn cản lại.

Hàn Phong toả
hàn khí cực mạnh hất tay Thần Hy ra, nhanh chóng đi lại kéo Hồ Điệp về
phía hắn. Đôi mắt lạnh ẩn dưới mũ áo choàng thì tràn đầy sát khí nhìn về phía Vạn Lý Ngâm, cả thân tỏ ra một luồng hàn khí cực kì mạnh.

Thần Hy một lần nữa đi lại cản hắn, hắn ta dùng nội lực đánh về phía Hàn
Phong nhưng bị Hàn Phong ngăn lại. Cả hai nắm tay nhau, đấu nội lực.
Thần Thiên và Uy Nhiên, Vạn Lý Ngâm chỉ biết đứng nhìn không dám tới gần vì nội lực của hai tên đấu với nhau, giao hợp lại tạo thành một vòng
ngăn cách. Đám người của Doãn Uy quốc và Nam Kỳ quốc cũng sắp đánh nhau, cả hai bên lườm nhau, nếu Thần Thiên mà ra tay là họ sẽ đánh ngay không cần nói gì.

Nàng thấy chuẩn bị đánh nhau đến đổ máu liền nghĩ
lại, lỗi ở tại nàng, là nàng đã sơ ý đụng đổ bàn cờ. Cúi đầu nói thật
nhanh: “ Xin lỗi, đã thất lễ. Mang bàn cờ khác ta sẽ sắp lại.” Nàng nhìn Hàn Phong: “ Vô Huyết, huynh..Dừng tay đi.” Chỉ có bàn cờ mà ông làm
thấy ghê!!! Già mà khó ưa, khi nào già mà đi không nổi thì không có
người phụng dưỡng!!! Tên Thần Hy chết tiệt..Ta sẽ nhớ kỹ vụ việc hôm
nay, ngươi tiếp đón bọn ta như thế này đây!!!

Ai cũng sửng sốt
khi nàng nói vậy, Hàn Phong nghe câu nói nàng với hắn nên liền thu tay
lại nhưng sát khí và hàn khí vẫn còn bao quanh người, nhìn hắn thật lạnh lẽo và tà ác làm người ta không dám lại gần.

Thần Hy nhíu mày
nhìn Hàn Phong, bàn tay khi nãy chạm vào tay Hàn Phong có chút trắng
bệch, nó bị phủ bởi một lớp màu trắng mỏng như băng nhưng rồi bị hắn ta
vận nội lực làm biến mất dần, nhưng cánh tay vẫn còn lạnh và hơi tê tê.
Là hắn..Chỉ có hắn mới có Hàn Băng công mạnh như thế, khắp đại lục không ai đạt được tới cảnh giới đó!!! Doãn Hàn Phong đã lâu không gặp..Võ
công ngươi ngày càng cường đại!


“ Tên tiểu tử, ngươi đừng có nói bừa.” Vạn Lý Ngâm định bỏ đi thì dừng lại vì khi nghe nàng nói.

“ Lão già, đừng khi dễ ta.” Hồ Điệp không khiêm nhường nữa rồi, bung lụa, đưa mắt nhìn Thần Hy: “ Mau lấy bàn cờ khác cho ta. Ta sẽ sắp lại.” Máu nóng trong người nàng dâng trào, tay cởi áo choàng ra, khí hoả của nàng bốc lên cao trong đôi mắt to tròn đẹp mê người.

Gương mặt bầu
bĩnh đầy lạnh lùng, đưa mắt nhìn đám ngoài cửa ra lệnh: “ Ra ngoài.” Cả
đám người kia nghe vậy liền đi ra, rồi nàng nhìn Thần Thiên nói: “ Ngài
hơi thất lễ với người của ta đó.”

Nàng đi lại kéo tay Uy Nhiên và Hàn Phong đứng cạnh mình, nàng như dân xã hội đen. Bộ dạng thư sinh
biến mất, du côn lên nương: “ Nếu muốn tiếp tục thì lấy bàn cờ đi. Ta sẽ sắp lại toàn bộ bước mà ta và ông đã đi. Nếu không sắp được, tuỳ ông và hoàng thượng các người đây xử lý bọn ta.”

Mặt nàng đầy nghiêm
túc, mỗi lần có chuyện gì là nàng cực kì nghiêm túc và tỉnh táo để xử
lý. Hàn Phong và Uy Nhiên thấy nàng không giống như bình thường, bộ dạng nghiêm túc vô cùng. Hai người cũng không nói gì, vì nàng đang chắc chắn sẽ sắp lại được. Bọn hắn tin nàng tuyệt đối.

“ Hảo..Lấy cờ tới
đây.” Thần Thiên giơ tay bảo đám người của hắn lui đi, kêu người lấy bàn cờ mới. Hắn ta nhìn Hồ Điệp với ánh mắt kì quái, khi nhìn thoáng qua
nàng thì hắn thấy nàng trông như nữ nhân, nhưng hắn ta nhớ lại, nàng bảo là Nhị công tử của Tống Thái Uý mà. Liền ho nhẹ một tiếng nói: “ Vạn Lý Ngâm..phiền ông nén lại giây lát.” Sao giống nữ nhân quá vậy? Kì lạ..

Ông hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn nàng: “ Hừ..” Tiểu tử ngạo mạng và không xem ai ra gì!!!

Một lúc sau, bàn cờ đem vào. Hồ Điệp liền xoăn tay áo mình lên tới cù chỏ
rồi nhanh chóng sắp lại toàn bộ những bước nàng và Vạn Lý Ngâm đã đi,
nàng lấy một quân đen đánh vào.

Ngẩng đầu nhìn lão già đang há
mồm nhìn mình nói khinh thường ông hai câu nhẹ nhàng, đủ để cả một đỉnh
du sơn sập xuống đè chết ông: “ Lão già thúi, ông THUA THẢM rồi!!! Trận
pháp QÚA TỆ!!!” Nàng nhìn Hàn Phong: “ Chúng ta đi về thôi!” Sau khi vận động tất cả các trí nhớ, Hồ Điệp cảm thấy đầu mình sắp không xong rồi.


Nàng nói xong thì lấy chiếc áo choàng vắt lên vai như một tên du côn, định
đi nhưng bị Thần Hy cản lại: “ Ngươi chưa thể đi vì..” Chưa dứt lời thì
nghe lão già kia cười lớn.

“ Ha ha..Ta thua rồi..” Ông ngồi xuống cái phản bằng gỗ quý mà bàn cờ được đặt trên đó, tâm lý suy sụp, miệng
hộc máu tươi “ Phốc..” Ông ôm ngực ngả lăn ra, ngất xỉu và bất tỉnh.

Hồ Điệp thấy Vạn Lý Ngâm ngất xỉu liền quăng áo choàng, lật đật chạy lại
đỡ ông, gương mặt hốt hoảng gọi: “ Lão già..Lão già..Tỉnh dậy..tỉnh dậy
đi..” Nàng nhìn ra cửa kêu: “ Ma Lạc Thần huynh..” Sao lại thế này? Mấy
ông già cổ đại thật là..có thua một ván cờ thôi mà..

Nghe nàng
gọi, Ma Lạc Thần đi vào nhưng bị tên râu ria kia ngăn lại, nàng liền
nhìn Thần Thiên nói: “ Còn không cho huynh ấy vào xem ông ta thế nào
rồi.” Nàng sờ vào mạch ở cổ của ông ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng vì
mạch vẫn còn đập. Tưởng làm chết người rồi chứ? Haiz..Hết hồn!!!

“ Ngươi..” Tên râu ria định nói gì thì..

Thần Thiên lườm tên thuộc hạ một cái, rồi ra lệnh: “ Cho hắn vào đi.” Tên
này sao hắn chẳng xem ai ra gì vậy? Sao càng nhìn hắn thì càng giống nữ
nhân? Phải chăng, ta gần nữ sắc nhiều quá nên hoa mắt? Bị nhầm lẫn rồi
không?

“ Thật ngại quá. Sở Điệp, hắn ta đã thất lễ với ngài. Mong
ngài lượng thứ cho hắn ta, chỉ vì hắn muốn cứu người nên thế.” Uy Nhiên
lịch sự hơi cúi đầu xin lỗi thay cho nàng.

“ Ah..Không sao.” Thần Thiên cười nhẹ mắt khẽ liếc nhìn sang nàng. Sao hắn ta giống nữ nhân quá vậy?


“ Ta thay mặt hắn, đa tạ ngài.” Uy Nhiên liền đứng chắn tầm mắt của Thần
Thiên. Aiz..Sao lại cởi áo choàng ra chứ? Tên hoàng đế này..Hậu cung của ngươi bộ đang thiếu người sao, định tìm thêm sao?

Thần Hy cũng
nhìn Hồ Điệp không rời mắt, hắn ta cũng có suy nghĩ như huynh hắn, cho
rằng nàng có chút gì đó hơi giống nữ nhân vì nàng có mang mấy khuyên tai kỳ lạ. Sao hắn lại mang hoa tai nhiều thế? Càng nhìn càng giống nữ
nhân! Hắn ta đã đến Mãng Cư rồi sao? Mang còn nhiều hơn mấy người trong
tộc đó nữa chứ? Cặp mắt của hắn rất đẹp, to và tròn!!! Dung mạo thật
tuấn mỹ!!!

Mãng Cư một bộ tộc ít người ở Nam Kỳ quốc, họ rất ít
tiếp xúc với người ngoại tộc, mọi nam nhân trong tộc đó đều xỏ một lỗ ở
tai và mang hoa tai, có người còn xỏ cả lỗ mũi.

Hàn Phong thấy
Thần Hy cứ nhìn nàng liền đi lại gần nàng, đứng bên cạnh của nàng. Thần
Hy thấy vậy nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc: Là hắn sao? Rõ ràng, rất giống hắn..Nhưng nếu là hắn..Tại sao hắn lại hành động như thế chứ? Tên tiểu
tử đó là gì của hắn, sao mà làm hắn hành động như thế? Không muốn mình
nhìn hắn ta chứ? Nếu là hắn thì..Chẳng phải, hoàng đế của Doãn Uy quốc
không hề tuyển phi mà cả Đại lục đều biết danh hắn không gần nữ sắc,
mà..Chẳng lẽ hắn bị..Thích nam nhân??? Nhị công tử của Thái Uý này
sao??? Phải hắn không??? Doãn Hàn Phong, là ngươi sao???

“ Ông ta, có sao không?” Hồ Điệp nhìn Vạn Lý Ngâm có chút lo lắng. Nếu biết trước..Đã không đi lên thuyền này rồi!!!

Ma Lạc Thần bắt mạch, điểm vài huyệt đạo cho ông ta. Hắn cười nhẹ với
nàng: “ Chỉ là thổ huyết. Không có gì đáng lo.” Cuối cùng thì trong đây
đã xảy ra chuyện gì? Vạn Lý Ngâm, kỳ thủ cờ vây đánh cờ với nàng sao?
Sao ông ta lại thổ quyết chứ? Bị nàng chọc tức sao? Sao ông ta xuất sơn
rồi? Kỳ lạ..

“ Chúng ta về thôi.” Hồ Điệp nghe ông ta không bị gì
liền nhìn Hàn Phong với dáng vẻ mệt mỏi: “ Về thôi. Ta buồn ngủ rồi!”
Chiếc Thuyền Hắc Ám, phá giấc ngủ của ta!!!


Hàn Phong liền bế bổng Hồ Điệp rồi bước đi ra ngoài, không quan tâm gì nữa, cũng như những ánh mắt kì quái của mấy tên kia. Thần Hy thấy hắn bế nàng thì gương mặt đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc nhìn theo, khoé miệng giật giật mấy cái đổ mồ hôi lạnh: Đồng giới!!!

Uy Nhiên và Ma Lạc Thần cùng mọi người đều đi khỏi thuyền của Thần Thiên, về thuyền của mình. Ai cũng mệt mỏi đi
về phòng nghỉ ngơi vì trời đã gần sáng rồi.

Hồ Điệp đã ngủ trong
ngực Hàn Phong chỉ trong giây lát, nàng mệt mỏi vô cùng, ngủ say như
chết. Hàn Phong bế nàng về phòng của nàng...

Bên thuyền kia, Vạn
Lý Ngâm tỉnh lại lật đật ngồi dậy hỏi: “ Tiểu cô nương đó đâu rồi?” Đúng là thiên tài hiếm có, ông nhất định phải giao đấu với nha đầu đó thêm
một lần nữa.

Vạn Lý Ngâm biết nàng là nữ nhân khi ông nắm tay của
nàng, và lúc nàng cởi mũ áo choàng ra thì ông càng khẳng định nàng là nữ nhân. Ông là người từng trải và biết rất nhiều thứ, sống tới tuổi này
rồi mà, chẳng lẽ không phân biệt được nam nhân hay nữ nhân sao?

“ Tiểu cô nương?” Hai tên kia kinh ngạc.

” Ha ha ha..Đúng vậy!!! Nha đầu đó thật là tinh ranh!!!” Ông cười sảng khoái nhìn Thần Thiên và Thần Hy.

Thần Hy liền đi lại lấy cái choàng mà Hồ Điệp bỏ quên lại đây rồi chạy đuổi
theo, nhưng quá muộn rồi, người đã đi xa không còn thấy nữa. Hắn cười
nhẹ nhàng nhìn chiếc áo choàng trắng tinh trên tay mình, bần thần nói: “ Là nữ nhân, sao?” Hắn đứng đó nhìn ra phía xa xa, gió sông thổi đầy
lạnh lẽo, tóc hắn bay theo từng cơn gió nhẹ. ( Điểm danh nhá..Tình địch
đầu tiên của Hàn Phong đấy ạ! ^-^)

Thần Thiên đi đến vỗ vai hắn
cười nhẹ: “ Đệ sao vậy?”. Nàng ta là nữ nhân? Không thể tin được..Thông
minh hơn người, dung mạo tuyệt sắc!!!

“ Đệ..không có gì?” Hắn nhìn xung quanh những chiếc thuyền như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn mất đồ
rồi. Một món đồ quan trọng chỉ trong một đêm..(Có lẽ là TIM gan phèo
phổi ấy ạ!!!)

“ Nếu đệ thích. Huynh sẽ tìm cô nương ấy cho đệ.” Thứ đệ hắn thích, hắn sẽ giúp đệ đệ hắn tìm. Con Thái Uý Doãn Uy quốc sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận