Tương Tư Điện.
Đầu vô cùng đau, vừa mở mắt ra Thẩm Nhược Y đã nhìn thấy một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Đứng lên!"
Nghe thấy giọng quát tháo của một vài người đứng bên cạnh, Thẩm Nhược Y khó khăn đứng dậy, ánh mắt nàng hướng về phía chính giữa điện.
Ngồi trên ghế là người mà mình mong muốn gặp bấy lâu nay, Thẩm Nhược Y nhất thời không tin nổi vào mắt mình.
"Hàn...!Hàn Mặc Quân?" Nàng ấp úng nói.
Trong lòng vô cùng khẩn trương, hạnh phúc tới quá đột ngột làm Thẩm Nhược Y chưa nghĩ ra mình tiếp theo nên nói gì.
Nàng tiến về phía Hàn Mặc Quân, chỉ trong chốc lát nước mắt đã lăn dài.
Thật tốt, suốt mấy năm qua Mặc Quân của nàng đã sống rất yên ổn.
Đây là điều mà Thẩm Nhược Y kì vọng nhất.
Thấy Hàn Mặc Quân cũng đang nhìn mình, Thẩm Nhược Y lại cất tiếng gọi: "Hàn Mặc Quân..."
Chỉ là trái ngược với cảm xúc của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc
Quân lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng.
Hắn nhíu mày khó hiểu, sau đó ánh mắt ngay lập tức hướng sang nơi khác, biểu cảm này như muốn tỏ ra bản thân không muốn nhìn người trước mặt thêm một giây nào nữa.
Hàn Mặc Quân mặt không cảm xúc, nói: "Mang đi."
Mang...!Mang đi? Thẩm Nhược Y giật mình trước sự lạnh lùng của hắn.
Bị mấy tên đệ tử tóm lấy, nàng kiên quyết không chịu đi.
Thẩm Nhược Y lại cố gắng gọi hắn thêm vài lần: "Mặc Quân! Mặc Quân!"
Đáp lại nàng vẫn là bộ dạng ghét bỏ của Hàn Mặc Quân, hắn phẩy phẩy tay ý muốn nói những người kia mau đem nàng rời khỏi đây.
Đương nhiên đúng như ý hắn, Thẩm Nhược Y bị lôi ra ngoài.
Thẩm Nhược Y không hiểu vì sao Hàn Mặc Quân lại đối với mình như thế này, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, nước mắt bắt đầu không kìm được.
"Mặc Quân!" Nàng lại một lần nữa gọi tên hắn.
Kết quả là không nhận được nửa câu đáp trả từ Hàn Mặc Quân mà nàng còn bị bịt miệng luôn.
Lúc này Lãnh Nguyệt Tâm cũng từ bên ngoài chạy vào trong Tương Tư Điện, nàng cứ thế lướt qua mà không để tâm tới Thẩm Nhược Y đang bị lôi đi.
"Hàn sư huynh, sau lần trị tội trước thì vài tháng nay đã không còn ai dám mạo danh Thánh Quân nữa rồi.
Không ngờ vẫn lòi ra một người không biết trời cao đất dày thế này, hãy xử phạt nàng ta thật nặng." Lãnh Nguyệt Tâm liến thoắng nói.
Hàn Mặc Quân mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đưa tay lên day day hai bên thái dương.
Hắn chưa kịp đáp trả Lãnh Nguyệt Tâm thì ngoài cửa vang lên tiếng của Kim Hạ Huyền: "Việc này để sau đi, huynh ấy vừa mới tỉnh lại nên phải nghỉ ngơi trước đã."
"Vết thương thế nào rồi?" Tiếp đến là hai người Lục Thần và Tuyết Nhã.
Hàn Mặc Quân nhìn bốn người họ bằng ánh mắt khó hiểu, hắn hỏi: "Sao mọi người lại tập trung hết ở đây thế?"
"Tới trị thương giúp huynh." Tuyết Nhã cười nói.
Nàng đem theo vài lọ đan dược tiến về phía Hàn Mặc Quân, cầm lấy tay hắn bắt đầu bắt mạch.
Ba người còn lại cũng ngồi xuống ghế, đợi Tuyết Nhã kiểm tra vết thương của Hàn Mặc Quân xong mới nói về chuyện xảy ra
ngày hôm qua.
Khoảng hai năm trước, Thánh Huyền Đăng đột nhiên sáng trở lại.
Hàn Mặc Quân vì việc này mà càng thêm hi vọng, hắn luôn mong rằng sẽ có một ngày Thẩm Nhược Y trở lại.
Thế nhưng đáp lại Hàn Mặc Quân là những người muốn lợi dụng chuyện này để tiếp cận hắn.
Hàn Mặc Quân vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên nhận được tin có một người giống y hệt Thẩm Nhược Y xuất hiện, hắn khi đó vui mừng tới phát điên vội vàng chạy tới gặp nàng ta.
Cảm giác được những năm qua chờ đợi là xứng đáng, Hàn Mặc Quân thật sự quá nhớ Thẩm Nhược Y rồi.
Cuối cùng phát hiện ra người này có chút không đúng, hóa ra nàng ta dùng Dịch Dung thuật.
Cũng không biết từ bao giờ đột nhiên Dịch Dung thuật lại được tương truyền rộng rãi ở Tu Chân Giới như vậy, từ đó lại ngày càng xuất hiện nhiều người có âm mưu này.
Cứ thế tới lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...!Và nhiều lần hơn thế nữa.
Hàn Mặc Quân thực sự chết tâm, hắn cảm thấy Thẩm Nhược Y có lẽ sẽ không trở về thật rồi.
Thất vọng cùng nỗi nhớ dày vò hắn từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi Hàn Mặc Quân không chịu nổi nữa, muốn từ rã cõi
đời này.
Thẩm Nhược Y chính là cả khoảng trời mỗi khi hắn nhìn lên, là từng cánh hoa mà hắn đưa tay hứng lấy.
Là từng thứ ở xung quanh hắn, khiến hắn nhìn đâu cũng thấy nàng, trong mắt chỉ chứa một mình nàng.
Thẩm Nhược Y chính là cả tính mạng của hắn.
Hắn muốn đi tìm Thẩm Nhược Y.
Mọi người đều biết Hàn Mặc Quân sống những ngày tháng qua không hề dễ dàng, cũng không ai trách hắn, chỉ càng thấy thương hắn.
Nhưng mà còn có thể làm gì khác đây, dù ai có nói gì đi nữa thì Hàn Mặc Quân cũng không thể bớt nhớ Thẩm Nhược Y.
...
"Lần sau còn nghĩ quẩn như vậy nữa thì ta không coi huynh là sư huynh nữa." Lục Thần nghiêm túc nói với Hàn Mặc Quân.
"Ừ." Hàn Mặc Quân cười cười đáp trả.
"Huynh lúc nào cũng như vậy, đừng có bày ra vẻ mặt cười đùa vui vẻ đấy nữa, không ai tin huynh đâu." Kim Hạ Huyền cũng không nhịn được mà mắng hắn.
"Cô nương vừa rồi..."
Lãnh Nguyệt Tâm chưa nói hết thì Hàn Mặc Quân ngắt lời: "Sớm thả bọn họ đi đi, sau này cũng không cần đưa thêm người tới đây nữa..."
Bởi vì tất cả đều là giả.
Ai cũng biết trong lòng Hàn Mặc Quân chắc chắn đang thất vọng lắm, cứ tưởng chuyện này kết thúc từ vài tháng trước rồi, ai ngờ hôm nay lại xuất hiện thêm một người nữa chứ.
Tuyết Nhã cũng không muốn bầu không khí tiếp tục như thế này, nàng vội chuyển chủ đề khác.
"Nhưng huynh hôm qua làm như thế..."
Hàn Mặc Quân không để vào tai lời nói của Tuyết Nhã, ánh mắt hắn vô thức nhìn ra cây hoa đào bên ngoài Tương Tư Điện, giọng mệt mỏi.
"Ta lại nhớ sư tôn rồi..."
- -----------------------
Một lát sau Thẩm Nhược Y được đưa tới ngục, suốt đường đi nàng có giải thích bao nhiêu lần thì những tên đệ tử này cũng không tin nàng là Thánh Quân.
Thẩm Nhược Y không nghĩ rằng lần gặp lại mà nàng luôn mong chờ lại thành như thế này.
Rốt cuộc năm năm qua xảy ra chuyện gì?
Điều gì đã khiến Hàn Mặc Quân trở nên như thế?
Những người ở chung phòng giam bắt đầu chỉ trỏ Thẩm Nhược Y, tiếng ồn ào vang bên tai khiến nàng không thể nào tập trung suy nghĩ về chuyện ban nãy được nữa.
Bắt đầu nhìn xung quanh, Thẩm Nhược Y lại một lần nữa không tin nổi vào mắt mình.
Sao ai cũng mặc lam y và có khuôn mặt tương tự nàng thế này?
Một vài cô nương ảm đạm lên tiếng: "Cũng khoảng vài tháng rồi không có ai bị bắt, bọn ta còn nghĩ không ai dám mạo danh Thánh Quân nữa rồi chứ."
Thấy Thẩm Nhược Y ngơ ngác, tỷ muội trong ngục liền kéo nàng ngồi xuống nói chuyện: "Vào đây rồi thì không cần giả vờ nữa đâu, biết Đế Quân vẫn luôn đi tìm Thánh Quân nên bọn mình mới giả dạng Thánh Quân còn gì."
"Đế Quân là...?" Thẩm Nhược Y ngờ vực hỏi.
"Hàn Mặc Quân, đồ đệ của Thánh Quân."
Thẩm Nhược Y lại nhận thêm một tin trời đánh nữa, Hàn Mặc Quân là Đế Quân?!
Đột nhiên cảm thấy hơi khó chấp nhận, lần xuyên không này hơi
quá sức tưởng tượng của nàng.
Sau đó có một vị cô nương khác thở dài: "Haizz, đều là nữ tử cả mà.
Đế Quân vừa anh tuấn lại vừa chung tình, ai mà chẳng muốn một bước lên tiên chứ."
Nhìn lại một lần nữa những cô nương bên cạnh mình, Thẩm Nhược Y thở dài buồn bã.
Tất cả đều đóng giả thành nàng sao?
Nghĩ lại vẻ mặt bất cần vừa rồi của Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y cảm thấy cực thương hắn.
Phản ứng vừa rồi của Hàn Mặc Quân là do hắn bị lừa quá nhiều đúng không?
Nhớ lại hôm trước, chỉ vì vô tình nhìn thấy một hình bóng trông giống Hàn Mặc Quân thôi đã khiến nàng muốn điên rồi, huống chi...
Thẩm Nhược Y nghẹn ngào nói: "Khi các ngươi chờ đợi rất lâu, rất lâu...!Bỗng có một người ném cho các ngươi một hi vọng rất nhỏ thôi cũng khiến các ngươi rất vui rồi.
Thế mà ngay sau đó lại bị tạt một gáo nước lạnh..."
Nàng cảm thấy cực mệt mỏi, đột nhiên không nói nổi nữa, cũng không muốn nhớ lại những ngày tháng kinh khủng ấy nữa.
Đợi mọi người tản đi rồi Thẩm Nhược Y mới ngồi khép nép vào một góc, dựa lưng vào tường suy nghĩ lung tung.
...
Ở một nơi cách đó không xa, cũng có một người không thể ngủ được, là Hàn Mặc Quân.
Hắn lại lặng lẽ ngồi dưới gốc cây hoa đào quen thuộc.
Hai năm trước Thánh Huyền Đăng có phản ứng, lúc đó Hàn Mặc Quân đã hi vọng tới nhường nào thì giờ đây lại đổi về gấp vạn lần thất vọng.
Cầm miếng ngọc bội trên tay, Hàn Mặc Quân trầm mặc nói: "Sư tôn, ta mệt mỏi quá...!Mặc Quân muốn gặp người."
- ---------------------
Mấy ngày sau.
Suốt mấy ngày nay Thẩm Nhược Y đều tìm cách thoát khỏi ngục, chỉ là những đệ tử canh ngục cứ tới đưa đồ ăn rồi lại đi ra luôn chứ không ai chịu nghe nàng nói một lời nào cả.
Nàng cũng giải thích cho mọi người trong ngục mình chính là Thánh Quân nhưng đương nhiên không ai tin.
May là trong đây có một vị cô nương không hẳn là tin nàng nhưng ít nhất cũng không xa lánh nàng như mấy cô nương khác.
"Nhược Y tỷ tỷ, sao vậy?" Người hỏi Thẩm Nhược Y là Chu Tịnh, vị cô nương mà nàng quen biết mấy hôm nay.
Nàng đáp: "Sáng sớm hôm nay ta cảm thấy linh lực đã hồi phục rồi, chỉ là vẫn chưa thể trở lại như trước."
"Để ta truyền linh lực cho tỷ."
Thẩm Nhược Y ngay lập tức cảm thấy tâm trạng tốt lên, nàng hỏi: "Muội cũng là người của tiên môn?"
Chu Tịnh lắc đầu đáp: "Muội may mắn gặp được một người dạy cho vài chiêu thôi, nếu là người của tiên môn thì cần gì tới đây chịu khổ chứ."
Sau đó Chu Tịnh ngồi ra đằng sau Thẩm Nược Y, bắt đầu vận linh lực, hỏi: "Tỷ muốn làm gì?"
Thẩm Nhược Y bình tĩnh đáp: "Vượt ngục."
"Hả?! Nhất định sẽ bị Đế Quân phạt đó!" Tất cả đồng thanh nhìn về phía Thẩm Nhược Y, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Sau một lúc thì Chu Tịnh cũng truyền linh lực xong, thấy Thẩm Nhược Y đứng dậy mọi người liền tới ngăn cản nàng.
Chu Tịnh rất ủng hộ Thẩm Nhược Y, giúp nàng kéo những người khác lùi về phía sau.
"Mọi người định ở trong đây cả đời sao? Không thử một lần thì sao biết được!" Chu Tịnh hết lời khuyên bảo.
Mọi người vẫn tiếp tục cãi nhau ồn ào, nhân lúc ai không để ý thì Thẩm Nhược Y triệu Nguyệt Quang kiếm.
"Nguyệt Quang, PHÁ!"
Một chấn động lớn nổ ra.
Cơ thể này của Thẩm Nhược Y cực kì yếu, vì tiêu hao quá nhiều linh lực mà nàng không đứng vững nổi nữa.
Chấn động này đương nhiên không nhỏ, các đệ tử đang tu luyện đều chạy về nơi phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó là Hàn Mặc Quân đang ở Tương Tư Điện cũng bị ngạc nhiên bởi luồng linh lực mạnh mẽ quen thuộc này.
"Nguyệt Quang kiếm...!Sư tôn!"
Vừa nhận ra Hắn Mặc Quân liền chạy như bay về phía ngục.
Từ xa hắn nhìn thấy đám người bị bắt từ hai năm trước đang chạy trốn và phía sau cùng là Chu Tịnh và Thẩm Nhược Y.
Những người khác nhìn thấy Hàn Mặc Quân đang đi tới liền không dám chạy nữa, lập tức quỳ xuống nhận tội.
Nhưng Hàn Mặc Quân không quan tâm, hắn còn chẳng muốn nhìn lấy một cái, ánh mắt nãy giờ vẫn luôn dán lên người Thẩm Nhược Y.
Biết mình là người gây chuyện nên Thẩm Nhược Y có chút chột dạ, nàng khó khăn lên tiếng: "Người phá ngục là ta..."
Sợ Hàn Mặc Quân định bắt Thẩm Nhược Y, Chu Tịnh nhanh
chóng đứng ra trước mặt nàng, giọng run run nói: "Ta...!Là muội muội của Nhược Y tỷ tỷ, ta sẽ chịu tội cùng tỷ ấy."
Hàn Mặc Quân quay đầu nhìn đám đệ tử đứng hóng chuyện đằng sau, bảo chúng đưa Chu Tịnh đi rồi lại tiếp tục nhìn Thẩm Nhược Y.
Thẩm Nhược Y bị hắn nhìn tới sợ rồi, nàng cố gắng nhắc lại lần nữa: "Đừng làm hại muội ấy, là ta phá..."
Giọng Hàn Mặc Quân cực kì lãnh đạm, hắn nói: "Ta biết."
Mãi cũng chờ được Hàn Mặc Quân mở miệng, Thẩm Nhược Y cảm thấy dễ thở hơn rồi.
Không muốn tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của hắn nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
...Hình như Hàn Mặc Quân thay đổi rồi?
Không giống mấy ngày trước, ánh mắt hắn nhìn nàng đều là ôn nhu, ôn nhu hơn cả năm năm về trước.
Không đợi Thẩm Nhược Y đáp lại, Hàn Mặc Quân lập tức kéo nàng về phòng.
Khi cả hai đi ngang qua "Tương Tư Điện" thì đột nhiên Thẩm Nhược Y dừng chân lại.
Tim nàng bỗng đập lỡ mất một nhịp, cứ thế ngẩn người đứng
nhìn, hết nhìn ba chữ này rồi lại nhìn bóng lưng của Hàn Mặc Quân trước mắt mình.
Mắt Thẩm Nhược Y ngấn nước, trong lòng có biết bao nhiêu chuyện muốn nói, bao nhiêu câu muốn hỏi đều nghẹn lại trong họng, nói không nên lời.
"Mặc Quân..." Nàng chỉ có thể gọi ra hai tiếng này.
Hàn Mặc Quân không nói gì, hắn biết nàng đang nhìn cái gì, cũng biết nàng đang nghĩ cái gì.
Không nói một câu nào, Hàn Mặc Quân xoay người lại rồi trực tiếp bế Thẩm Nhược Y về phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...