Vài ngày sau.
Dương Thừa Tử thông báo cho toàn Thanh Lăng môn về tiệc ăn mừng đại hội Tinh Hiển vừa rồi.
Thực ra nhiều ngày trước các phái khác đã gửi đại lễ đến, một là chúc mừng Thanh Lăng môn và đệ tử Hàn Mặc Quân đạt hạng nhất trong đại hội, hai là muốn tạ ơn Thánh Quân đã giúp Tu Chân Giới giải quyết Nhạc Vân môn.
Chính vì thế, khi trời vừa mới nhá nhem tối tiệc rượu đã được chuẩn bị xong hết, Kim Quang Điện cũng thắp sáng đèn.
Thẩm Nhược Y vẫn đang ngồi trong phòng đắn đo xem có nên mặc bộ y phục đang đặt trước mặt hay không.
Vài ngày trước Nam Cung Nhạc Vận tặng nó cho nàng, nói rằng nhất định phải mặc trong hôm nay.
Chỉ là nó có màu đỏ.
Thẩm Nhược Y nhớ trước đây có một lần Hàn Mặc Quân đã từng nói: "Ta thấy lam y rất hợp với người."
Và đó chính là lí do mà Thẩm Nhược Y vẫn ngồi đây.
Từ sau ngày hôm đó Thẩm Nhược Y chưa gặp Hàn Mặc Quân lần nào, chính vì thế mà nàng muốn tạo ấn tượng thật tốt khi gặp lại hắn.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi, Thẩm Nhược Y cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
Từ lúc nào mà nàng lại vì một ánh nhìn của Hàn Mặc Quân mà nghĩ đủ thứ trên đời thế này!
Sợ rằng mọi người phải đợi mình, Thẩm Nhược Y lập tức bật dậy nhanh chóng tới Kim Quang Điện.
- -------------------
Bụng Lăng Vô Huyền đã đói meo, hắn đang cực kì mong chờ Thẩm Nhược Y tới.
"Tiểu sư tỷ không cần ăn sao?" Hắn chán nản hỏi.
"Chủ nhân thích nhất là ăn, ngươi còn phải lo sao?" Đông Phương Thừa Minh đáp.
Với thân phận là linh thú của Thánh Quân mà Đông Phương Thừa Minh được ở lại Thanh Lăng môn.
Mặc dù đấy là lí do ở lại nhưng hắn vẫn luôn ở cùng với Lăng Vô Huyền, đi đâu cũng như hình với bóng, mọi người trong phái cũng quen với điều này luôn.
Dần dần chẳng ai nhớ đây rốt cuộc là linh thú của Thánh Quân hay Lăng trưởng lão nữa.
Ở phía bàn dưới cùng, Hàn Mặc Quân cảm thấy cực kì chán nản.
Hắn là người tới đây sớm nhất, bởi hắn nghĩ rằng Thẩm Nhược Y xuất hiện khi mình đã ở đây sẵn rồi thì sẽ không lãng phí chút thời khắc nào khi gặp lại nàng.
Mắt Hàn Mặc Quân vẫn luôn hướng về phía cửa, trong đầu đều là những suy nghĩ linh tinh.
Sao sư tôn không tới, có phải bị bệnh rồi không?
Hay là người không muốn gặp ta...?
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Mặc Quân là tiếng hò reo của các đệ tử.
"Thánh Quân xuất hiện rồi."
"Lâu rồi chưa thấy Thánh Quân mặc lại hồng y, nhưng không giống lúc trước nha, bây giờ đẹp hơn trước kia nhiều!"
Cuối cùng Thẩm Nhược Y vẫn quyết định mặc lên người bộ y phục đỏ mà Nam Cung Thừa Vận tặng.
Cổ áo trễ xuống hở đôi vai nàng trắng ngần, viền áo lấp lánh kim tuyến vàng.
Váy được may bởi nhiều lớp lụa mỏng xếp tầng lên nhau, điểm nhấn chính là dây đai vàng đang thắt trên eo nhỏ.
Bộ y phục này chính là chỉ dành cho Thẩm Nhược Y.
Tóc đằng sau được bện nhỏ, thắt bằng dây nơ đỏ dài quá lưng.
Chính vì thế khi Thẩm Nhược Y đi nhanh làm tóc đen cùng dây nơ đỏ bay bay, hòa quyện với nhau càng thêm tuyệt sắc.
Hàn Mặc Quân cũng như bao người khác, nhìn Thẩm Nhược Y tới ngẩn ngơ luôn rồi.
Hắn còn đang nghĩ lung tung thì thấy ánh mắt Thẩm Nhược Y hướng về phía mình, sợ nàng phát hiện ra điều gì đó liền vội vàng quay mặt đi.
Vừa rồi Thẩm Nhược Y cứ chần chừ đi đi lại lại kéo dài thời gian chính là để tìm xem Hàn Mặc Quân đang ngồi đâu, ai ngờ hắn không thèm nhìn nàng một cái.
...Đúng là Mặc Quân ghét bộ y phục này rồi.
Sau đó Thẩm Nhược Y ỉu xìu ngồi vào bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Thừa Minh.
Tất cả mọi người bắt đầu dùng bữa, Dương Thừa Tử cùng các trưởng lão khác thỉnh thoảng sẽ đứng dậy đi chúc rượu từng bàn, còn có những tiết mục được các đệ tử thay nhau lên biểu diễn, không khí rất vui vẻ.
Chỉ có Thẩm Nhược Y vẫn giữ vẻ mặt rầu rĩ cả bữa ăn.
"Chủ nhân, ngươi có thể vui vẻ hơn chút không?" Đông Phương Thừa Minh ghét bỏ nói.
Hắn thấy vẻ mặt này của nàng thật chẳng ra làm sao.
"Người trong phái còn nói Lăng Vô Huyền mới là chủ nhân của ngươi, hứ!" Thẩm Nhược Y không vui đáp.
Lăng Vô Huyền cùng Đông Phương Thừa Minh nghe vậy liền cười ha ha.
Từ lúc đưa Đông Phương Thừa Minh về Thẩm Nhược Y vẫn luôn để hắn ở chỗ của Lăng Vô Huyền, vì hàng ngày nàng đều bận canh Hàn Mặc Quân tỉnh lại nên không có thời gian để quan tâm tới hắn.
Nhìn hai người bọn họ đột nhiên thân thiết lạ thường, trong lòng Thẩm Nhược Y đầy nghi hoặc.
Rõ ràng lúc ở trong hang động luôn tìm cớ để cãi nhau cơ mà? Thời gian qua xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao?
Thẩm Nhược Y lục lọi trí nhớ một chút liền nhớ ra, sau vài ngày từ khi ra khỏi Băng Hàn động, thỉnh thoảng nàng có nghe thấy nhiều nữ đệ tử bàn tán.
"Ta thấy linh thú của Thánh Quân và Lăng trưởng lão sáng hôm trước bước ra cùng một phòng."
"Trông hai người họ thật là dễ thương."
"..."
Thẩm Nhược Y thấy mình vừa phát hiện ra bí mật động trời.
Tu Chân giới cũng ủng hộ tình yêu đồng giới sao?
Khụ...!Khụ!
Vừa nghĩ Thẩm Nhược Y liền sặc nước.
Đông Phương Thừa Minh thấy thế liền đưa giấy cho nàng.
Hắn để ý nãy giờ Thẩm Nhược Y cứ dán mắt lên người mình, nghi ngờ hỏi: "Ngươi lại đang nghĩ chuyện gì xấu xa sao?"
Lúc trước nàng chỉ bận quan tâm Hàn Mặc Quân nên không để ý tới chuyện này, giờ nghĩ lại càng lúc càng kì quái.
"Chuyện hai ngươi ngủ cùng nhau..."
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp nói thì Lăng Vô Huyền đã bịt miệng nàng, hắn "suỵt" một tiếng.
Nàng gật gật đầu, dùng ánh mắt "Hóa ra là thế!" để nhìn hai người họ.
Cuối cùng Lăng Vô Huyền bỏ tay ra, nói thầm với nàng: "Thật ra là sau tối hôm đó..."
...Sáng ngày hôm sau.
Khi Lăng Vô Huyền tỉnh dậy thì thấy thứ mình đang ôm không phải là mèo trắng mà là Đông Phương Thừa Minh.
Hắn cũng không ngốc, nghĩ một lát liền hiểu ra con mèo trắng hôm qua chính là Đông Phương Thừa Minh.
Lăng Vô Huyền tức giận ngồi bật dậy, Đông Phương Thừa Minh cũng vì thế mà bị đánh thức.
Nhìn Đông Phương Thừa Minh, Lăng Vô Huyền lửa giận ngun ngút, hắn vừa giơ tay lên định đánh thì bị Đông Phương Thừa Minh giữ lại.
"Tay này bị thương rồi, có thể dùng tay kia đánh ta." Đông Phương Thừa Minh nói rồi dùng linh lực giúp Lăng Vô Huyền chữa trị vết thương trên tay.
Lăng Vô Huyền đột nhiên đơ người, luống cuống nhìn Đông Phương Thừa Minh, bất giác ngồi yên để hắn giúp mình.
Chữa trị xong, Đông Phương Thừa Minh lại nói trước: "Chuyện hôm qua, xin lỗi đã làm ngươi bị thương..."
Để bớt ngại ngùng, Lăng Vô Huyền lấy lại vẻ mặt thích chọc tức người khác rồi quát: "Không chấp nhận! Ta có ý tốt mà ngươi lại cào ta!"
Đông Phương Thừa Minh cũng hiểu được cái vỏ bọc ngốc nghếch này của Lăng Vô Huyền rồi, một chút tức giận cũng không có, hắn đặt tay Lăng Vô Huyền về chỗ cũ.
"Là ta sai...!Thân thể sao rồi? Còn lạnh không?"
Nghe Đông Phương Thừa Minh hỏi thì Lăng Vô Huyền mới nhớ ra, đêm hôm qua là Đông Phương Thừa Minh giúp hắn sưởi ấm, thảo nào vừa ấm áp vừa dễ chịu như vậy, không giống mấy ngày trước đều phải chịu một mình.
Lăng Vô Huyền vốn định tiếp tục cãi cọ, không ngờ Đông Phương Thừa Minh lại không mắng hắn như mọi khi, còn nhường hắn một bước.
Sự dịu dàng này làm vỏ bọc của hắn cũng tự động tan biến mất rồi.
"Đa...!Đa tạ." Lăng Vô Huyền ấp úng.
Đột nhiên bầu không khí rơi vào yên lặng, Đông Phương Thừa Minh ngại ngùng lên tiếng trước.
"Làm phiền ngươi rồi, có lẽ ta nên về Tịnh Lăng Viên..."
Lăng Vô Huyền thấy Đông Phương Thừa Minh nói không muốn ở lại đây nữa, chưa kịp nghĩ gì liền buột miệng.
"Không phiền ——"
Lại rơi vào im lặng.
Lăng Vô Huyền vừa nói xong liền hối hận, nhỡ Đông Phương Thừa Minh từ chối thì sao?
Vì vậy hắn vội nói tiếp: "Không muốn thì..."
"Muốn." Đông Phương Thừa Minh dứt khoát đáp lại.
...
"Từ sau ngày hôm đó...!Bọn đệ chính là như thế này." Lăng Vô Huyền nói.
Thẩm Nhược Y nén cười, nàng hỏi: "Như này là như nào? Ai nằm trên?"
"Ta." Cả hai đồng thanh.
Thẩm Nhược Y khó hiểu nhìn cả hai, Đông Phương Thừa Minh thì nhìn Lăng Vô Huyền.
Cuối cùng vẫn là Lăng Vô Huyền chịu thua, hắn buồn bã nói: "Được rồi...!là hắn."
"Ha ha ha! Lăng Vô Huyền, đệ thế mà cũng có ngày này ha ha ha, cười chết ta rồi!" Thẩm Nhược Y vừa nói xong liền ôm bụng mà cười.
Thấy Lăng Vô Huyền không vui, Đông Phương Thừa Minh xoa đầu dỗ dành hắn.
Từ khi Thẩm Nhược Y ngồi xuống bàn, Hàn Mặc Quân nãy giờ đều một mực nhìn chằm chằm về phía nàng.
Thấy nàng ngồi bên cạnh Đông Phương Thừa Minh cười vui vẻ như vậy trong lòng sắp bức bối muốn điên rồi.
Khi tỉnh lại hắn cũng nghe qua các đệ tử khác nói rằng Đông Phương Thừa Minh là linh thú mà Thẩm Nhược Y thu nhận ở Nhạc Vân môn.
Hắn cũng đoán ra ngay tên này chính là con mèo yêu mà nàng cứu khi tham gia đại hội Tinh Hiển, nàng cũng đã kể qua cho hắn nghe rồi.
Nhưng Hàn Mặc Quân vẫn khó chịu, hắn không muốn sư tôn vui vẻ với người khác.
Ai cũng không được, một con mèo cũng không được!
Hàn Mặc Quân đang buồn bã rót rượu ra chén thì đột nhiên Tuyết Nhã cầm lấy tay hắn.
Hàn Mặc Quân có chút giật mình, Tuyết Nhã ngồi bên cạnh hắn đã say từ bao giờ rồi.
Hàn Mặc Quân nhấc tay Tuyết Nhã ra, ngay sau đó Tuyết Nhã chợt nâng chén đưa về phía hắn, nàng nói: "Hàn sư huynh, ta có điều này cần nói rõ...!Cạn một chén nào!"
Biết Tuyết Nhã say thì mình có nói cũng không được nên hắn cũng chiều theo ý nàng, cạn một chén.
Tuyết Nhã thấy vậy liền cười hì hì rồi uống ực một hơi.
Sau đó nàng đặt chén rượu đã hết xuống bàn, miệng lí nhí nói: "Ta xin lỗi..."
Hàn Mặc Quân không để ý đáp trả: "Chuyện gì?"
"Chuyện năm đó ta nói dối..."
Hàn Mặc Quân không biết Tuyết Nhã muốn nói về chuyện gì, hắn nhìn nàng khó hiểu.
"Năm đó ở Ma Vực..." Tuyết Nhã chầm chậm nói.
Nghe hai chữ "Ma Vực" Hàn Mặc Quân liền hiểu ra, lắc đầu nói: "Trước đây ta nợ muội nhiều lần tương trợ, vì thế muội đẩy ta xuống vực cũng coi như công bằng, ta không nghĩ tới việc này lâu rồi."
Hàn Mặc Quân từ lâu đã nghĩ đời này không liên quan tới Tuyết Nhã cũng tốt, vốn dĩ hắn và Tuyết Nhã cũng không có nền tảng tình cảm gì hết.
Trước đây đem lòng muốn bảo vệ, che chở cho Tuyết Nhã đều là vì muốn trả ơn.
Kiếp trước hắn không hiểu điều này, kiếp này trùng sinh lại cũng không hiểu.
Mãi cho tới khi bản thân rung động với Thẩm Nhược Y rồi, hắn mới biết yêu một người là như thế nào.
Chính vì thế, sau khi nhận ra được hắn liền không muốn có chút liên quan nào với Tuyết Nhã nữa.
Tuyết Nhã trầm mặc một lúc rồi khóc, nàng nói câu được câu không: "Là tại ta không tốt, Thánh Quân rõ ràng đối với ta tốt như vậy...!Ta lại đổ lỗi cho người, ta đẩy huynh xuống vực lại đổ cho Thánh Quân, ta..."
Còn chưa nói hết thì Tuyết Nhã vì quá say mà nằm gục xuống bàn ngủ luôn.
Tay Hàn Mặc Quân đang rót rượu đột ngột dừng lại, vội lay người của Tuyết Nhã, hắn mất bình tĩnh nói: "Muội nói gì? Nói lại cho ta!"
Ở đằng xa, Thẩm Nhược Y cũng luôn nhìn về phía Hàn Mặc Quân.
Từ lúc thấy Đông Phương Thừa Minh và Lăng Vô Huyền ân ân ái ái trước mặt mình, trong đầu nàng lại hiện lên ba chữ "Hàn Mặc Quân".
Vì thế từ lúc đó Thẩm Nhược Y quyết định nhìn xem Hàn Mặc Quân đang làm gì, ăn gì.
Nhưng đập vào mắt nàng là cảnh hắn và Tuyết Nhã đang nói chuyện vui vẻ.
Thẩm Nhược Y tự cười mình ngu ngốc, sao nàng lại quên mất nữ chính rồi?
Người Hàn Mặc Quân thích là Tuyết Nhã, sao đến lượt ta?
Đến nhận sư tôn người ta cũng không muốn, nói gì tới...!
Đang đau lòng lại thấy ngay bình rượu trước mặt, Thẩm Nhược Y cầm lên uống một hơi hết sạch, hết bình này lại lấy thêm bình nữa, cứ rót đầy chén rồi lại cạn hết.
Một thời gian qua đi, cuối cùng nàng say rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...