Đào Hoa Trong Gió Thấu Lòng Quân


Khương Trí Viễn nhìn thấy Thẩm Nhược Y liền sợ không nói ra tiếng, bên ngoài là một đống tiếng xì xào bàn tán, một tên đệ tử Nhạc Vân môn hớt hải vội chạy vào Điện.

"Thưa chưởng môn, Thánh Quân đã mời các trưởng lão tới đây để giải quyết việc ma tu hôm trước, tất cả đều ở bên ngoài rồi ạ!"
Đợi mọi người tập trung đầy đủ, Thẩm Nhược Y đưa một tên ma tu ra trước mặt bọn họ.

Nàng nói: "Khương Trí Viễn cấu kết với tên ma tu này hãm hại mọi người sau đó đổ tội cho đồ đệ ta."
Nhìn Khương Trí Viễn đang quỳ trước mặt mình, Thẩm Nhược Y lật chiếc mũ chùm che khuất một nửa khuôn mặt trên đầu hắn ra.

Nàng nói tiếp: "Vết thương trên mặt của Khương thiếu chủ là do phản hệ từ ma khí, mời nhìn."
Nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm vào hắn, Thẩm Nhược Y đe dọa: "Ma tu còn có thể không chế người đó qua ma khí truyền vào trong người, không biết Khương thiếu chủ có muốn thử đau đớn này lần nữa không?"
Nghe tới đây Khương Trí Viễn liền dập đầu tới chảy máu, vội vàng xin tha: "Thánh Quân, là ta cấu kết với ma tu hãm hại mọi người, còn đổ tội cho Hàn Mặc Quân, đều là lỗi của ta.

Xin Thánh Quân cứu ta!"
Thấy Khương Trí Viễn nhận tội, mọi người xung quanh lại đổi chiều gió, mắng hắn mất nhân tính, muốn đòi lại công bằng cho Hàn Mặc Quân.

Khương chưởng môn lập tức sai khiến hai tên đệ tử khác, giọng điệu tức giận: "Các ngươi còn không mau đưa tên nghịch tử này vào trong ngục."
Nực cười, Thẩm Nhược Y thấy cách này của Khương chưởng môn cũng được lắm.

Đưa vào ngục của Nhạc Vân môn thì khác gì bao che cho hắn đâu? Nàng chính là không cho phép hắn tồn tại.

Thẩm Nhược Y khinh bỉ nói: "Ta còn chưa nói hết Khương chưởng môn đã muốn mang con giấu đi?"
Đợi Kim Hạ Huyền đưa người bán đan dược cho Khương Trí Viễn lên, nàng tiếp tục nói: "Khương Trí Viễn trong lúc tham gia Tinh Hiển đại hội đã lén sử dụng Kim Hoàn đan.

Mọi chuyện thế nào ta đã mời người bán đan dược tới đây rồi."
Lúc này càng không ai có thể nhịn được nữa, đều ủng hộ việc đem Khương Trí Viễn đi giết.

Thẩm Nhược Y không chỉ muốn vậy, Nhạc Vân môn này làm quá nhiều việc ác rồi, Khương chưởng môn cũng lấp liếm bao nhiêu tội ác của con trai, sao xứng tiếp quản môn phái đứng đầu Tu Chân Giới?
Thẩm Nhược Y lấy lệnh bài khắc chữ "Khương" từ trong người tên ma tu ra, giơ lên cho tất cả mọi người cùng xem.

Nàng nói: "Khương chưởng môn thực sự không biết những việc này sao?"
Một người thấy vậy liền tức giận lên tiếng: "Ta đã nói rồi, Khương chưởng môn bình thường đều không coi người khác ra gì, ai mà biết những năm trước Nhạc Vân môn giành hạng nhất có phải do giở trò này hay không?"
Những người khác cũng bắt đầu hô lên: "Đúng thế, hai cha con này nên giết hết luôn đi."
Lạc Huân từ nãy tới giờ xem kịch đủ rồi, cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó có ích mới được.

Hắn lập tức đổ thêm dầu vào lửa, đe dọa nói: "Cả Nhạc Vân môn có nên giữ hay không thì mời Tu Chân Giới cho Yêu Đế ta một đáp án.

Nhạc Vân môn đã giết rất nhiều người của Yêu giới, không biết việc này là do mình Nhạc Vân môn hay toàn Tu Chân Giới gây ra đây?"
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán để đổ tội cho Nhạc Vân môn thì Hàn Mặc Quân cũng đã nhanh chóng được đưa tới chỗ của Thẩm Nhược Y.

"Mặc Quân!!"

Nhóm năm người Thẩm Nhược Y vội lao đến đỡ lấy Hàn Mặc Quân một thân y phục bị nhuộm đỏ, trên người hắn đều là máu.

Thẩm Nhược Y không tin nổi vào mắt mình, không tin nổi trước mắt là Hàn Mặc Quân mấy ngày trước vẫn còn yên yên ổn ổn bên cạnh nàng.

Nước mắt cứ thế rơi không ngừng, Thẩm Nhược Y vừa ôm vừa truyền linh lực vào người Hàn Mặc Quân, Tuyết Nhã ở bên cạnh cũng nhanh chóng giúp hắn chữa trị vết thương.

"Mặc Quân, ta tới muộn rồi, đều tại ta..." Thẩm Nhược Y cứ thế lẩm bẩm trong vô thức, nàng không còn nghĩ nổi gì nữa rồi.

Tuyết Nhã bắt mạch xong liền lo lắng nói: "Thánh Quân, cần phải có thuốc giải, Hàn sư huynh uống Tẩy Tủy đan rồi."
Khương chưởng môn nghe thấy Tuyết Nhã nói vậy liền vội đem thuốc giải tới đưa cho nàng, trên miệng vẫn không ngừng xin tha.

Cho Hàn Mặc Quân uống thuốc giải, hắn rất nhanh chóng đã tỉnh lại.

Mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân không biết đây là mơ hay là thật.

Hắn chỉ cười, đau đớn trên người đều quên hết rồi.

Cho tới khi Thẩm Nhược Y cứ liên tiếp gọi "Mặc Quân" thì hắn mới bắt đầu nhận thức được chuyện đang xảy ra.

Hóa ra thực sự là sư tôn, sư tôn của hắn tới rồi.

Dịu dàng nhìn Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân nhịn đau đớn đưa tay lên giúp nàng lau nước mắt.

Hắn khó khăn nói: "Đừng khóc, sư tôn...!À không, là Thánh Quân mới đúng..."
Thẩm Nhược Y nghe hắn nói như vậy lại càng đau lòng.

Hắn phải trách nàng mới đúng, đều tại nàng ngày hôm đó không dứt khoát bảo vệ hắn, không đưa hắn ra khỏi Nhạc Vân môn.

"Mặc Quân, là tại ta...!xin lỗi..."
Hàn Mặc Quân thấy Thẩm Nhược Y vẫn luôn không ngừng truyền linh lực cho mình, nước mắt vẫn tuôn ngày càng nhiều.

Nàng khóc nấc lên, cứ vừa khóc vừa nói khiến câu từ không còn rõ ràng, Hàn Mặc Quân phải ngẫm nghĩ lại vài giây mới hiểu nàng đang nói gì.

Hàn Mặc Quân ôn nhu vén từng sợi tóc rối cho Thẩm Nhược Y như tối hôm đó đã từng làm, hắn mỉm cười dịu dàng.

"Nếu ta chết rồi...!sư tôn có luyến tiếc ta không?"
Thẩm Nhược Y không thể nói được gì, cứ thế điên cuồng truyền linh lực cho Hàn Mặc Quân, chỉ là linh lực được truyền ngày càng nhiều còn hắn thì lại ngày càng yếu.

Vừa dứt lời, tay Hàn Mặc Quân đột ngột buông thõng xuống, mắt cũng nhắm lại.


"Mặc Quân..."
Thẩm Nhược Y cứ thế khàn giọng gọi tên hắn.

Nàng không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Đưa Hàn Mặc Quân cho Lục Thần, Thẩm Nhược Y đứng dậy.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo lướt qua toàn bộ Nhạc Vân môn, triệu Nguyệt Quang kiếm trên tay, cuồng phong bất chợt ập tới.

"Đưa Hàn Mặc Quân rời khỏi, hôm nay ta giúp Nhạc Vân môn thanh lí môn hộ." Thẩm Nhược Y nói rõ ràng từng chữ.

Tất cả hoảng sợ khiếp vía vội vàng chạy trước, còn ai không biết chuyện năm xưa sư tôn Lý Tử Lạc của Bạch Ân cũng một chiêu chấn động tam giới.

"Nguyệt Quang! PHÁ!!!!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả khu vực Từ La Điện rộng lớn trong chốc lát hóa thành đống hoang tàn.

Sau đó Thẩm Nhược Y cũng phun một ngụm máu, nàng lặng lẽ lấy tay áo lau đi.

Tiến về phía nhóm Lục Thần, sắc mặt không hề thay đổi, giọng điệu nàng lạnh lẽo.

"Lập tức quay về Thanh Lăng môn."
- --------------------
Kim Quang Điện.

Thẩm Nhược Y hiện đang quỳ giữa Điện, trước mặt chưởng môn và các vị trưởng lão khác.

Nàng nói: "Ta muốn thu nhận thêm đồ đệ."
Dương Thừa Tử cũng đã nghe qua mọi chuyện rồi, hắn thực sự không biết nên nói gì.

Các vị trưởng lão khác bắt đầu lên tiếng:
"Môn quy này do Lý chưởng môn đã để lại, hơn nữa đó còn là sư tôn của Thánh Quân, đâu thể nói thay đổi là được."
"Hàn Mặc Quân đúng là tu vi cao, cái gì cũng hơn người, nhưng Lục Thần cũng không hề kém cạnh, Thánh Quân cần gì cố chấp với một tên đệ tử."
"Chuyện này Lý chưởng môn trước khi phi thăng đã đặc biệt nhấn mạnh, nếu thay đổi không biết sẽ ảnh hưởng thế nào."
"..."
Thẩm Nhược Y yên lặng quỳ tới khi tất cả nói xong hết rồi mới lại lên tiếng: "Nếu làm trái môn quy sẽ bị phạt đánh một trăm trượng, sau đó nhốt trong Băng Hàn động mười ngày mười đêm.

Ta bây giờ lập tức sẽ tới Kim Từ Đường lĩnh phạt.


Chưởng môn thành toàn cho."
Nghe Thẩm Nhược Y dứt khoát gọi mình hai tiếng "chưởng môn", Dương Thừa Tử cũng biết mình không khuyên nổi, không đành lòng mà đồng ý.

Sau đó Thẩm Nhược Y được đưa tới Kim Từ Đường chịu phạt.

Vừa đánh xong một trăm trượng lại tiếp tục tới Băng Hàn động ngay tức khắc.

Nàng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này để còn chăm sóc cho Hàn Mặc Quân.

Vết thương trên lưng vẫn chảy máu không ngừng, trong động lạnh thấu xương làm vết thương thêm nặng, Thẩm Nhược Y vì quá đau mà khụy chân ngã xuống.

Đông Phương Thừa Minh ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy, để Thẩm Nhược Y ngồi dựa vào tường.

Cũng may khi vừa về tới Thanh Lăng môn thì hắn có thể khôi phục hình người.

"Ta coi thường ngươi rồi, ngươi không phải yếu đuối ngốc nghếch, ngươi quá cố chấp mới đúng." Đông Phương Thừa Minh vừa truyền linh lực giúp nàng sưởi ấm vừa mắng.

Thẩm Nhược Y khó khăn nói: "Ta...!Quên mất lời hứa với ngươi, lại gần đây một chút, giúp ngươi giải khế ước..."
Thấy nàng đưa tay về phía mình, Đông Phương Thừa Minh tức giận đẩy ra.

Hắn ghét bỏ nói: "Lúc ta muốn thì ngươi không chịu, giờ tiểu gia chán rồi, muốn ở trong đây làm phiền ngươi."
Thẩm Nhược Y bật cười vì cái tên này, luôn miệng nói lời khó nghe nhưng trong lòng thì nghĩ ngược lại.

"Cảm ơn ngươi." Nàng nói.

"Nếu ngươi còn nói nhiều nữa thì ta càng truyền nhiều linh lực để nóng chết ngươi luôn."
- -------------------
Hai ngày sau.

"Tiểu sư tỷ!"
Thẩm Nhược Y nghe thấy giọng của Lăng Vô Huyền liền cực kỳ bất ngờ, lập tức đáp lại: "Sao đệ lại tới đây?"
Lăng Vô Huyền cầm theo một khay thức ăn nóng hổi ra trước mặt nàng, ngồi xuống múc một bát cháo.

Hắn quan tâm nói: "Tỷ ăn trước đi đã, ta thấy tỷ sắp đóng băng rồi kìa."
"Hàn Mặc Quân sao rồi?" Nàng hỏi.

Lăng Vô Huyền không nói, tay chỉ chỉ bát cháo vừa đưa cho Thẩm Nhược Y.

Thấy nàng bắt đầu ăn rồi Lăng Vô Huyền liền rảnh rang để ý xung quanh, lúc này hắn mới giật mình vì có người ở phía sau Thẩm Nhược Y từ bao giờ.

"Ngươi..." Hắn kinh ngạc nhìn Đông Phương Thừa Minh.

Thẩm Nhược Y thấy Lăng Vô Huyền ngạc nhiên, vội nuốt miếng cháo xuống rồi giải thích: "Đông Phương Thừa Minh, linh thú của ta, hắn rất tốt."
Đông Phương Thừa Minh nghe xong lửa giận liền bốc nghi ngút, "Ta mới là chủ nhân của ngươi."
Sau đó hắn quay sang nhìn Lăng Vô Huyền nói tiếp, "Tiểu gia nãy giờ đều ngồi đây mà giờ ngươi mới thấy?"
Nàng cười cười, nói với Lăng Vô Huyền: "Hắn giống đệ, đều là trong bụng nghĩ một đằng nói một nẻo."

Lăng Vô Huyền nghe vậy liền đáp: "Không giống, trông vừa hung dữ vừa xấu xa."
Thẩm Nhược Y ngăn Đông Phương Thừa Minh đang chuẩn bị đem Lăng Vô Huyền đi đánh, tập trung hỏi vấn đề chính: "Hàn Mặc Quân sao rồi? Lục Thần vết thương khá lên chưa?"
"Hàn Mặc Quân đã được Nhị sư tỷ chữa trị rồi, chỉ là cơ thể hắn khá yếu, muốn tỉnh lại không phải chuyện ngày một ngày hai, còn Lục Thần vết thương ổn định rồi.

Tỷ ấy mấy ngày nay đều bận rộn điều chế đan dược, đại sư huynh thì giải quyết giúp tỷ việc nhận đồ đệ, hai người họ bảo ta truyền lời tạm thời chưa thể tới thăm tỷ."
Thẩm Nhược Y chỉ buồn rầu gật đầu.

Mọi người hao tâm tổn sức như thế này cũng đều là vì nàng, nàng lúc nào cũng gây phiền toái...!
Lăng Vô Huyền như nhìn thấu được tâm sự của Thẩm Nhược Y, hắn nhẹ giọng an ủi: "Không phải lỗi của tỷ.

Trước đây khi chưa gặp tỷ ta nghe người khác đồn tỷ là một người lạnh lùng không để ai vào mắt, sau đó gặp rồi ta mới phát hiện ra...!Tỷ thật ngốc nghếch haha."
"Hóa ra không chỉ mình ta thấy thế?" Đông Phương Thừa Minh lập tức ủng hộ.

Thẩm Nhược Y lập tức muốn bịt miệng hai người này lại.

Biết ngay Lăng Vô Huyền sẽ không nói được cái gì dễ nghe với nàng mà.

Chuẩn bị mắng Lăng Vô Huyền thì hắn giơ hai tay chặn lại rồi nói tiếp.

"Nhưng cùng tỷ trải qua một số chuyện ta lại thấy tỷ cực kì cố chấp, đối với Hàn Mặc Quân đúng là..."
"Ta không có như thế với Hàn Mặc Quân!" Thẩm Nhược Y có tật giật mình buột miệng nói.

"Ta còn chưa nói là như thế nào...ha ha."
Lăng Vô Huyền ôm bụng cười sảng khoái, Thẩm Nhược Y thấy thế càng thẹn quá hóa giận, lập tức đuổi Lăng Vô Huyền ra ngoài luôn.

Đông Phương Thừa Minh thấy vậy cũng cười ha ha, "Tên họ Lăng đó nói có sai đâu, ngươi rõ ràng..."
Ánh mắt của Thẩm Nhược Y đầy lửa giận nhìn chằm chằm Đông Phương Thừa Minh, hắn thấy vậy liền bịt miệng lại không cười nữa.

Hắn tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Chủ nhân, hóa ra dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa dễ bắt nạt trước đây của ngươi là giả vờ?!"
Nàng không thèm để ý tới hắn, hôm trước nàng cho hắn cơ hội để đi mà chính hắn không chịu đi, hứ!
Những ngày sau đó Đông Phương Thừa Minh vẫn truyền linh lực giúp Thẩm Nhược Y còn Lăng Vô Huyền thì ngày ngày đem đồ ăn tới.

Nhưng đem đồ ăn tới là phụ còn cãi nhau với Đông Phương Thừa Minh là chính, nàng ở đây sắp thuộc màn đối thoại của hai người này luôn rồi.

- -------------------------
Cuối cùng cũng kết thúc mười ngày mười đêm phạt trong Băng Hàn động, Đông Phương Thừa Minh vì mất quá nhiều linh lực nên không còn duy trì được hình người được nữa.

Thẩm Nhược Y vừa ra ngoài đã ôm hắn về phòng ở Tịnh Lăng Viên rồi đi tìm Hàn Mặc Quân.

.

||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||
Vừa tới nơi của Nam Cung Nhạc Vận thì nàng đã bị sư tỷ ép uống một đống đan dược bồi bổ sức khỏe, sau khi chữa trị xong vết thương thì nàng mới được đi thăm Hàn Mặc Quân.

Những ngày sau đó vì để tiện chăm sóc nên Thẩm Nhược Y đã chuyển Hàn Mặc Quân về Tịnh Lăng Viên, hàng ngày là Lục Thần và Tuyết Nhã tới đưa thuốc giúp hai người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận