Trong mảng khói lửa mịt mù, một thân bạch y bay phấp phới, cơ hồ vô cùng cô tịch tang thương. Nam tử ấy, vẫn một dung mạo tuấn tú đến kinh động lòng người, nhưng thời khắc này, nơi khóe mắt lại là lệ quang ẩn chứa. Trong phút chốc, một thân ảnh hắc y chợt theo gió mà phiêu tán dưới đáy mắt, cả chút tro tàn cũng không thể giữ lại.
Hắn khẽ đưa tay chạm vào khoảng không, lại buông một hơi thở dài muộn màng. Dường như trong khoảnh khắc, toàn bộ tiếc nuối cả một đời phiêu bạt ấy đều hòa theo giọt lệ lạnh lẽo mà rơi xuống. Hắn có chút giật mình, chợt nhận ra rằng chính mình từng mang hết thảy những cảm xúc thường tình mà cất giấu thật sâu kín, đã từ rất lâu rất lâu không hề trải nghiệm loại cảm giác bi thương mất mát như thế này. Vì sao chứ?
"Thiên mệnh sao? Nghe theo ngươi, đều không làm trái."
Một giọt lệ nóng nhẹ rơi xuống, Mặc Hiểu Lam nặng nề mở mắt, chợt cảm thấy cảnh vật phía trước đều không được đúng lắm. Tức thì liền nhìn thấy một hắc y nhân đang trầm tĩnh đứng bên cạnh. Mặc Hiểu Lam chỉ thoáng ngạc nhiên, nói: "Ngươi... Đến rồi sao?"
Tử Linh Dạ Thần vẫn như thế, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, tựa như sẽ không vì điều gì mà có thể lay động. Tâm trí Mặc Hiểu Lam chợt hình dung lại giấc mộng vừa rồi, hắn liền dâng lên chút khó chịu trong lòng, không ngăn nổi muốn nhìn gương mặt ẩn trong màn sương đen ấy. Nhưng chung quy, vẫn là không được.
Không gian bất giác lại tràn trong tĩnh lặng, thật rất lâu sau, Tử Linh Dạ Thần chợt trầm thấp cất giọng: "Cảm thụ thế nào?"
"Điều gì?"
"Thiên mệnh."
Mặc Hiểu Lam ngẩng người một lúc, đoạn xoa cằm nói: "Ngươi nghĩ thế nào thì chính là như vậy. Thật không thể hình dung thấu tận, nhưng lại tuyệt không thể làm trái."
"Vậy chỉ cần đối mặt, ngươi bước tiếp là được, đừng quay đầu."
Nghe thấy câu này, Mặc Hiểu Lam có chút kinh ngạc. Tử Linh Dạ Thần vẫn luôn dùng thanh âm u tịch ấy mà nói chuyện, nhưng hiện tại, Mặc Hiểu Lam cư nhiên lại cảm thấy ngữ khí của hắn vậy mà tựa hồ là một vị huynh trưởng đối với tiểu đệ lo lắng quan tâm, một chút khiến người kinh sợ cúi phục như trước kia cũng không có. Thật sự rất kỳ lạ, nhưng bất quá Mặc Hiểu Lam cũng chỉ cất giấu ý nghĩ này trong đầu, lại nhìn Tử Linh Dạ Thần mà nói: "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, có thể không?"
Đối với người trước mắt tột cùng âm trầm, Mặc Hiểu Lam lại một chút sát khí cũng không cảm nhận được, tựa như ngầm đồng ý với đề nghị của hắn, liền buông lỏng đề phòng hỏi: "Có phải vì tẩu thi dịch này, sư phụ mới không cho ta xuống núi?"
"Phải."
Mặc Hiểu Lam vốn đã đoán trước được kết quả này, thật ra hắn cũng chỉ muốn có một điều chắc chắn. Nhưng khi biết được rồi, lại không khỏi buông một hơi thở dài. Gặp phải nạn dịch tẩu thi này, khiến cho thiên hạ loạn lạc thì không nói, hơn hết là dân chúng rơi vô tội rơi vào cùng cực khổ sở. Tình thế hiện tại nào khác địa ngục trần gian?
Sở Hy thừa biết với tính cách của Mặc Hiểu Lam, hiển nhiên không thể không tiếc thân đứng ra cứu người. Vậy mà y lại có thể từ bỏ tâm đức của một vị y sư, cư nhiên còn nghịch thiên như thế. Mặc Hiểu Lam dù không hiểu rõ sự tình, nhưng đương nhiên biết Sở Hy là vì an nguy của ái đồ này mà làm nhiều việc như vậy, thực ra lại càng khiến hắn vô cùng dằn vặt khó xử. Thiên mệnh thì sao? Cứ như lời Tử Linh Dạ Thần nói, chỉ cần đối mặt là được.
Mặc Hiểu Lam còn muốn hỏi thêm vài chuyện, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ, lại vô cùng đều đặn tựa như chẳng hề sai khác. Tử Linh Dạ Thần liền hóa thành một làn khói đen biến mất.
"Ngươi tỉnh rồi? Ngủ một này một đêm, cảm thấy đói bụng không? Ta cho người chuẩn bị."
Lam Thần Quân bước vào, thản nhiên ngồi xuống ghế. Mặc Hiểu Lam nhìn thấy hắn, tức thì liền nhớ đến chuyện lúc trước bị ngất đi, lại nhìn khắp căn phòng xa lạ này mà nói: "Lam huynh, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Lúc đó Tử Nguyệt Giáo tuần hành ngang qua. Người của ta lúc đó quá ít, lại nghĩ để ngươi ở lại cũng không tốt. Nên gấp rút mang ngươi theo."
Mặc Hiểu Lam nhìn đôi mày nhíu chặt nghiêm nghị của Lam Thần Quân, tựa như thời thời khắc khắc đều không hề buông lỏng, lại bất giác dâng lên dự cảm không ổn, nghĩ thầm: "Lam huynh ngươi cứ thích giúp người theo cách đó, không phải có chút bạo lực a?"
Lần này là không biết dùng phương pháp gì, trực tiếp cho hai người Mặc Hiểu Lam ngất đi một ngày một đêm. Ai mà biết có lần sau lại là chuyện gì được chứ? Sở Nhạc Hiên mà biết được chuyện này, không chừng sẽ tránh Lam Thần Quân như tránh tà a. Nhưng nghĩ đến tiểu tử đó, Mặc Hiểu Lam liền nói: "Phải rồi Lam huynh, không biết đệ đệ ta đã tỉnh chưa vậy?"
Lam Thần Quân nói: "Đã tỉnh. Hắn nói ra ngoài ngắm cảnh."
"Vậy ta ra ngoài tìm đệ ấy đã."
Nhìn thân ảnh thiếu niên hắc y biến mất khỏi tầm mắt, Lam Thần Quân có chút kỳ lạ nghĩ: "Bên ngoài là biển máu chết chóc, có phong cảnh gì để ngắm?"
.........
Một cơn hàn phong mang chút bụi sương ập vào người, Sở Nhạc Hiên lại dường như không để tâm, chỉ ngước mắt lên nhìn vầng minh nguyệt mà nói: "Trăng ở đây một chút cũng không sáng bằng Nhược Lăng sơn nha. Ây, phong cảnh cũng không tốt, không tốt gì cả. Nơi này không phải chỗ để sống đâu nhỉ?"
Mặc Hiểu Lam bước lên đài quan sát, nhìn hết thảy khung cảnh hoang tàn phía xa, trầm mặc một lúc, chợt nói: "Nơi này, có lẽ đã từng rất đẹp.... Tiểu Hiên à, sau này chúng ta lưu lại đây đi."
Sở Nhạc Hiên thoáng giật mình, nói: "Ca, huynh đến từ lúc nào vậy? Định hù chết đệ a."
Mặc Hiểu Lam không đáp lời hắn, chỉ bình thản nhắc lại lời vừa rồi: "Sau này chúng ta lưu lại đây đi."
Nãi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...