“Nhược Ngu chuẩn bị quà tặng cho ta sao? Ta nên tặng gì cho ngươi đây?” Hạ Sinh dò hỏi.
“Cái này sao, bây giờ còn chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra sẽ nói với A Sinh.” Nhược Ngu nghiêng đầu vô cùng đáng yêu.
“Vậy cũng được.”
“Phu tử phu tử, người xem con thỏ của con này!” tiểu Giai Bảo không cam lòng bị làm ngơ ôm lấy chân Nhược Ngu khoe món đồ chơi mới.
Nhược Ngu ngồi xuống ngắm nghía con thỏ làm bằng tre “Ừ, thật xinh đẹp. Ta cũng có quà cho Giai Bảo nha.” Nói rồi như ảo thuật mà rút ra một xâu đỏ đỏ gì đó đưa cho Giai Bảo.
“Xâu mứt quả!” Giai Bảo vui vẻ kêu lên, “Ăn ngon quá, cảm ơn phu tử!”
Hạ Sinh cưng chiều mà xoa đầu con trai, trẻ con vẫn là trẻ con, những đồ ngọt như mứt quả chính là thứ thích ăn nhất.
Ba người tiếp tục đi dạo trong khu chợ náo nhiệt, dĩ nhiên còn phát hiện đầu đường có nghệ nhân biểu diễn xiếc: phun lửa, nuốt lửa, đập tảng đá lớn trên ngực, chân trần đi trên dao nhọn, mọi người đều reo hò cổ vũ. Có điều Hạ Sinh cũng không quên nhắc nhở Giai Bảo đó phải trải qua rèn luyện lâu dài, tiểu bằng hữu ngàn vạn lần đừng có bắt chước.
Sao đó Giai Bảo kêu mệt, đoàn người mới trở về khách sạn.
Bởi vì trước khi ra ngoài đã tắm rồi nên Giai Bảo cởi giầy cởi áo ngoài, không cần Hạ Sinh dỗ mà một mạch leo lên giường, trở mình một cái đã ngủ say.
“Xem ra Giai Bảo thực sự mệt mỏi, bình thường đều quấn quít bắt ta kể chuyện mới bằng lòng đi ngủ.” Hạ Sinh đắp cho Giai Bảo một cái chăn mỏng, dù là mùa hè nhưng đêm vẫn có chút lạnh.
“Đúng thế, vừa trèo núi vừa đi dự lễ hội, A Sinh ngươi có mệt không?” Nhược Ngu đi đến ôm lấy Hạ Sinh.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Nhược Ngu, Hạ Sinh thành thật trả lời: “Không sao a, ngày hôm nay được mở rộng tầm mắt, nghĩ không ra kỳ nguyệt lễ long trọng như thế này, chuyến đi này quả thực thu hoạch được rất nhiều a.”
Nhược Ngu không để ý đến Hạ Sinh đánh giá kỳ nguyệt lễ, chỉ là thần bí hề hề nở nụ cười: “Nếu A Sinh không mệt, vậy chúng ta vận động một chút đi.”
“Vận động một chút?”
“Đúng vậy…” Nhược Ngu tại bên tai Hạ Sinh mà thổ khí như lan: “Giống như buổi tối hôm đó a…”
Buổi tối hôm đó? Vận động?
A! Lúc hiểu ra Nhược Ngu nói cái gì, Hạ Sinh trong nháy mắt đỏ mặt, muốn đẩy Nhược Ngu ra. Nhược Ngu đâu có thể để cậu như ý, càng ôm chặt hơn.
“Ngươi, ngươi đêm đó không uống say phải không?” giãy dụa giãy dụa, nhưng đừng thấy Nhược Ngu gầy mà lầm, sức hắn không yếu chút nào đâu, Hạ Sinh không giãy ra được.
“Hóa ra A Sinh là một người bạc tình bạc nghĩa…” không có trả lời vấn đề của Hạ Sinh, Nhược Ngu u oán nhìn chằm chằm cậu.
“Ta không phải, cái kia, ngày đó, ta, ta không phải cố ý…” Hạ Sinh lắp bắp trả lời.
“Không cố ý, vậy là vô tình?”
“Không, không phải…”
“Nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, hiện tại không thừa nhận, đó không phải là bội tình bạc nghĩa thì là gì?”
“Ta, ta sẽ chịu trách nhiệm…”
“Được!” rốt cục đợi được những lời này, Nhược Ngu cười tủm tỉm mà cọ cọ vào cổ Hạ Sinh, “Vậy hôm nay đến lượt ta nhé.”
Đến lượt Nhược Ngu? Có ý gì? Hạ Sinh lập tức cảnh giác.
Phòng này có hai cái giường, Giai Bảo đang nằm ngủ say trên một cái, vì thế Nhược Ngu đẩy ngã Hạ Sinh lên cái giường còn lại, sau đó liền đè lên.
Hạ Sinh cho dù có trì độn đến đây thì cũng biết Nhược Ngu định làm gì rồi.
“Chờ, chờ một chút!”
“Chờ cái gì?” Nhược Ngu không có ý tốt mà dùng chân ma xát tiểu Hạ Sinh.
Hạ Sinh đã bị khiêu khích như vậy liền hít một hơi, “Nhược, Nhược Ngu, ngươi không cảm thấy chúng ta như vậy là đốt cháy giai đoạn sao?”
“Đốt cháy giai đoạn? Ngày đó lúc ngươi sờ ta sao ngươi không nghĩ là đốt cháy giai đoạn?”
“Ách, đó là ngoài ý muốn…”
“Vậy ngươi hôn ta cũng là ngoài ý muốn sao?”
“Ngươi, ngươi, ngày đó căn bản là ngươi không say phải không?” Hạ Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta có uống rượu, cũng say, nhưng ta có thể cảm giác được những việc ngươi làm với ta.” Sợ Hạ Sinh cho rằng hắn cố ý đùa giỡn cậu, Nhược Ngu vội vàng thanh minh nói.
Kỳ thực tột cùng có say hay không… chỉ có trong lòng người nào đó mới rõ ràng mà thôi.
Hạ Sinh chưa từng say rượu đương nhiên không biết, chỉ nghe nói say xong sẽ quên hết, cũng nghe nói say ý thức vẫn tỉnh táo… tóm lại không biết đâu mà lần.
“Hơn nữa lúc trước A Sinh không phải hỏi ta muốn quà tặng gì sao? Ta hiện tại nghĩ ra rồi, đem ngươi cho ta đi.”
“Ta, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Mượn lý do qua loa, hai nam nhân phải làm như thế nào ao? Hạ Sinh còn chưa có biết đâu.
“Cái này không cần chuẩn bị tâm lý, cứ làm theo bản năng mà thôi.” Nhược Ngu còn nhân cơ hội cúi người cắn vành tai Hạ Sinh, khiến cho Hạ Sinh không tự chủ được mà toàn thân phát nóng lên.
“Giai Bảo còn ở bên kia kìa.” Đúng vậy, con trai còn đang ở bên cạnh kia, cậu là một người làm cha làm sao có thể ‘không kiềm chế’ như vậy… Hạ Sinh lại giãy dụa tiếp.
Thoải mái mà tiếp tục ngăn chặn người yêu dưới thân, Nhược Ngu nhàn nhã mà đáp: “Nhóc kia mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ say như vậy sét đánh cũng không tỉnh. Hơn nữa…” Nhược Ngu đè thấp âm thanh, nhẹ nhàng nói: “A Sinh chỉ cần phối hợp với ta, chúng ta động tĩnh nhẹ nhàng một chút là được mà.”
Dứt lời không để cho Hạ Sinh cơ hội liền hôn lên đôi môi đang mở ra muốn nói gì đó của Hạ Sinh.
Thế giới yên tĩnh rồi.
Nhược Ngu không ngừng nhấm nháp đôi môi của Hạ Sinh, khi thì nhẹ nhàng day cắn, khi lại đưa lưỡi chậm rãi liếm, hơi thở nóng bỏng của hai người phả vào trên mặt càng thôi thúc tiểu thú trong lòng Nhược Ngu. Sau đó, Nhược Ngu nhẹ nhàng mở khớp hàm của Hạ Sinh, cái lưỡi linh hoạt liền thâm nhập vào trong miệng đối phương, dây dưa với đầu lưỡi…
Lúc này đầu Hạ Sinh vựng huyễn một mảnh, đã không thể suy nghĩ về hành động của Nhược Ngu mà bị động phối hợp, trong lúc Nhược Ngu hôn sâu, cậu cảm thấy mình như một con thuyền mất phương hướng lênh đênh trên biển, chỉ có thể dập dờn cùng con sóng.
Lưu luyến kết thúc nụ hôn sâu này, Nhược Ngu hơi ngẩng lên, khóe miệng có một sợi chỉ bạc… thưởng thức vẻ mặt mông lung của Hạ Sinh, Nhược Ngu lại cúi đầu, nhẹ nhàng mổ lên miệng, khuôn mặt, cái mũi, lông mi, cái trán… tay cũng không nhàn rỗi mà nhanh nhẹn cởi hết quần áo Hạ Sinh.
Da thịt tiếp xúc với không khí có cảm giác hơi lạnh, Hạ Sinh mở đôi mắt sương mùa ra nhìn về phía Nhược Ngu, nhãn thần mang theo xấu hổ, có chút hoang mang, có chút không biết làm sao, còn có một chút sợ hãi không hiểu.
“A Sinh, đừng lo, giao cho ta đi.” Nhược Ngu ôm lấy Nhược Ngu, ôn nhu mà vuốt ve thân thể trẻ trung của cậu.
Hạ Sinh chỉ cảm thấy đôi tay Nhược Ngu như có lửa, đi đến chỗ nào liền đốt cháy chỗ đó. Cậu chỉ có thể nhắm mắt lần thứ hai, thân thể căng thẳng bất an mà giãy dụa.
“A Sinh… A Sinh…” giọng trầm thấp mang theo ma lực khiến Hạ Sinh yên tâm. Một đôi tay để trên lồng ngực đang hô hấp lên xuống, chạy xuống phần eo thon nhỏ, cái bụng nhẵn nhụi, chậm rãi đi xuống tìm kiếm… trong chớp mắt đụng tới tiểu A Sinh không biết đã đứng lên từ lúc nào, Hạ Sinh không tự chủ được mà co rụt lại, lập tức tiểu Hạ Sinh bị đôi tay ấm áp bao bọc lại, thân thể cậu cũng bị cuộn tròn trong lòng Nhược Ngu.
“Ta thích ngươi, ta thích ngươi.” Đầu Nhược Ngu chôn trong bả vai Hạ Sinh, khẽ cắn làn da nơi đó, động tác trong tay chưa từng ngừng lại, lúc nhẹ lúc mạnh, còn không quên chiếu cố hai tiểu tử bên cạnh tiểu A Sinh, thỉnh thoảng sờ soạng xoa bóp. Chỉ chốc lát sau, Nhược Ngu thỏa mãn mà thấy Hạ Sinh hô hấp ồ ồ đứng lên. Vì thế Nhược Ngu đẩy nhanh động tác, tay kia cũng không nhàn rỗi, nắm lấy cái mông tròn vểnh của Hạ Sinh mà xoa bóp không ngừng.
“Thoải mái sao… A Sinh…”
“Ừ…” Hạ Sinh trên cơ bản đang chìm đắm trong khoái cảm, chỉ có thể theo bản năng mà trả lời.
Khóe miệng cong lên thỏa mãn, tay Nhược Ngu như trận cuồng phong vũ bão.
Bị tấn công trước sau, thân thể Hạ Sinh vốn không có kinh nghiệm rất nhanh liền đầu hàng, bắn vào trong tay Nhược Ngu. Từng ngụm thở phì phò, Hạ Sinh xụi lơ trên giường.
Nhược Ngu yêu thương mà hôn nhẹ Hạ Sinh, sau đó từ túi quần móc ra một hộp thuốc mỡ, giảo hoạt mà hướng Hạ Sinh chớp mắt mấy cái: “A Sinh không phải hỏi ta mua cái gì sao? Đây là cố ý chuẩn bị cho ngươi, như vậy mới không bị đau.”
Hạ Sinh vô lực mở mắt – nhìn biểu tình tuyệt sắc mang theo mị hoặc của Nhược Ngu, bởi vì vừa ‘vận động’ mà mang theo một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn phi thường đẹp đẽ. Lại liếc mắt về lọ thuốc mỡ – lần này quả thực hắn có chuẩn bị mà đến, cậu ngoại trừ bó tay chịu trói thì có thể làm được gì? Mà thôi, nếu quyết định cùng một chỗ thì sớm muộn cùng phải làm, nếu Nhược Ngu muốn, cậu liền cho hắn làm thì có làm sao.
Hạ Sinh cũng cười, nhắm mắt đợi chuyện kế tiếp xảy ra.
Nhược Ngu vẫn nhẫn nại dục vọng của mình mà lấy tay có thuốc mỡ cẩn thận tìm kiếm phía sau Hạ Sinh, từng chút từng chút mở rộng nơi nào đó.
Dưới thân mát lạnh, Hạ Sinh thiếu chút nữa hô to lên, hóa ra là dùng nơi đó làm sao? (em quá ngây thơ =)))
“A Sinh, tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn ngươi…” cảm thấy cảm giác của Hạ Sinh, Nhược Ngu trấn an. Động tác chậm lại, cẩn thận tỉ mỉ mà chậm rãi mở rộng.
Thuốc mỡ bôi lên, lúc đầu thấy lành lạnh, sau đó hơi tê dại, dần dần cũng nóng lên, hơn nữa ngón tay của Nhược Ngu nhẹ nhàng xoa nắn, cư nhiên cũng thích ứng được, không bài xích như ban đầu.
Cái này làm khổ Nhược Ngu, đối mặt với người yêu ngon miệng nhưng không có cách nào ăn ngay được, nhịn đến mức nội thương. Nhưng đây là lần đầu tiên của hai người, nói thế nào thì Nhược Ngu cũng phải cố gắng làm tốt nhất, biến đó trở thành kỷ niệm tốt đẹp.
Để phân tán sự chú ý của Hạ Sinh, Nhược Ngu một bên vừa mở rộng, một bên không ngừng hôn lên da thịt Hạ Sinh, còn không quên yêu thương một chút tiểu Hạ Sinh.
Một ngón… hai ngón… ba ngón…
Hạ Sinh không chịu nổi, khó nhịn mà giãy dụa thân thể “Có, có thể rồi, Nhược Ngu…”
Nhược Ngu cảm giác không sai biệt lắm, rút ngón tay ra, để Hạ Sinh quay lưng lại, dục vọng cứng rắn đặt ở đó, sau đó từng chút từng chút đi sâu vào, “A Sinh… A Sinh… rất thích ngươi…”
“Ân…ta, ta cũng… thích… Nhược Ngu…” cố nén cảm giác kỳ lạ cùng đau đớn khi dị vật xâm lấn, Hạ Sinh ngừng thở phối hợp với động tác của Nhược Ngu.
Bởi vì công tác chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa có thuốc mỡ bôi trơn có tác dụng gây tê, khi Nhược Ngu tiến vào cũng không ra quá nhiều đau đớn cho Hạ Sinh, rốt cục chứa đựng toàn bộ tiểu Nhược Ngu.
Cảm giác được người mình yêu thương vây quanh quả thực không thể dùng từ ngữ để hình dung được! Nhược Ngu kích động ôm lấy Hạ Sinh, thân thể trắng nõn bị mồ hôi thấm ướt, nhưng vẫn còn một tia lý trí, Nhược Ngu chỉ chầm chậm đưa đẩy để Hạ Sinh thích ứng cảm giác này. Tay phía trước cũng không ngừng lại, tiểu Hạ Sinh vẫn được chăm sóc chu đáo, từ từ lại đứng lên.
Có tín hiệu này, Nhược Ngu rốt cục yên lòng, triệt để phóng xuất con thú nhỏ trong lòng, từng chút thay đổi, hung hăng tấn công Hạ Sinh.
Hạ Sinh bị động đến không còn lực chống đỡ, chỉ cảm thấy mình như một con thuyền lênh đênh trên biển, mặc dù tùy thời có thể bị sóng đánh vỡ, nhưng lại có cảm giác vui sướng đầm đìa.
Trận này giằng co bao lâu? Hạ Sinh đã mơ hồ, cậu chỉ nhớ rằng dưới sự tấn công của Nhược Ngu, cậu lại bắn ra một lần… sau đó không còn nhớ gì nữa.
Sau cùng Nhược Ngu cũng không bắn ra trong cơ thể Hạ Sinh, hắn biết như vậy nếu không làm sạch tốt sẽ có thể nhiễm bệnh, đêm nay có thể ăn được Hạ Sinh đã là chuyện vô cùng thỏa mãn rồi.
Sau đó Nhược Ngu nhờ điếm tiểu nhị đưa tới một thùng nước, ôm Hạ Sinh đã ngất đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay áo ngủ.
Trước khi ngủ Nhược Ngu sang bên kia xem Giai Bảo – tiểu tử kia ngủ say đến nước bọt chảy ra cả gối. Buồn cười rồi lau khóe miệng cho nhóc, đổi một cái gối khác, lúc này Nhược Ngu mới quay lại trèo lên giường ôm Hạ Sinh ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...