Đào Hoa Mãn Lâu

Dương Khang rời đi.

Ngay bình minh hôm sau, sau khi ngoan ngoãn trả lời Hoàng Dược Sư mấy vấn đề, mang theo ánh mắt rõ ràng đầy ưu sầu, sau một đêm, nháy mắt cảm thấy già đi rất nhiều, Dương Thiết Tâm thần sắc hoặc hỉ hoặc bi, còn có đôi mắt đầy lo lắng, Mục Niệm Từ cũng không ngừng nhìn về phía Dương Khang.

Hoàng Dược Sư sờ sờ cằm, sách một tiếng, bĩu môi.

Hoàng Dung lén lút nghe trộm cuộc nói chuyện của Hoàng Dược Sư và Dương Khang, quay đầu nói thầm với Phong Quân, thấy Hoàng Dược Sư cười như không cười liếc về phía mình, ngậm miệng, vội rụt rụt cổ.

“Đã là vô tình nhặt được, thì tất nhiên phải trả về chủ cũ.” Dương Khang thành thành thật thật lấy ra cái túi gấm trong người, lấy ra từ bên trong một mảnh vải mỏng, đưa cho Hoàng Dược Sư. Đồ vật lấy thật dễ dàng, có một lần Vương phủ được một tên trộm ghé qua, khi đó mình thừa dịp hắn không chú ý, phái người giữ chân hắn, sau đó lấy được. Nhưng nội dung bên trong thâm ảo, hơn nữa chỉ có một nửa, năm đó luyện được một nửa rồi ngưng, thật đáng tiếc. Tuy chỉ như vậy, nhưng kinh trong tay, cho dù không được đầy đủ, nhưng vẫn rất có ảnh hưởng tới võ công của mình. Tuy là giao trả lại Hoàng Dược Sư có chút đáng tiếc, nhưng coi như trả lại một nhân tình, dù sao cũng đã nhờ họ giúp đỡ.

Hoa Mãn Lâu đứng một bên, nhẹ nhàng kéo tay Dương Khang, cẩn thận bắt mạch. Trầm ngâm một lát, mới thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói.

“Tuy có được kinh thật, nhưng cũng chỉ có nửa bộ, ta chỉ chọn lựa một vài thứ rồi mới luyện.” Dương Khang cười khổ. Thấy ánh mắt phức tạp Hoàng Dược Sư nhìn kinh văn kia, bỗng nhiên, đưa đến bên ngọn lửa đốt cháy.

Nhìn ngọn lửa chậm rãi nuốt trọn toàn bộ mảnh vải, Hoàng Dược Sư thần sắc phức tạp, nói với Hoa Mãn Lâu đang kinh ngạc: “Đây không phải bút tích của A Hành.” Quá khứ, cũng nên để nó tan thành mây khói.

“Người mất đã mất rồi, kẻ còn sống quan trọng hơn.”

Hoa Mãn Lâu trầm mặc một lát, nói một câu, như có như không, ánh mắt vô thần chậm rãi đảo qua những người ở đây.

“Người, không thể sống mãi trong quá khứ. Quá khứ đã qua, cho dù làm sai chuyện gì, không thể oán hận những gì có được ở hiện tại, mà phải hết sức bù đắp lại quá khứ.”

Dương Khang đầu tiên kinh ngạc, ngây người, sau thở dài một hơi, chắp tay từ biệt.


Mục Niệm Từ nhìn theo bóng dáng Dương Khang dời đi, lại nhìn nghĩa phụ đang ngây như phỗng sau khi nghe những lời Hoa Mãn Lâu nói, không tiếng động mà thở dài, mang theo u sầu trong cõi lòng.

Âu Dương Khắc âm trầm nhìn Quách Tĩnh, ánh mắt Quách Tĩnh chìm trong suy nghĩ sâu xa, biểu hiện ít có trên khuôn mặt cậu, biểu tình thành thục không hợp tuổi, Âu Dương Khắc nhìn mặt càng kéo dài ra.

Dương Thiết Tâm cắn răng, chắp tay từ biệt Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu, kéo Mục Niệm Từ rời đi. Chỉ trong thoáng chốc, trong miếu nhỏ còn lại sáu người.

“Dung nhi.” Giọng nói lười biếng vang lên, Hoàng Dung run lên một cái, lui lui lấy lòng đầu nhô ra sau lưng Hoa Mãn Lâu.

Xong đời!

Trong đầu Hoàng Dung chỉ còn lại đúng ý nghĩ đó. Lúc trước nàng lén lút trốn đi, lần này lại đen đủi bị bắt lại, sau vì tình huống khẩn cấp, cha sợ phụ thân mệt, nên tối qua mới không tính sổ với mình……

Hối hận nha hối hận, Hoàng Dung vẻ mặt đau khổ đến sắp khóc.

Trên đời này còn gì đáng hối hận hơn? ——- Hoàng Dung đau khổ nghĩ.

“Dung nhi ” Giọng nói vang lên, ý cảnh cáo rõ ràng.

“Phụ, phụ thân.” Hoàng Dung nhăn nhó nhìn Hoa Mãn Lâu, ánh mắt xoay xoay chuyển, sau đó lấy tay dắt Phong Quân, lấy lòng cười nói: “Cha, phụ thân, hai người sao tìm được con vậy? Thật sự là rất lợi hại.”

“Hừ, con tiểu quỷ này, chẳng lẽ con nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ta nói cho con biết, ngay ngày đầu con lên bờ, bọn ta vẫn luôn biết rõ hành tung của con, con cho là mấy cửa hàng của phụ thân con để không sao?” Hoàng Dược Sư liếc mắt nhìn nàng một cái.

“A… Cha… Cha……?” Hoàng Dung ngây người, nhất thời ủ rũ. Phong Quân không đành lòng nhìn nàng sa sút tinh thần như vậy, nhưng lại không dám làm càn trước mặt Hoàng Dược Sư và Hoa Mãn Lâu, chỉ giật nhẹ tay áo Hoàng Dung, hé ra khuôn mặt cười an ủi trước mắt nàng, khiến Hoàng Dung bất giác thấy ấm áp trong lòng.


Hoàng Dược Sư nhìn thấy, không phát tiếng động, tay nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu cảm nhận được, cười với hắn, tay nắm ngược lại.

“Có gì muốn nói?” Hoàng Dược Sư giọng nói lạnh lùng, liếc nhìn Phong Quân, miệng nói với Hoàng Dung.

“Cha, phụ thân, con chỉ là muốn hành tẩu giang hồ mà thôi……” Dù sao hai người cũng chê con chướng mắt.

Hoa Mãn Lâu nhàn nhạt nói: “Cho nên không thèm tới chào chúng ta mà lặng lẽ bỏ đi? Dung nhi, không chào mà đi, ta nhớ hình như không dạy con như vậy.” Dù thế nào, Hoàng Dung là do chính mình nuôi lớn, kiểu từ biệt như vậy, Hoa Mãn Lâu không thể nào lại lạnh nhạt, mà lại cảm thấy chút bi thương.

“Phụ thân, con xin lỗi……” Hoàng Dung cúi đầu, sắc mặt bất ngờ.

“Được rồi, được rồi.” Hoa Mãn Lâu là ai, cho dù mắt không nhìn thấy được, vẫn mẫn cảm nhận ra được áy náy của Hoàng Dung, còn có, không thành thật.

Đúng, chính là không thành thật. Hoa Mãn Lâu híp mắt lại, mím môi, không nói. Trong lòng thầm than, cũng đúng, thiếu niên tính cách nông nổi là chuyện thường, lớn lên, vẫn là muốn độc lập rồi.

Hoàng Dung vẫn chuồn êm. Không thể không nói, thấu hiểu của Hoa Mãn Lâu đối với nàng không phải chỉ là bình thường.

Buổi chiều cùng ngày, thừa dịp Hoa Mãn Lâu nằm dưới cành cây bên ngoài ngủ trưa, lúc Hoàng Dược Sư ở bên cạnh canh giữ, lén mang theo Phong Quân, kèm cả Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc cùng nhau bỏ chạy.

“Hừ, nha đầu này cũng có chút đầu óc đấy.” Còn biết túm theo Âu Dương Khắc, không một mình một người xông ra ngoài.

“Chúng đi rồi?” Hoa Mãn Lâu nửa khép mắt, chậm rãi hỏi Hoàng Dược Sư.


Hoàng Dược Sư ôm lấy thắt lưng y, để đầu y thoải mái dựa lên người mình, nghe hô hấp của hắn, chậm rãi nói: “Dung nhi cũng đã đủ lớn, Quân nhi cũng là lựa chọn không tồi.”

“Vậy Dung nhi tự mình chuồn đi, chắc là đi giao du với kẻ xấu ở Vương phủ kia, tuy là có Dương Khang đứng sau, còn có Âu Dương Khắc bên cạnh, nhưng với chút võ công của chúng, vẫn không đủ so với những người khác. Hơn nữa kinh nghiệm của chúng……”

“Ha ha……” Hoàng Dược Sư cười nhẹ.

Hoa Mãn Lâu khó hiểu hỏi: “Dược Sư, đó là con gái huynh, sao huynh không lo lắng?”

“Hồi trước lúc mới bắt đầu ra ngoài hành tẩu, võ công của ta còn thấp hơn Dung nhi, nhưng vẫn một mình đi được. Giờ bên cạnh Dung nhi có Quân nhi, ta còn nói với Tiểu Tam cùng Nguyệt Ảnh, bọn nó không có việc gì làm cũng nên ra ngoài hoạt động.” Bất quá cũng nói với bọn Linh Phong, nếu không phải trường hợp nguy hiểm tính mạng thì không được ra tay, cho dù có cũng chỉ được âm thầm giúp, tuyệt không được cho chúng biết, nếu không lần rèn luyện này cũng uổng phí.

“Được, Dược Sư, cứ theo như huynh nghĩ đi.” Hoa Mãn Lâu cuối cùng vẫn là hiểu rõ Hoàng Dược Sư, không nói lời thừa, quay lại tiếp tục ngủ.

Cách nơi Hoa Mãn Lâu cùng Hoàng Dược Sư mấy dặm, mấy người đang nhanh chóng rời đi.

“Cái kia……” Quách Tĩnh bỗng nhiên dừng lại, mấy người đi theo cũng vội dừng, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Quách Tĩnh xin lỗi nhìn những người khác, có chút chần chờ nhìn Hoàng Dung, hỏi: “Dung muội muội, cha muội cùng Hoa đại hiệp……”

Hoàng Dung thiếu chút nữa bị cái tên Hoa đại hiệp kia 囧, nàng ho nhẹ một tiếng, cố ý hỏi: “Cha ta cùng phụ thân làm sao?”

Quách Tĩnh nghiêng đầu, như là cực kỳ gian nan tìm ra từ ngữ thích hợp trong đầu nói ra: “Quan hệ của bọn họ…… tốt lắm?” Đâu chỉ là tốt, cơ hồ là đến mức như hình với bóng, đến nỗi cùng vào cùng ra, hơn nữa giữa hai người trao đổi loại gian tình đầy nùng tình mật ý, không cần họ nói ra, người ngoài vừa nhìn đã biết quan hệ của họ không tầm thường. Quách Tĩnh trong thời gian ngắn ngủn ở cùng họ, thường xuyên cảm thấy đỏ mặt.

“Tốt lắm? Huynh chỉ cái gì?” Hoàng Dung cười hì hì, cố ý vui đùa hỏi lại cậu.

“Bọn họ……” Quách Tĩnh ấp úng, nói không nên lời.

Hoàng Dung cười như không cười nhìn cậu một cái, quăng một câu: “Vô nghĩa.” Bọn họ quang minh chính đại, chẳng che dấu gì, chỉ có cái đám tự xưng nhân sĩ chính nghĩa kia không ngờ đến mà thôi.


“Cha muội với phụ thân đã thành thân rồi.” Hoàng Dung suất khí ném ra một câu, nhìn sắc mặt Quách Tĩnh thay đổi mấy lần, cuối cùng biến thành một cái 囧.

“Họ, bọn họ……” Quách Tĩnh như trước giật mình, ngay cả nói cũng không ra.

“Bọn họ thật sự yêu nhau, sao lại phải để ý đến thiên hạ nghĩ gì, quản thế nhân làm gì chứ?” Hoàng Dung ngạo nghễ nói. Giờ phút này khí thế nàng áp nhân, dường như có chút uy nghiêm của Hoàng Dược Sư. Mặc kệ Quách Tĩnh vẫn thất thần không biết nghĩ cái gì, Hoàng Dung dẫn đầu đi trước, Phong Quân liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, cũng đi theo đằng sau.

Quách Tĩnh ngơ ngẩn, bị Âu Dương Khắc mang đi, cũng theo sau.

“A Lâu……” Giọng nói trầm thấp dịu dàng truyền đến, xuyên qua ***g ngực, mang theo rung động hơi thở.

“Ưm……” Mơ màng trả lời một tiếng, sao gần đây ngủ nhiều như vậy? Rõ ràng còn chưa đến mùa đông……

“Tiếp theo, ngươi muốn làm gì?”

“Ta trước muốn tìm Hồng Thất cùng Âu Dương……”

“Sau đó sao?” Giọng nói trầm thấp tiếp tục dỗ.

Hoa Mãn Lâu cọ cọ vai Hoàng Dược Sư, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người y, bên người là hơi thở ấm áp, vui sướng thở ra, thoải mái nói: “Tới Hoa Sơn, thăm lại chốn cũ… Sau đó… Về nhà……” Nói đến âm cuối, ý thức lại mờ mịt, tinh thần lại dần tan rã.

“Vậy… Dược Sư muốn… đi đâu?… Khò khò……”

“……”

Hoàng Dược Sư cúi đầu nhìn người đang yên lặng ngủ, khéo miệng hơi cong lên, in lại một cái hôn trên trán y.

Nơi ta muốn đi, cũng chỉ có bên cạnh ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận