Đào Hoa Mãn Lâu

Hoàn Nhan Khang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chung quanh hoang vắng. Y bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã ở trong một ngôi miếu nhỏ vùng dã ngoại hoang vu. Chung quanh tối như mực, cũng chỉ có một đống lửa cao, còn có…… một đám người.

Đúng, một đám người nhìn rất quen, là đám vừa cùng y đánh nhau. Hoàn Nhan Khang chỉ cảm thấy mi mắt giật giật dữ dội, 囧.

Đây là cái tình huống gì vậy?

Một tiểu cô nương mặc xiêm y màu vàng nhạt bị một nam nhân áo xanh nhìn chằm chằm, trong tay cầm một quyển sách thật dày, liều mạng đọc, vẻ mặt đau khổ, giống như cuốn sách kia có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy. Bên cạnh là một thiếu niên đang bưng trà lấy lòng, trái quẹo phải chui, quấn quít tiểu cô nương, rồi lại bị tiểu cô nương trợn trắng mắt đẩy ra, thiếu niên như đại cẩu bị đá đi, mắt to ướt đẫm nhìn tiểu cô nương, tiểu cô nương bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, rồi mới cười bỏ qua.

Còn tên ngốc kia chính là ngồi xổm một bên lo lắng nhìn nam tử áo trắng, nam tử ngồi khoanh chân, tựa hồ đang vận chân khí, bên cạnh là một nồi thuốc đang nấu. Thấy ánh mắt của y, ngượng ngùng hướng y gật đầu. Hoàn Nhan Khang sửng sốt một chút, quay đi, hừ một tiếng, nhưng đỏ ửng trên mặt lại bán đứng tâm tình y.

Bên kia, Mục Dịch vẫn là bộ dáng ngơ ngác, bên cạnh là hồng y thiếu nữ khóe mắt có chút đỏ, ngồi bên đống lửa cẩn thận chăm sóc vết thương cho hắn.

Người áo xanh ngồi trước nam tử bắt cóc y, Hoàn Nhan Khang lén nhìn ánh mắt hắn, liều một chút nhìn lại lần nữa, thật không có nhìn nhầm, người áo xanh, là đang…… lấy lòng người kia?

“Thầm thì……” Hoàn Nhan Khang mặt đỏ bừng. Mấy ánh mắt cùng nhìn qua, sau đó người áo xanh nhíu mày. Mấy người trẻ tuổi đều cong khóe miệng, làm bộ không nhìn thấy, tự dời tầm mắt đi. Lúc này, nam tử bắt cóc y hướng y cười dịu dàng: “Tỉnh?”

Tuy Hoàn Nhan Khang xuất thân hoàng gia, đã xem qua bao nhiêu mỹ sắc thiên tiên, lúc này vẫn không khỏi một trận hoảng hốt. Người nọ phong thần tuấn lãng, mặt mày như tranh, không phải loại đẹp âm nhu, mà giống như tiên nhân trên trời, phong tư trác tuyệt, như chỉ cần một cơn gió thổi qua, sẽ ngay lập tức mọc ra đôi cánh bay đi, thoát ly phàm trần.

Hoàn Nhan Khang không biết có phải cảm giác của mình hỏng rồi hay không, trong miếu nhỏ nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, là phát ra từ người áo xanh, trong lòng có chút buồn bực, mình hình như không có đắc tội gì với hắn đi……?

Người kia nhìn thẳng về phía y, khóe miệng kèm thêm tia mỉm cười, Hoàn Nhan Khang lời nói tới khóe miệng lập tức nuốt trở lại. Sau đó, miếu nhỏ lại lạnh thêm vài phần.


Ổn định lại tinh thần, Hoàn Nhan Khang trong lòng cảm thấy có điểm không đúng, cẩn thận nhìn lại lần nữa, không khỏi kinh ngạc thốt ra: “Ngươi không nhìn thấy?”

Người nọ nhu hòa cười, nói: “Vậy thì sao?”

Hoàn Nhan Khang bất giác có điểm rõ ràng, cúi đầu nói: “Ngươi rất lợi hại.”

Người nọ bật cười, cười dài nói: “Ngươi đúng là đứa nhỏ thú vị.” Lời vừa nói ra, quá mức khủng khiếp. Đầu tiên là người áo xanh lạnh lùng nhìn y một cái, không biết vì sao, trong mắt Hoàn Nhan Khang lại như nghe thấy hắn nói: Nhãi ranh, ta tính sổ với ngươi sau, chờ đó.

Hoàn Nhan Khang chỉ cảm thấy ánh mắt kia như đao chém tới, đâm vào lòng y, lạnh lẽo khiến toàn thân run lên. Tiểu cô nương kia sách cũng không thèm đọc nữa, híp mắt đánh giá y, Hoàn Nhan Khang lại có cảm giác như bị hồ ly nhìn xuống, nhưng là, khóe miệng y cong lên, dù sao gần đây cũng đang chán, tên lớn kia y không đánh lại, nhưng đứa nhóc chính là không sợ. Không sợ chết trừng qua, hai người ánh mắt bùm bùm giao chiến, trùng hợp bên cạnh Hoàng Dung có con nhện vừa rơi xuống, chuyển ánh mắt, vội vàng hô to gọi nhỏ. Hiệp thứ nhất, Hoàng Dung cùng Hoàn Nhan Khang giao chiến, Hoàn Nhan Khang thắng. Hoàn Nhan Khang hừ một tiếng, cái gọi là thua người không thua trận, y tốt xấu gì cũng coi như là vương tử của Kim quốc, nếu bại bởi một nha đầu, không cần phụ vương ra tay, y sẽ tự sát rửa nhục. Tuy rằng vẫn không hiểu sao lại thành thế này.

Quách Tĩnh ở một bên lo lắng nhìn, không khỏi kéo kéo tay áo Âu Dương Khắc đã điều tức xong, hỏi: “Khắc, cứ như vậy thật sự không sao sao?”

Âu Dương Khắc lười biếng dựa đầu vào hõm vai Quách Tĩnh, cọ cọ vào cổ, hít vào hơi thở của thiếu niên như mặt trời này, nói: “Không sao, Tĩnh nhi không cần lo lắng.” Hơi thở theo lời nói phun lên vành tai mẫn cảm, mặt Quách Tĩnh ửng đỏ.

Hoàn Nhan Khang âm trầm nhìn bọn họ, trong mắt vạn phần suy nghĩ, Quách Tĩnh cảm nhận được ánh mắt y, bỗng nhiên có cảm giác bị người bắt gian, vội đẩy Âu Dương Khắc, có chút không tự nhiên ngồi một bên. Mặt Âu Dương Khắc ngay lập tức đen lại.

Hoàng Dược Sư thú vị nhìn bọn họ. Thú vị, rất thú vị! Thật lâu rồi chưa xem chuyện thú vị như vậy.

Lúc này Mục Dịch rốt cục cũng lấy lại tinh thần, mặc kệ tay bị thương, nhào tới, gắt gao kéo tay Hoàn Nhan Khang, kích động hỏi: “Tích Nhược, ngươi quen Tích Nhược? Ngươi cùng Tích Nhược có quan hệ gì?”

Hoàn Nhan Khang bình tĩnh nhìn hắn, cau mày nhìn xuống ống tay áo bắt đầu nhuộm đỏ, phủi tay ông ra, nhàn nhạt nói: “Không phải ngươi đã nghe rồi sao? Bà ấy là nương ta, ta là tiểu vương gia Kim quốc, nương ta tất nhiên là vương phi Kim quốc.” Quay đầu, hỏi: “Vậy ngươi rốt cục là ai?”


“Vương phi…… Kim quốc……?” Mục Dịch như đang hỗn loạn, cúi đầu lẩm bẩm. Suốt mười tám năm, hắn lăn lộn trong giang hồ tìm kiếm, ai ngờ thế sự vô thường, biến cố kia khiến hắn mất thê tử, cũng mất đi cả một nhà nghĩa huynh, sau gặp được Mục Niệm Từ, thu nàng làm con nuôi, mở luận võ kén rể, một là để tìm một nhà Quách Khiếu Thiên, một để lưu lạc xung quanh, thầm mong có thể gặp lại thê tử.

Nhưng là, đợi suốt mười tám năm, đến khi thê tử đã lấy người khác, con cũng đã có. Trong lòng không khỏi bi thống đờ đẫn, nói không nên lời. Hít sâu một hơi, hướng mấy người bên cạnh hành lễ, nói: “Lão phu Mục Dịch, cảm tạ ân cứu giúp của các vị, các vị anh hùng thiếu hiệp có thể cho biết tính danh?”

Người áo xanh chọn chọn mi, bên hông một trận đau buốt, nhè nhẹ thu hồi khẩu khí, cau mày đem lời định nói nuốt trở lại, lại nói: “Tại hạ Đào Hoa đảo Hoàng Dược Sư.”

Hoàng Dược Sư? Hoàn Nhan Khang không khỏi thở dốc kinh ngạc, nháy mắt hàng trăm ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu.

“Tại hạ Hoa Mãn Lâu.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp trả.

Hoàng Dược Sư, Hoa Mãn Lâu, trong lòng Mục Dịch như cuộn lên ngàn cơn sóng, cho dù hiện tại đờ đẫn, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Vội chắp tay nói: “Nghe uy danh đã lâu, Hoàng đảo chủ, Hoa công tử, thật sự là may mắn của lão phu.”

“Không dám không dám.”

“Đây là tiểu nữ Mục Niệm Từ, Niệm Từ, tới bái kiến các vị tiền bối.”

Thiếu nữ áo đỏ đứng lên hành lễ.

“Tại hạ Bạch Đà sơn trang Âu Dương Khắc.” Âu Dương Khắc cũng lười biếng chắp tay. Tiểu cô nương kia cười cười nói: “Ta gọi Hoàng Dung, là con của phụ thân.” Ghé sát vào Hoa Mãn Lâu, thân thiết ôm cánh tay Hoa Mãn Lâu cọ cọ. Khóe miệng Hoàng Dược Sư vẫn cong lên không thay đổi, tay không nhanh không chậm, kéo Hoàng Dung trở về, Hoàng Dung nhẹ nhàng khéo léo xoay người đáp xuống, trong miệng thì thầm. Hoàng Dược Sư ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nàng, chỉ nói: “Dung nhi, nếu thừa tinh lực như vậy, giờ đi chuẩn bị bữa tối đi, nhớ kỹ, là cho mọi người ở đây.” Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười khổ, hai người này ở trên đảo cũng thường xuyên như vậy, giờ ra ngoài, vậy mà cũng không sửa.


Ác ma, ác ma, tuyệt đối là ác ma! Hoàng Dung đầy oán niệm nhìn Hoàng Dược Sư, Phong Quân bên cạnh kéo kéo tay áo nàng, nói: “Dung tỷ tỷ, đệ giúp tỷ.” Sau đó cười với Mục Dịch nói: “Tiền bối, vãn bối là Phong Quân, là một đại phu.” Sau đó không cho Mục Dịch thời gian phản ứng, liền chạy theo sau Hoàng Dung.

Lúc này Mục Dịch cùng Mục Niệm Từ có chút không xác định liếc nhau, có phải hay không bọn họ vừa dính phải, khụ khụ, một cái vòng luẩn quẩn kỳ quái?

Lúc này Quách Tĩnh cười khanh khách nhìn về phía Mục Dịch, nói: “Vãn bối Quách Tĩnh, ra mắt tiền bối.”

Quách Tĩnh!

Hai chữ đánh vào tai, trong lòng chấn động, Mục Dịch giọng run run nói: “Cái gì? Ngươi gọi Quách Tĩnh? Ngươi...... ngươi...... ngươi họ Quách?”

Quách Tĩnh nghiêng nghiêng gật đầu, cười đến giống một tiểu hài tử khờ dại, nói: “Đúng vậy.”

“Vậy phụ thân tên là gì?”

“Tiên phụ là Quách Khiếu Thiên.” Khi cậu còn bé không biết tên phụ thân, sau được Chu Thông dạy chữ, liền dạy cậu tên của phụ thân.

“Nương ngươi gọi Lý Bình có phải không? Hiện tại bà ấy còn sống không?” Kích động khó nén.

Quách Tĩnh gật gật đầu, hỏi lại: “Nương ta còn sống, người thế nào lại biết nương ta họ Lý?”

“Trời ạ, trời ạ……” Mục Dịch nắm chặt tay cậu, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy cánh tay kia một mực run rẩy, đồng thời có mấy giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay mình, nghe Mục Dịch run rẩy nói: “Ngươi, cha ngươi cùng ta là huynh đệ kết nghĩa, chúng ta từng cùng chỉ phúc vi hôn [đính ước khi mấy đứa nhỏ chưa sinh, tóm lại là thế~], lúc ấy nương ngươi cùng thê tử ta còn đang mang thai.”

Sau đó lệ rơi đầy mặt nói: “Năm đó Ngưu Gia thôn gặp biến cố, khi ta về tới nhà, thê tử ta cùng mọi người Quách gia toàn bộ không thấy. Không thể tưởng được, không thể tưởng được……”


Mục Niệm Từ ở bên cạnh vỗ vỗ lưng Mục Dịch, trấn an hắn, Mục Dịch kích động nói: “Ngươi gọi Quách Tĩnh phải không? Nếu con trai Dương Khang ta còn sống, các ngươi chính là huynh đệ kết nghĩa, Niệm Từ là nghĩa tử của ta……”

Lúc này Hoàn Nhan Khang hừ một tiếng, lạnh lùng mắng: “Ngươi liền cứ như vậy cho là nương ta là người tham luyến vinh hoa phú quý sao? Dương Thiết Tâm, ngươi không tin nàng như vậy sao?”

Hoàn Nhan Khang hướng Mục Dịch đánh một quyền, mọi người chưa kịp ngăn lại, Hoàn Nhan Khang đã túm chặt lấy cổ áo hắn, tai mắt đỏ rực, rống to một câu: “Ngươi đã nghĩ như vậy, thì ta đã không cần phải đi theo Hoa tiền bối tới đây, cũng không cần bảo vệ ngươi, ném ngươi vào đại lao vương phủ là được rồi! Nương ta nhớ ngươi đến khổ như vậy, trong phủ vẫn còn lưu lại mấy gia cụ ở Ngưu Gia thôn, ngươi vậy mà tốt thật đấy, cái gì cũng chưa hiểu rõ, liền cho là nương ta ham phú quý, hừ, ta rõ ràng đã khuyên nàng quên ngươi đi.” Nói đến cuối, đúng là càng rống càng lớn.

Mục Dịch giãy dụa, muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Hoàn Nhan Khang khóe mắt đỏ bừng, cùng Mục Dịch đối diện một lát, đẩy mạnh hắn ra, nhìn nhìn vạt áo mình, lạnh lùng nói một câu: “Vấn đề Hoa tiền bối muốn hỏi, vãn bối hiểu rõ, nhưng vãn bối cần thanh tịnh một chút, điều đã đáp ứng, vãn bối quyết không nuốt lời. Ta…… đi ra ngoài một chút rồi quay lại.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà một mạch ra khỏi cửa.

Trong nháy mắt, không gian lặng xuống.

Quách Tĩnh rất hỗn loạn, nhưng Âu Dương Khắc vỗ vỗ lưng cậu, hơi thở ấm áp làm cậu tỉnh táo lại, khẽ cắn môi, đẩy tay Âu Dương Khắc, Quách Tĩnh nhìn trái nhìn phải tránh ánh mắt hắn, nói: “Đệ đi xem y.” Liền xông ra ngoài, Âu Dương Khắc nhìn tay mình vẫn chưa thu lại, dừng giữa không trung, im lặng thu tay, một mảnh lạnh như băng.

“Tĩnh nhi……” Sắp ra tới cửa, Mục Dịch khẩn trương gọi một tiếng, Mục Niệm Từ bên cạnh đỡ ông đi vài bước.

Quách Tĩnh quay đầu lại, Mục Dịch nhìn chằm chằm cậu, “Kia là Khang nhi sao? Là con của ta, Dương Khang.”

“Quách Tĩnh không biết, nhưng rất có thể là vậy.” Quách Tĩnh cắn môi.

“Vậy nó đành phiền ngươi.”

Gật gật đầu, liếc nhìn Âu Dương Khắc một cái, thấy hắn vẫn nắm rồi duỗi tay, ánh mắt trong veo [


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận