Quách Tĩnh trở về chỗ, thấy Âu Dương Khắc mặt tái nhợt ngồi trước bàn ăn toàn món ngon, tay nắm chặt đến ngón tay cũng trắng bệch. Quách Tĩnh vội ngồi xuống, lo lắng nói: “Khắc ca ca, ngày mai chúng ta tiếp tục đi, sắc mặt huynh không được tốt.”
Âu Dương Khắc có chút bất ngờ nhìn Quách Tĩnh, khóe môi hơi gợn lên, thanh âm khàn khàn nói: “Tĩnh nhi quan tâm đến ta sao?”
Quách Tĩnh bị Âu Dương Khắc nhìn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, hơi quay đầu đi nói: “Đương nhiên.”
Âu Dương Khắc vốn thấy thật vui vẻ, lại không biết vì sao, trong lòng cùng lúc từng trận đau khổ, bỏ suy nghĩ xuống, nở nụ cười.
Quách Tĩnh bất an nhìn hắn, Âu Dương Khắc tuy đang cười nhưng chính hắn cũng không biết, hắn cười so với khóc còn khó nhìn hơn.
Âu Dương Khắc trong lòng chua xót, hắn biết Quách Tĩnh cho dù chưa trưởng thành, nhưng là nam nhân bình thường đều sẽ thích nữ nhân, cô gái kia, hẳn là Quách Tĩnh rất có hảo cảm.
Nghĩ như vậy, trong lòng từng đợt khó chịu.
Lúc này, cảm thấy một bàn tay ấm áp phủ lên trán mình, Âu Dương Khắc giật mình nhìn lên, thấy Quách Tĩnh lo lắng nhìn hắn, nói: “Quả nhiên là nóng lên, mau về phòng nghỉ ngơi, đệ đi gọi thầy thuốc.”
Âu Dương Khắc kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh, bình thường Quách Tĩnh hay tránh né đụng chạm với hắn, có một lần đi trên đường không cẩn thận đụng tới tay cậu, lại thấy cậu giống như đụng phải thứ gì bẩn, mãnh liệt chà xát cánh tay, từ lúc đó, Âu Dương Khắc luôn để ý không đụng tới cậu, lại đừng nói tới Quách Tĩnh chủ động chạm tới hắn. Vừa rồi thấy Quách Tĩnh nắm lấy tay cô nương kia, Âu Dương Khắc càng thấy nản lòng, mình…… không được sao? Người có thể phóng khoáng cùng những người khác ở chung như vậy, nhưng với hắn lại không thể sao?
Hiện giờ Quách Tĩnh đang kéo tay hắn, gọi chưởng quầy dọn một phòng, mãi tới khi vào phòng, tay vẫn nắm chặt.
Quách Tĩnh đem Âu Dương Khắc kéo nằm xuống giường, thấy hắn nhìn chằm chằm tay hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau, không khỏi đỏ mặt lên, đắp chăn cho hắn xong, muốn rời đi, lại bị Âu Dương Khắc túm lại, dùng sức kéo, làm cậu ngã nhào nằm trên người Âu Dương Khắc.
Hai tay đặt trước ngực Âu Dương Khắc, Quách Tĩnh khẽ cắn môi, hơi dời ánh mắt, không nhìn tới cặp mắt cuồn cuộn tình tự bên trong kia.
“Khắc, đệ không ghét huynh, thật đấy.” Quách Tĩnh dường như đã thông suốt điều gì, bình tĩnh nhìn về phía Âu Dương Khắc. Tuy cậu đơn thuần, nhưng là đơn thuần thần kinh thô không phải ngốc. Âu Dương Khắc đối tốt với cậu, cậu tự nhiên biết, khác thường của Âu Dương Khắc, trong lòng cậu biết rõ ràng, sau lần đó, Âu Dương Khắc vẫn luôn thật cẩn thận, không dám tùy tiện đụng chạm tới cậu, nhưng là trên dường cậu không có cơ hội để giải thích.
Giờ có cơ hội.
“Đệ không ghét huynh, thật đấy.” Như sợ Âu Dương Khắc không tin, Quách Tĩnh còn gật đầu thật mạnh.
“Lần đó, đệ không phải cố ý……” Đối diện với Âu Dương Khắc cậu luôn có chút hoảng loạn, từ lần tỉnh ngủ trong lòng hắn, cậu luôn có cảm giác tâm tư mình bị hắn nhìn thấu, nên luôn cố tránh đi. Lần đó hắn đụng tới cậu, cậu cảm thấy chỗ đụng tới kia nổi lên một trận tê dại, lại có cả loại cảm giác khoái cảm khác thường, cậu sợ.
Ôm chặt Âu Dương Khắc, vùi đầu vào ngực hắn, Quách Tĩnh lòng không yên chờ đợi Âu Dương Khắc đáp lại, cậu rất thích hắn, không muốn mất đi người này, người này cho cậu cảm giác muốn quan tâm đến hắn, thậm chí còn là yêu thương hắn. Không dám nhìn hắn, không dám để hắn biết tâm tình của mình, sợ bị nam nhân này chán ghét, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấm áp của hắn.
Đúng vậy, ngay từ đầu Quách Tĩnh đã thích Âu Dương Khắc, tình ý mông lung kia cứ dần lớn lên, nảy mầm rồi nở hoa.
“Tĩnh nhi……” Thanh âm khàn khàn của Âu Dương Khắc vang lên, bên hông nâng lên một cánh tay, âm thanh nhu hòa vang lên bên tai: “Chỉ cần Tĩnh nhi không chán ghét huynh, như vậy huynh cũng rất vui vẻ.”
Âu Dương Khắc vui sướng nở nụ cười, hắn so với Quách Tĩnh lớn tuổi hơn, trải nghiệm cũng nhiều hơn, hơn nữa còn do mấy người cáo già giáo dục mà lớn lên. Quách Tĩnh đơn thuần không biết che giấu tâm sự, vừa rồi nhất thời thất thố, không nghĩ tới lại thu được kết quả ngoài ý muốn.
Quách Tĩnh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Âu Dương Khắc cười đến hai mắt cong lên, y hệt biểu tình của trẻ con được người lớn tán thưởng, rất thỏa mãn, hai gò má còn hồng hồng, trông rất đẹp.
Quách Tĩnh bị tươi cười của hắn làm sửng sốt, sau lấy lại tinh thần, giống như tiểu bạch thỏ bị đại hôi lang dọa, đứng bật dậy, sau đó xoay người dời đi, miệng nói: “Huynh chờ, đệ gọi người thầy thuốc……”
Âu Dương Khắc thở dài, túm lại con thỏ Quách Tĩnh, nói: “Huynh không sao, đệ bảo tiểu nhị làm cho huynh bát canh gừng là được.”
Con thỏ đỏ rực gật gật đầu, lại lao ra khỏi phòng.
Âu Dương thú vị nhìn theo bóng thỏ nhỏ, nhẹ nở nụ cười. Thu hoạch rất tốt, không phải sao? Xem ra về sau nên dùng khổ nhục kế nhiều chút.
Im lặng một lúc, thấy bóng dáng Quách Tĩnh đã dần biến mất, nghĩ tìm tiểu nhị cũng mất một chút thời gian, liền từ từ nói: “Hai vị thúc thúc thật nhàn nhã, cháu lại thật thất lễ.”
Lúc này trong phòng bỗng nhiên xuất hiện hai người, một người áo trắng hơn tuyết, lay động theo gió, một người áo xanh cao nhã, kiệt ngạo bất tuân, hai người khí chất khác nhau, đứng cùng một chỗ lại có cảm giác hài hòa dung hợp, thu hút ánh nhìn của kẻ khác.
“Hoàng đảo chủ, Hoa tiền bối, cháu thân thể không khỏe, không thể chào, mong hai vị thứ tội.” Âu Dương Khắc thản nhiên nói.
Hoa Mãn Lâu đầu tiên thở dài, sau nói: “Khắc nhi tức giận?”
“Không dám.”
Hoàng Dược Sư hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Nhiều năm không gặp, không nghĩ lại gặp cháu ở đây.” Hoa Mãn Lâu đầy cảm thán, nhiều năm trước, từng cùng Hoàng Dược Sư đi qua Tây Vực, cũng gặp Âu Dương Khắc khi hắn chỉ là một đứa nhóc, bọn họ cũng từng dạy qua Âu Dương Khắc, hơn nữa Âu Dương Khắc cũng tương đối thân quen với họ, nhưng là trước đó nhiều người, không tiện nhận thức, cũng coi như mới quen. Bằng không, Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn trân quý như vậy, sao có thể dễ dàng tặng cho Quách Tĩnh như vậy? Bất quá việc thích Quách Tĩnh cũng là sự thật.
Âu Dương Khắc cắn chặt môi không nói lời nào, trong lòng rất buồn bực, sao lúc này lại gặp bọn họ? Nếu họ biết…… sợ là trên giang hồ lại một mưa gió. Âu Dương Khắc nghĩ đến đây lại cẩn thận vài phần.
“Khắc nhi có điều phải giấu sao?” Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói.
Tiếng nói mềm nhẹ vang lên bên tai, Âu Dương Khắc đánh một cái rùng mình, mỗi lần loại tiếng nói này phát ra, chắc chắn có kẻ gặp xui xẻo, có thể nào, lần này kẻ không may, chính là mình?
“Khắc nhi chắc nghĩ canh gừng kia sao mãi chưa được mang lên đi?” Hoàng Dược Sư sợ thiên hạ không loạn nói xong.
Âu Dương Khắc lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xem ra kẻ xui xẻo thật sự là mình.
Hoa Mãn Lâu thở dài, hỏi: “Âu Dương và Huyền Thanh gần đây ở đâu?” Vẫn là tha cho đứa nhỏ này đi, đã đổ mồi hôi lạnh rồi.
“Thúc thúc cùng thím gần đây xuất hiện ở Giang Nam, cháu cũng theo một đường tới đây.” Âu Dương Khắc lập tức trả lời.
Động tác nhanh đến sét đánh không kịp bưng tai, Hoàng Dược Sư một tay bắt mạch cho Âu Dương Khắc, sau đó lập tức buông ra, nói: “Trong thân thể ngươi độc còn chưa giải, Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn hẳn có thể giúp kéo dài thời gian.”
Âu Dương Khắc kinh ngạc nhìn hai người, sao bọn họ biết được?
“Không chỉ có chúng ta, còn có Huyền Thanh cùng Ngư Tử cũng biết, Quân nhi hiện tại hành tẩu giang hồ, Phong Quân là con của Phong Lạc thúc thúc cháu, thấy nó thì lập tức đưa thư cho, lúc đó để nó xem xem thế nào.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói.
Hoàng Dược Sư lườm Âu Dương Khắc, nói: “Cho dù ngươi có lớn lên nhiều, trong mắt Âu Dương ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, bị người ta đánh thương trúng độc cũng không phải chuyện dọa người, người giang hồ, nhiều nhiều ít ít cũng sẽ có lúc thất thủ, nếu cố tự chống đỡ, sẽ chỉ làm Âu Dương cùng Huyền Thanh lo lắng hơn.”
Âu Dương Khắc trong lòng vừa động, không khỏi cười khổ, xem ra mình không thể gạt mấy người họ, bọn họ toàn là mở một mắt nhắm một mắt, biết tất cả mấy chuyện mình nháo suốt thời gian qua……
Mấy tháng liền, hắn còn cùng người ta đánh nhau, ai biết nhất thời vô ý, bị đánh thành nội thương, còn trúng kỳ độc, nhưng là hắn hiếu thắng, Bạch Đà sơn trang am hiểu về độc, bản thân nghĩ sẽ không làm sao, ai biết, loại độc dược này thật khó giải, thân thể hắn dùng nội lực để đè lại độc phát tác, tuy chỉ gặp thúc phụ vài lần, nghĩ sẽ không bị phát hiện, ai ngờ vẫn bị nhìn thấu, khi đó thúc phụ kéo hắn lại một cái, hẳn là bắt mạch cho mình rồi đi?
“Thực xin lỗi……”
“Cháu không sai, không cần giải thích, nếu có giải thích, cũng không phải là với chúng ta, mà là người coi cháu như con đẻ, Âu Dương cùng Huyền Thanh.”
Âu Dương Khắc lặng im, trong lòng cuộn trào mãnh liệt vạn phần.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, canh gừng của cháu cũng tới rồi.” Hoa Mãn Lâu nói.
Mặc dù là đang nói chuyện, nhưng dù sao vẫn là người từng trải, luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh. Hoàng Dược Sư kéo Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu xoay người, thản nhiên cười, nói: “Quách Tĩnh là một đứa nhỏ tốt, Khắc nhi nhớ phải quý trọng thật tốt.” Một câu đó khiến Âu Dương Khắc hơi đỏ mặt.
Hoàng Dược Sư nhếch miệng, lấy một cuốn sách nhỏ cùng một phong thư, còn có một bình thuốc nhỏ ném qua, Âu Dương Khắc theo bản năng đón lấy, Hoàng Dược Sư nói: “Bảo trọng.” Liền vội vàng dời đi.
Âu Dương Khắc cúi đầu nhìn đồ trong tay, trước mở bình nhỏ, ngửi thấy mùi thuốc mỡ thơm ngát, là một thuốc trị ngoại thương tốt nhất. Nhìn phong thư, là thư gửi Phong Quân, cuối cùng là cuốn sách nhỏ, Âu Dương Khắc lấy ra.
Chỉ thấy trên bìa ngoài là dòng chữ nhỏ rồng bay phượng múa —— Long dương thập bát thức.
Âu Dương Khắc co giật, hình tượng cao lớn của Hoàng Dược Sư trong đầu sụp đổ, lúc này tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Âu Dương Khắc vội đem mấy đồ vật kia giấu trong ngực, nhất là cuốn sách, cẩn thận giấu trong người rồi mới xoay người đối mặt với Quách Tĩnh.
Lúc này cách đó không xa, Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đầy tiếu ý, dịu dàng hỏi: “Dược Sư, huynh cho Khắc nhi cái gì vậy?”
Hoàng Dược Sư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả lưng ướt đẫm, giống như thấy cổng lớn địa ngục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...