Đêm dài, Hoa Mãn Lâu ngồi trên nóc nhà, cầm trong tay một bầu rượu.
Nơi này y đặt làm mặt tiền cửa hàng, đằng sau là nhà ở, cũng không nhỏ, nơi ở là một tòa lâu nhỏ, bên cạnh có một hồ nước nhỏ, tương tự như nơi ở trong kiếp trước.
Rốt cuộc, ngày đó Hoàng Dược Sư giúp Nguyệt Ảnh giải quyết vấn đề về sau, Khúc Linh Phong rất thông minh, không quá vài ngày, tìm được một nơi không hẻo lánh, cũng không quá ồn ào, còn có mặt tiền là cửa hàng, cũng không quá đắt.
Hoa Mãn Lâu thư thái cười, Khúc Linh Phong là một đứa nhỏ thông minh, thông minh còn không mất đi sự hồn nhiên, biến cố vài năm sau, ta tuyệt đối muốn ngăn cản, y xiết chặt rượu trong tay, thầm hạ quyết tâm.
“A Lâu, ngươi ở đây làm gì?” Phía sau chợt nổi một làn gió nhẹ, khi y phản ứng được thì Hoàng Dược Sư đã cướp rượu trong tay.
“Chúc mừng Dược Sư, võ công của ngươi lại tăng tiến.”
Hoàng Dược Sư tà tà liếc mắt một cái, ở bên người y nằm xuống, không nói lời nào.
Hoa Mãn Lâu cảm thấy không đúng, lo lắng hỏi: “Dược Sư, ngươi sao vậy?”
“A Lâu, ta phải thành hôn, ngày mai sẽ đi.”
Đùng! Một lời nói ra, Hoa Mãn Lâu cảm thấy như sét đánh bên tai, hết thảy đều hỗn loạn.
Y bình tĩnh quay đầu lại, thật lâu sau, mới nói: “Chúc mừng, Dược Sư.” Trong nháy mắt khi nghe tin ấy, chỉ cảm thấy trái tim nháy mắt yên lặng, bên tai ong ong, cái gì cũng không nghe thấy. Y kéo khóe miệng, muốn cười, nhưng cười không nổi.
Y chua xót nghĩ, y luôn rất ỷ lại vào Hoàng Dược Sư, tựa như chim non khi nở, mở mắt ra liền ỷ lại vào người nó thấy đầu tiên, y biết mình đang trốn tránh, thế giới y chọn trở thành người đứng xem bên ngoài, chưa bao giờ tham dự. Nhưng tình hình hiện tại, thế giới nhỏ mà y tạo ra, theo Hoàng Dược Sư dời đi mà dần sụp đổ, biến mất, sau đó, nhập vào thế giới này…… Hoa Mãn Lâu hít sâu một hơi, xem nhẹ ẩn ẩn đau trong lòng, mỉm cười chúc phúc Hoàng Dược Sư.
Đa tạ ngươi, Hoàng Dược Sư, vẫn luôn bên cạnh ta……. (Nguyệt mỗ: Ta nói, con nha, đây chính là động tâm, không phải mất đi tri kỷ mà đau lòng nha…… Sao lại ngu ngốc như vậy…… dựt tóc phát điên)
“Dược Sư, A Hành là cô nương tốt, ngươi phải quý trọng người ta.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói.
“…… Ừm, ta sẽ.” Hoàng Dược Sư cúi đầu, trong mắt lưu chuyển quang mang mịt mờ.
Hắn không muốn cho y biết mình thành thân, không biết vì sao, chỉ là không muốn cho biết. Cảm thấy nếu mình thành thân, liền cách y càng xa, có loại cảm giác hoảng hốt.
“Tới, Dược Sư, ta kính ngươi, chúc ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Ách, hẳn phải là một tiểu nữ đáng yêu……… Hoa Mãn Lâu lời vừa khỏi miệng, nghĩ đến 囧 囧, bất quá, Hoàng Dược Sư, ngươi là bạn tốt của ta, ngươi yêu A Hành cô nương như vậy, ta nhất định ngăn cản bi kịch kia xảy ra.
“A Lâu, mười một tháng tám, ta ở Phùng gia thành thân, đến lúc đó, nhất định đến.” Không muốn ngươi tới, không biết vì sao. Không muốn thành thân, nhưng ta không thể phụ A Hành, nàng là thể tử tốt, nàng thực yêu ta. Phùng lão gia rốt cục cũng đồng ý hôn sự của hai người, làm cho Hoàng Dược Sư càng không có cớ cự tuyệt.
“Ta sẽ.” Hoàng Dược Sư, ngươi là bạn tốt của ta, hạnh phúc của ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ.
Bình rượu va chạm, Hoàng Dược Sư nhớ đến rượu ngon những năm xưa. Hai người uống phóng khoáng. Thậm chí Hoa Mãn Lâu sửa lại phong độ quân tử bình thường, từng ngụm từng ngụm uống, rồi sau đó lấy sáo ngọc nhẹ nhàng thổi lên.
Tiếng sáo trong suốt, một khúc kỳ ảo, uyển chuyển triền miên, dẫn nhân nhập thắng [cuốn người vào cảnh?]. Hoàng Dược Sư càng uống càng hứng khởi, giống như trước kia cùng ở chung, tiếp theo lớn tiếng xướng: “Chiêm bỉ kì áo, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề! Chiêm bỉ kì áo, lục trúc thanh thanh. Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh. Sắt hề, giản hề, hách hề, tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề! Chiêm bỉ kì áo, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích. Khoan hề xước hề, y trọng giác hề, thiện hí hước hề, bất vi ngược hề.”
Chú thích: Nguyệt mỗ mắt loang loáng:《 kì áo》 ca ngợi đạo đức, lòng khoan dung của người quân tử,
Nam nhân thực thụ cần có đủ khí chất phẩm cách, tài hoa, thái độ đúng mực, biểu đạt tình cảm khó quên, trở thành đại thần bách độ. Hơn nữa, khúc này đại biểu cho tấm lòng người nam tử, bởi vậy, Nguyệt mỗ cái gì cũng chưa nói, con ta trì độn chậm hiểu như vậy đấy, buông tay. Vì thế, hiện tại Hoa Mãn Lâu không hiểu cảm giác đó là gì. Giải thích xong, Nguyệt mỗ té.
Đêm dài, hai người đã uống khá nhiều, Hoàng Dược Sư tửu lượng tốt vẫn còn tỉnh táo, nhưng Hoa Mãn Lâu đã say túy lúy ngã về một bên. Rượu thượng phẩm rất mạnh, y ngoan ngoãn ngủ một bên. Hoàng Dược Sư nhìn thời gian, lay gọi Hoa Mãn Lâu: “A Lâu, A Lâu, tỉnh tỉnh, chúng ta về phòng rồi ngủ.” Người ngủ say như chết thì tỉnh thế nào?
Vì thế, Hoàng Dược Sư bất đắc dĩ thở dài: “Xem cái dạng này, không biết là ngươi thành thân hay ta thành thân.” [ý lão Tà có thể là chỉ việc chú rể thường bị chuốc rượu mừng say đến không biết trời trăng gì trong lễ kết hôn] Liền nhẹ nhàng ôm lấy y, lại thấy người trong tay thật nhẹ, khẽ nhíu mày phi thân lên lầu.
Rất gầy. Hoàng Dược Sư đem người thả trên giường, gọi Lý Nguyệt Ảnh chuẩn bị bồn nước ấm, ngồi bên cạnh giúp y thay áo.
Ánh nến chiếu lên da thịt bạch ngọc, ánh sáng phản lại rực rỡ, khuôn mặt hắn chấn động, hít thở sâu, tiếp tục giúp y thay áo.
Hoa Mãn Lâu nằm thẳng trên giường, chau mày, Hoàng Dược Sư cởi đai lưng y cũng chỉ hừ vài cái, không giãy dụa. Hoàng Dược Sư không biết vì sao, cổ họng có chút khô, đành phải nuốt nước miếng, chậm rãi đem đai lưng cởi xuống, cởi áo khoác, bộ ra áo trong đơn bạc, trong đầu một mảnh hỗn loạn, máy móc lấy khăn lau trên khuôn mặt đầy, tầm mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng nhuận của Hoa Mãn Lâu, chậm rãi tiến sát người, tầm mắt hạ xuống, cổ họng càng thêm khô nóng. Áo trong rơi ra, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, hai điểm hồng anh, như đóa hoa nhỏ thẹn thùng, run rẩy trong không khí, chậm rãi trở nên cứng rắn, dụ dỗ người cúi xuống cắn.
Hoàng Dược Sư hút khí, cảm thấy mũi ngưa ngứa, trong lúc ấy, người quần áo không chỉnh tề trên giường mê mê mang mang hồi phục chút ý thức trong ngắn ngủi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dược Sư…….” (Nguyệt mỗ: Cho nên, Hoa Hoa, chính là dụ thụ! Giám định hoàn tất)
“Ta, ta ra ngoài trước.” Hoàng Dược Sư như lửa cháy đến mông, lấy tốc độ không tin nổi mà phi ra ngoài. Ra ngoài, hung hăng cho chính mình cái bạt tai, thầm mắng: “A Lâu là huynh đệ của ngươi, ngươi động cái tâm tư lệch lạc gì chứ.”
Một lần nữa ổn định lại tâm tình, nhớ tới Hoa Mãn Lâu, lại vội trở về.
Hoa Mãn Lâu mơ mơ màng màng, cảm giác có ai đó cởi áo hộ mình, cảm thấy người đó lấy khăn lau mặt mình, nhận ra hơi thở quen thuộc, y lập tức an tâm, mê mê mang mang nói: “Dược Sư……” Ta muốn uống nước. Người nào đó không chờ y nói hết lời, đã chạy biến ra ngoài. Sau đó, chất lỏng mát mẻ làm dịu yết hầu, y thoải mái buông một tiếng thở dài, lại mơ mơ màng màng nói một câu: “Dược Sư……” Cám ơn. Lại nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Hoàng Dược Sư nâng Hoa Mãn Lâu dậy uống nước xong, vừa muốn để y nằm xuống, cũng vừa muốn ôm vào lòng. Hoa Mãn Lâu nằm sát người hắn, áp chế lại cảm xúc, mỹ nhân còn không tự giác thấp giọng gọi tên hắn, đầu giống con mèo nhỏ cọ cọ người mình. Này ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ cần là nam nhân sẽ tâm viên ý mãn, hơn nữa này ngọc này hương có thể ngay lập tức làm người mê đắm. Hoàng Dược Sư kéo kéo chăn, than nhẹ nhìn Hoa Mãn Lâu, âm thầm bất đắc dĩ.
A Lâu, là ta kiếp trước thiếu ngươi, kiếp này tới trả nợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...