Sau khi nghe Lâm Khả Hàm kể đầu đuôi câu chuyện, cơn phẫn nộ trong lòng Triệu Lâm Phong trở nên mãnh liệt hơn.
“Thăng khốn Âu Dương Tuấn Nam này! Tôi nhất định phải diệt trừ khối u ác tính này mới được!”
Trong lòng Triệu Lâm Phong đã phán tử hình cho Âu Dương Tuấn Nam.
“Lâm Phong, cậu đừng manh động, chị gái của Âu Dương Tuấn Nam là vợ bé của Thu Thiên Vương Thu Môn, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này.”
Lâm Khả Hàm vội lên tiếng ngăn cản, cô ấy không muốn Triệu Lâm Phong đắc tội Âu Dương Tuấn Nam, thậm chí còn đắc tội cả tập đoàn Thu Môn vì mình.
“Tôi đang cần gấp năm trăm vạn này nên không khách sáo với cậu nữa nhé. Cậu yên tâm, chờ khi gia đình tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, dù có làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ trả cho cậu.”
Triệu Lâm Phong kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, lắc đầu.
“Cậu cứ giữ năm trăm vạn đó đi, không cần phải trả gấp. Nếu cậu có việc gấp thì mau về nhà đi. Đúng rồi, cậu giữ miếng ngọc bội này đi, nó có thể bảo vệ cậu một lần.
Triệu Lâm Phong đưa một ngọc bội cho Lâm Khả Hàm, đây là bùa phòng vệ hắn chế tạo ra để bảo vệ người thân của mình. Nó có thể ngăn cản một lần công kích, ba mẹ và em gái hắn đều có một miếng.
Lâm Khả Hàm tưởng nó chỉ là một lá bùa bình an mang ý nghĩa tượng trưng, không cho là thật, chẳng qua nghĩ nó là tấm lòng của Triệu Lâm Phong nên mới trân trọng nhận lấy.
“Cậu em Triệu, sao cậu tới mà không báo với tôi một tiếng để tôi sai người đi đón cậu thế.”
Khi nhìn thấy Triệu Lâm Phong, Dương Thao ngạc nhiên đi ra đón.
Hiện tại Dương Thao đang rất hạnh phúc, bởi vì dạo gần đây tin tốt cứ đến liên tục, xui xẻo đi xa, còn làm thân được với nhà họ Hoàng, bây giờ cân nặng cũng đã giảm.
Lúc trước anh ta nặng hơn một trăm năm mươi cân, bây giờ đã giảm được hơn tám mươi cân, trông anh ta có vẻ có sức sống hơn rất nhiều, cứ như trẻ lại mười tuổi vậy!
“Tôi lên thị trấn có chút việc.” Triệu Lâm Phong cười đáp.
“Ôi chao, công nhận nhờ có trà giảm cân của cậu mà tôi lại gây thêm, Dương Thao tôi đây sắp thành trai đẹp cao to đen hôi rồi.” Dương Thao cười ha hả, cực kỳ vui vẻ khi cân nặng giảm nhanh đến vậy.
“Cậu không biết đâu, hai ngày trước gặp tôi, bà chủ Lương kinh ngạc há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà luôn. À này, cậu em Triệu, cậu bảo lên thị trấn có việc là việc gì thế? Anh Dương đây có thể giúp cậu, cậu cứ nói ra đi."
Sau khi bày tỏ niềm vui sướng trong lòng mình, Dương Thao mới nhớ Triệu Lâm Phong nói là tới có việc, bèn hỏi.
Đùa sao, cậu em Triệu là người đã cứu mạng anh ta, nếu cậu ấy có việc gì cần làm, anh ta có liều mạng cũng phải làm giúp cậu ấy.
“Đúng là đang cần anh Dương giúp đỡ, tôi lên thị trấn để mua một ít đá quý, với cả muốn tìm xem có cây nhân sâm rừng nào hơn một trăm năm không.”
Nghe thấy lời Triệu Lâm Phong, Dương Thao không hề nhiều lời mà đi ngay vào trong, ôm một khối ngọc phỉ thuý băng chủng màu xanh lục nặng hơn năm cân từ trong két sắt ra.
“Khối đá quý này được không? Không được thì để tôi tìm cái khác. Khối này mới mua về, chưa được gia công, nếu cậu cần thì cứ lấy đi.”
Đá quý cao cấp được phân chia theo mức độ trong suốt của màu sắc, bao gồm pha lê và băng chủng, trong suốt như pha lê và trong suốt như băng.
Tuy khối băng chủng này không có màu trong bằng pha lê nhưng cũng rất có giá trị.
Mặc dù chất lượng thấp hơn nhiều so với viên ngọc huyết chủng pha lê mà nhân vật chính mở ra lúc trước, nhưng một khối to thế này ít nhất cũng phải năm sáu trăm vạn.
“Anh Dương, tôi thực sự đang rất cần khối đá quý này, nhưng tôi không thể lấy không được, bao nhiêu tiền để tôi trả cho anh.”
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Dương Thao không vui cho lắm.
“Cậu có ý gì thế, đang coi thường tôi đấy à? Chẳng lẽ cái mạng của tôi còn chẳng bằng khối đá quý này sao? Cậu đã cứu mạng tôi đấy cậu em Triệu, cho cậu một khối đá quý mà còn lấy tiền của cậu, vậy anh Dương tôi đây còn làm ăn chỉ nữa?”
Triệu Lâm Phong liên tục cười khổ, đành phải nhận lấy.
“Về phần nhân sâm rừng trăm năm mà cậu cần, chỗ tôi không có, nhưng mà tôi có tin tức về nó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...