Đào Hoa Chiến Thần

"Trên khoé miệng Triệu Lâm Phong là nụ cười mỉa mai, cái gọi là buổi họp lớp cấp ba chẳng qua chỉ là đại hội thi nhau khoe của thôi.

" Ấy, gặp Triệu Lâm Phong tôi mới nhớ cô bạn Ngụy Oánh Oánh của lớp chúng ta, mọi người còn nhớ không?”

Vừa nhìn thấy Triệu Lâm Phong ngõi trong góc cười, Trương Văn bỗng thấy hơi bực trong lòng, thế là đột nhiên lên tiếng,

“Nhớ chứ, không phải là bạn gái cũ của Triệu Lâm Phong à?" Vương Đông tiếp lời,liếc mắt nhìn Triệu Lâm Phong.

"Bạn gái cũ cái gì, rõ ràng là Triệu Lâm Phong yêu đơn phương mà!" Cô bạn Tô Dĩnh Nhỉ bu môi nói.

Mọi người ngầm hiểu bật cười, ai cũng biết Vương Đông đang cố ý cười cợt Triệu Lâm Phong,

"Mấy ngày trước tôi còn gặp cô ta đây này, Ngụy Oánh Oánh đang quen cậu cả Âu Dương đấy, hâm mộ muốn chết, phải công nhận số người ta tốt thật”

Cậu cả Âu Dương? Lẽ nào là cậu chủ của hộp đêm Mộng Tình?


Đám con gái lại tiếp tục hâm mộ một hồi, Triệu Lâm Phong vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi.

Một đám người tẻ nhạt tụ tập lại với nhau làm những điều tẻ nhạt, Triệu Lâm Phong không có hứng thú nói chuyện với họ.

Lúc này, cửa phòng được mở ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua.

Một cô gái trẻ tuổi bước vào.

Lâm Khả Hàm!

Là hoa khôi của lớp, bây giờ Lâm Khả Hàm đã trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn, gương mặt tựa như minh tỉnh, đôi môi đỏ nhỏ nhản, mặc váy công sở bao mông màu xám ôm sát người

Bàn chân ngọc xinh đẹp đi trên một đôi giày cao gót màu đen, bên dưới làn váy là đôi chân thon thả mang tất đen.

Bộ ngực đẫy đà, dáng người có thể nói là cự phẩm. Không chỉ có vẻ đẹp dịu dàng của một cô gái trẻ, mà còn có cả vẻ tài trí và nhã nhặn của một cô con gái nhà giàu

Các cậu trai trong phòng nhìn thấy Lâm Khả Hàm thì hai mắt đều sáng rực lên.

"Hoa khôi Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau lại đây ngồi đi.”

Lâm Khả Hàm vào phòng, vừa nhìn thấy Triệu Lâm Phong thì mừng ra mặt ngay, hỏi: "Triệu Lâm Phong, cậu về hồi nào thế?"

“Khả Hàm, tôi vừa mới xuất ngũ về được mấy ngày” Triệu Lâm Phong cười đáp.

Lâm Khả Hàm gật đầu, sau đó phát hiện trong phòng đã kín chỗ, chỉ còn chỗ bên cạnh Triệu Lâm Phong là còn trống.


Nhưng cô ấy chỉ vội vàng chào Triệu Lâm Phong một tiếng rồi bước về phía Cao Chấn.

Lâm Khả Hàm đi tới trước mặt Cao Chấn, nhìn sang Tô Dĩnh Nhị, hỏi: "Dĩnh Nhị, cậu có thể nhường chỗ cho tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với Cao Chấn”

Trong lòng Triệu Lâm Phong hơi thất vọng, chẳng lẽ Lâm Khả Hàm cũng đã trở nên dung tục giống như những người này rồi tư?

Hồi trước còn học cấp ba, Lâm Khả Hàm là bạn thân nhất của Triệu Lâm Phong, dù gia cảnh giàu có nhưng cô ấy chưa bao giờ khinh thường Triệu Lâm Phong nhà nghèo.

“Cô cả Lâm à, dựa vào đâu mà tôi phải nhường cho cậu? Bên Triệu Lâm Phong vẫn còn chỗ cơ mà? Sao thế, cậu không muốn ngõi chung với cậu ta nữa hả? Lúc trước hai người là bạn cùng bàn đấy”

Vẻ giễu cợt hiện rõ trên mặt Tô Dĩnh Nhi, các bạn cùng lớp trong đó có cô ta đã nghe nói vẽ chuyện gia cảnh nhà Lâm Khả Hàm sa sút từ lâu rồi.

Có câu phượng hoàng rụng lông không bằng gà, bây giờ cô ta không cần khách sáo với Lâm Khả Hàm nữa!

"Lâm Khả Hàm, Triệu Lâm Phong chẳng nể mặt bọn tôi chút nào, lúc nghe nói cậu đi mới chịu nể mặt đấy” Vương Đông nói kháy.

“Nào, mọi người mời Lâm Khả Hàm một ly nào."


Cao Chấn thăm cười mỉa, anh ta biết rất rõ về tình hình của nhà họ Lâm.

Lâm Khả Hàm bưng một ly rượu lên rồi uống cạn, mặt mày hơi đỏ lên.

"Xin lỗi mọi người, gia đình tôi còn có việc, bàn chuyện xong tôi phải về nhà ngay, coi như tôi xin lỗi mọi người bằng ly rượu này nhé”

“Khả Hàm, gia đình cậu sao rồi?" Triệu Lâm Phong bèn hỏi.

Lâm Khả Hàm nhìn Triệu Lâm Phong với vẻ xin lỗi, sau đó nói với Cao Chấn: "Cao Chấn, giờ tôi đang cần năm trăm vạn, cậu có thể cho tôi vay ba trăm vạn không? Ba trăm vạn là đủ rồi, số còn lại tôi sẽ tự thêm vào. Nếu không thì Phố Lẩu nhà tôi sẽ bị hộp đêm Mộng Tình thâu tóm mất, làm ơn”

Lâm Khả Hàm cần răng cầu xin, cô ấy không muốn nhờ Cao Chấn, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác cả.

Nghe thấy lời Lâm Khả Hàm, Triệu Lâm Phong đã hiểu vì sao cô ấy vừa vào đã đi thẳng về phía Cao Chấn, trong lòng bỗng dưng chán ghét nhà họ Âu Dương này hơn,

Cao Chấn cười khẩy, nhìn Lâm Khả Hàm từ trên xuống dưới như thể đang kiểm tra một món hàng, sau đó mới ung dung hỏi một câu: "Lâm Khả Hàm, lúc trước tôi theo đuổi cô, kết quả ba cô lại kêu người đánh tôi một trận, cô còn nhớ chuyện này không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận