Sau khi dùng bữa xong, như thường lệ Nam Thái Gia sẽ cùng với cô đi sang cửa hàng quần áo. Thế nhưng lúc chuẩn bị ra khỏi Proud, Viện Viện gọi điện tới nói với cô một chuyện khiến sắc mặc cô lập tức trở nên lo lắng.
Nam Thái Gia nhìn biểu hiện của cô, anh quan tâm hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thiều Vân San không trả lời anh, cô đứng ngay tại chỗ mở ra tin nhắn Viện Viện gửi.
‘Ngôi sao mới nổi Thanh Hàn Nữ cặp với đại gia đã có vợ, mỗi tháng chu cấp hàng chục nghìn đô.’
Nam Thái Gia tiện ghé qua nhìn vào màn hình điện thoại của cô, sau đó sắc mặt cũng trở nên biến sắc. Thiều Vân San trong lúc dầu sôi lửa bỏng lo cho con gái cưng nhưng cũng không quên liếc sang quan sát biểu hiện của Nam Thái Gia.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Nam Thái Gia chột dạ quay mặt đi. Thiều Vân San thấy anh như thế, không khách sáo lườm anh một cái. Tuy nhiên lúc này cô cũng không có tâm trạng gây chuyện với anh nên đành nói:
“Hôm khác chúng ta đi chọn đồ sau, giờ tôi phải về nhà rồi.”
Nam Thái Gia khẽ gật đầu, nhưng khi đi ra xe anh vẫn không kiềm lòng được mà lấy điện thoại nhắn tin cho trợ lý điều tra vụ việc của Thanh Hàn Nữ.
Ngồi trên xe cả đoạn đường Thiều Vân San không nói lời nào, cô lo lắng đến mức hai tay bấm vào nhau. Nam Thái Gia trong lòng khó hiểu, anh chủ động đưa tay sang tách hai bàn tay đang tự làm tổn thương chính mình của cô, sau đó nắm lấy một bàn tay nhỏ.
Thiều Vân San hết nhìn tay mình rồi lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông. Sự nghiêm túc trưởng thành của người đàn ông vô hình chung cho cô cảm giác được an ủi trong lòng.
Cô không hỏi cũng không nói gì, mất một lúc, như dự đoán, cô đã nghe anh cất tiếng hỏi:
“Em đang nghĩ gì?”
Theo anh phán đoán thì thấy cô lo cho Thanh Hàn Nữ. Nhưng người như cô bình thường hay ghen ghét cô ấy, làm sao cô có thể lo lắng cho được?
Một chút anh lo cho Thanh Hàn Nữ, nhưng anh cũng hiểu hơn hết chính mình hiện tại lại tò mò nội tâm sâu thẳm của Thiều Vân San hơn. Rốt cuộc trong đó che giấu những gì, cô đã làm gì?
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Thiều Vân San chủ động nắm chặt lấy bàn tay của Nam Thái Gia. Cô cụp mắt xuống, chỉ nhìn chăm chú vào bàn tay đan chặt nhau của hai người. Cô không muốn giải thích với anh về hành động đáp lại của mình, càng không thể nói cho anh biết nguyên nhân vì sao thái độ của cô đối với Thanh Hàn Nữ lại như thế này.
Nam Thái Gia thấy biểu hiện của cô, thôi không cố gắng truy tìm câu hỏi nữa. Có điều, khi bàn tay nhỏ nhắn của cô chủ động đan chặt vào bàn tay to lớn của anh, anh bỗng giảm hẳn tốc độ xe.
Thiều Vân San không để ý kỹ, chỉ cảm thấy mãi vẫn chưa về tới nhà. Cô lúc ấy mới mở miệng hỏi:
“Sao lâu tới nhà vậy?”
Cô hỏi bâng quơ vì cho rằng có thể do bản thân đang sốt ruột nên thấy đường xa hơn bình thường nhưng ai ngờ Nam Thái Gia đã đáp:
“Tôi không thể đi nhanh được.”
Nghe vậy, cô nhìn anh. Anh ra hiệu hãy nhìn vào vô lăng, cô cũng nhìn và mất một lúc sau mới hiểu là anh đang lái xe bằng một tay, không lái nhanh được nếu không chỉ sợ hai người sẽ nhanh chóng tới thiên đường mất. Nghĩ như thế, cô đã vội buông lỏng tay mình.
Thế nhưng, Nam Thái Gia vẫn không buông tay cô ra.
“Anh tập trung lái xe đi.”
Cô nhắc.
Ngay khúc đi qua vòng xuyến, Nam Thái Gia rút tay mình lại để lái cho chuẩn. Thiều Vân San cảm thấy bàn tay có một luồng khí lạnh lùa qua, cô rụt tay về che giấu đi cảm giác trống vắng, hụt hẫng trong tim.
Nam Thái Gia nhanh chóng vượt qua đoạn đường này, bàn tay như cũ chủ động nắm lấy tay cô. Không quên kéo nó đưa tới bên môi, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay người con gái.
“San, chúng ta yêu nhau đi.”
Anh muốn cùng cô yêu đương, cùng cô danh chính ngôn thuận đi chung một lối, cùng cô công khai những hành động tình cảm của hai người. Để cắt nghĩa tình yêu, có lẽ anh vẫn chưa có câu trả lời chính xác chỉ là những cảm xúc mờ mịt của mình đều nghiêng hẳn về phía Thiều Vân San.
Ngay khi anh thốt ra câu đó, đến chính anh cũng cảm thấy run rẩy nhẹ trong tim. Anh thực tâm rất muốn biết câu trả lời của cô nhưng hình như cô cũng choáng váng với lời tỏ tình bất ngờ của anh.
Thiều Vân San lảng tránh bằng cách nhìn ra bên ngoài cửa xe, mà như thế… Nam Thái Gia vốn đang tình cảm được vài giây lại ngứa miệng thúc giục:
“Có đồng ý thì nói một câu, em mà im lặng tôi sẽ mặc định là em đồng ý.”
Nghe chất giọng ngứa đòn của anh, Thiều Vân San có phản ứng ngay. Cô quay sang liếc anh một cái, miệng hé ra:
“Tôi không đồng ý!”
Anh cùng lúc nói:
“Không được nói không đồng ý.”
Âm thanh của hai người đồng thanh với nhau, không chệch một nhịp như thể Nam Thái Gia biết chắc chắn Thiều Vân San sẽ nói gì. Kỳ thực, lúc Thiều Vân San từ chối cũng không phải thật lòng cô muốn thế, chỉ là cô có chút xấu hổ.
Xấu hổ với phản diện Nam Thái Gia.
Xấu hổ với chính lòng mình.
Rõ ràng cô ghét anh mà tại sao lúc anh bỗng dưng tỏ tình lại khiến cho lòng cô vui sướng, lại khiến trái tim cô khao khát đồng ý dù biết rõ bản thân mình có lẽ giống như người thay thế của Thanh Hàn Nữ trong lòng anh.
Nam Thái Gia ghét bỏ nói:
“Em lạ nhỉ, nắm tay thì muốn nắm tay, ôm thì muốn ôm, ngủ thì muốn ngủ nhưng tỏ tình lại từ chối. Người khác em muốn thái độ như nào tôi không quan tâm, nhưng đến tôi mà em cũng định giở trò bỉ ổi như thế này sao? Thiều Vân San, em coi tôi là trò đùa của em à?”
Cô không trả lời khiến cho anh có cảm giác muốn cậy mồm cô ra. Anh hằn học đe dọa:
“Thiều Vân San, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Em đừng chọc tôi điên lên.”
Thiều Vân San nghe thế thì giằng tay mình ra khỏi tay anh, cô tức tối nói:
“Ừ phải rồi, kiên nhẫn dành cho tôi cũng chỉ có từng đấy thôi…”
Nếu là Thanh Hàn Nữ, anh sẽ kiên nhẫn hơn, kiên nhẫn hết cả đời.
Nam Thái Gia ngửi thấy mùi ghen tuông nồng nặc, ý anh là anh dây dưa qua lại với cô, cùng cô chơi trò vờn mèo vờn chuột, thính lúc thả lúc dính với cô mãi như thế này khiến anh mệt. Anh hết kiên nhẫn rồi, anh muốn chắc chắn, ăn chắc mặc bền. Cô mà làm anh tức giận là anh giở trò khốn nạn với cô, cô đừng có trách.
Nhưng vào tai cô thì cô nghe thành cái khác, hèn hơn.
Lòng dạ phụ nữ suốt ngày chỉ có cái này thôi à? Tâm tư và suy nghĩ đứng đắn một chút có được hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...