Cố ý dừng lại nhưng không thấy Nam Thái Gia đáp lại lời chào của Ngô Thanh Hà, ông Lâm đành chủ động đưa chuyện:
“Bình thường hay lui tới đây nhưng không hay gặp cậu. Gần đây công việc bận vậy sao?”
“Không bận lắm.”
Nam Thái Gia không cảm xúc đáp. Ánh mắt nhìn về phía Ngô Thanh Hà mang nhiều hàm ý hơn.
“Không bận công việc, cũng không hay lui tới đây thì chắc là bận bên phía cô Thanh nhỉ?”
“Cô Thanh?”
Ngô Thanh Hà nghi hoặc hỏi.
Ông Lâm cũng biết chút chút chuyện của Nam Thái Gia với Thanh Hàn Nữ cho nên giải thích cho cô ta hiểu:
“Cô Thanh Hàn Nữ trong đoàn làm phim của em đó… chuyện Nam gia theo đuổi cô ấy hầu như giới thương trường ai cũng biết.”
“Hả?”
Sắc mặt Ngô Thanh Hà thoáng để lộ tia thất thố nhưng nhanh chóng bị cô ta giấu đi.
“Thật không ngờ, vòng tình duyên xung quanh em lại đặc biệt như vậy.”
Cô ta vờ vịt ra vẻ, lại tươi cười nhìn Nam Thái Gia:
“Chúc Nam gia sớm cua được người đẹp.”
Nam Thái Gia nhếch môi đáp:
“Cảm ơn.”
Ông Lâm nói thêm dăm ba câu, thấy tia mất kiên nhẫn trên mặt Nam Thái Gia thì không muốn giữ anh lại nữa. Ông ta cố ý tới chào hỏi Nam Thái Gia nhằm thăm dò anh còn qua lại với Thanh Hàn Nữ nữa hay không, cũng là để cho ‘ai đó trên kia’ biết vị trí của mình ở đâu.
Ngô Thanh Hà cùng ông Lâm quay trở lại bàn ăn của mình, Nam Thái Gia thì đi lên tầng hai. Nhìn thấy cô gái đang ngồi úp mặt xuống bàn, bên cạnh cô còn có chai rượu và chiếc ly cạn.
“San, tôi tới rồi…”
Nam Thái Gia không ngồi vị trí đối diện mà nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh cô. Anh gọi một tiếng không thấy cô đáp thì chạm khẽ vào người cô.
Cả người Thiều Vân San vì cái chạm của anh mà run bần bật. Nam Thái Gia cau mày, anh ôm vào cánh tay cô, đỡ cô ngồi thẳng lên.
“Sao mới đó đã say rồi?”
Lời vừa dứt, anh đã nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thiều Vân San cùng với đôi mắt đẫm nước.
Thiều Vân San nước mắt giàn dụa, khi bị anh nhìn thấy lại giả vờ giả vịt cuống quýt lau đi.
“Em làm sao đây?”
Nam Thái Gia không hiểu chuyện gì xảy ra. Số ít những lần anh thấy Thiều Vân San khóc, ngoài lần say rượu từ nhà hàng cùng đoàn làm phim về, đến bây giờ anh mới gặp lại bộ dáng chật vật của cô.
Anh nhớ hôm đó, cô luôn miệng khóc lóc gọi mẹ. Lúc anh bế cô lên tới phòng ngủ, cô đang mê man lại khẽ gọi một tiếng ‘con ơi’…
Khi đó cha già của cô cũng đang ở đấy giám sát hành động của anh, nhìn biểu hiện ái ngại của ông lúc nghe cô gọi ‘con’, Nam Thái Gia cảm thấy có một cái gai đâm vào lòng mình. Chẳng lẽ cô từng có thai với người đàn ông khác sao?
Trước khi anh rời khỏi Thiều gia, Thiều Khước đã hỏi một câu khiến anh nhớ mãi, rằng:
“Con gái tôi như vậy, cậu vẫn sẵn sàng che chở cho nó sao?”
Khi đó anh không hề đáp lại ông, trong đầu anh hình bóng của hai cô gái cứ đấu tranh với nhau.
Cha cô không nhận được câu trả lời, ông thất vọng lên tiếng đuổi anh về, còn nói anh đừng bao giờ vác mặt tới Thiều gia nữa. Nếu còn là đàn ông thì đừng reo rắc đau thương cho con gái của ông, hãy rời đi sớm trước khi quá muộn…
Hôm nay cô lại uống thành ra thế này, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Thiều Vân San đẫm lệ nhìn vào mắt anh, cô không biết lúc đó mình đã diễn đạt đến mức khiến trái tim Nam Thái Gia quặn thắt.
Cô nức nở nói:
“Tôi không sao, không có chuyện gì hết…”
“Không sao mà khóc như này à?”
Nam Thái Gia vừa giận vừa thương.
Cô không đáp, anh lập tức gọi quản lý tới, chất vấn:
“Ai mang rượu cho cô ấy?”
Quản lý vẻ mặt hãi hùng, giọng điệu ấp úng:
“Ông chủ, là cô Thiều… tự gọi…”
“Đã có sự đồng ý của tôi chưa? Bình thường các người không có mắt không nhìn thấy cô ấy không uống rượu bao giờ à?”
Nam Thái Gia giận cá chém thớt, dồn tức giận ném lên người quản lý.
“Tôi xin lỗi ông chủ, tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Quản lý đứng nghiêm chỉnh, cúi gằm mặt.
Thiều Vân San được anh ôm trong vòng tay, đang diễn sâu nhưng cô cũng không nỡ nhìn quản lý bị mắng oan mà kéo nhẹ góc áo anh:
“Anh đừng mắng anh ấy. Anh ấy chỉ làm theo lời của tôi thôi… anh ấy rất tử tế, không có bắt nạt tôi…”
Quản lý cẩn trọng liếc nhìn cô, cô nương à… cô nói vậy không những không giúp được tôi mà còn hại chết tôi rồi!!!
Nam Thái Gia nhanh chóng bắt được mấu chốt sau câu nói đầy mùi trà xanh của cô.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô như cũ, không nói.
Anh lạnh lùng liếc sang quản lý. Quản lý đến nước này chỉ có thể thành thật kể ra chuyện mới xảy ra vừa nãy của Thiều Vân San và ông Lâm.
Nam Thái Gia vừa nghe vừa rơi vào trầm mặc. Cả người căng cứng, bàn tay đang ôm cô cũng khẽ siết chặt hơn. Nghĩ tới khi nãy giao du với ông Lâm, giờ anh mới hiểu được ông ta ngầm mỉa mai người con gái này chứ chẳng phải tới để ‘chào hỏi’.
Anh cảm thấy thật châm biếm.
Thiều Vân San khẽ kêu ‘đau’ anh mới nhận ra mà nới lỏng bàn tay. Gần đây, cô thường không lảng tránh những tiếp xúc gần gũi của Nam Thái Gia. Ở trong lòng anh, cô lại vờ như không kiềm chế được nước mắt, cô nói:
“Anh đừng nghe quản lý nói, ban nãy là do tôi khiến bạn của tôi hiểu nhầm nên cô ấy bị tổn thương. Ông Lâm chỉ lịch sự chỉ dạy cho tôi hiểu ra thôi… tôi không sao…”
“Ông ta nói những gì?”
Nam Thái Gia trực tiếp hỏi quản lý.
Quản lý bất đắc dĩ trả lời:
“Ông Lâm nói nhân cách cô Thiều không xứng tới Proud. Ông còn nhờ tôi chuyển lời tới ông chủ rằng ông nên đi khám tổng quát, đặc biệt là khám mắt. Chê ông chủ không có mắt nhìn làm ô uế danh tiếng của Proud.”
Giờ đến lượt Thiều Vân San liếc liếc quản lý, lời này có tính là thêm mắm dặm muối không?
Cô một mặt tỏ ra hiểu chuyện, một mặt thì như làm nũng mà nói:
“Tất cả là do tôi. Đáng lý tôi nên biết thân phận của mình. Tiếng tăm của tôi không tốt, lý lịch của tôi không trong sạch làm ảnh hưởng đến Proud. Sau hôm nay, tôi sẽ không tới Proud nữa… nơi này và… anh… cũng không nên vì tôi mà chịu tiếng xấu.”
Bàn tay đang đặt trên vai cô vỗ nhẹ mấy cái như chấn an, nhưng không ngờ anh lại nói khe khẽ bên tai cô:
“Được rồi được rồi, tôi hiểu mục đích của em rồi. Đừng khóc nữa, xấu quá!”
Mục đích gì?
Thiều Vân San nghi hoặc trong lòng. Đừng nói tên Nam Thái Gia này cao tay đến mức nhìn ra được cả chiêu trò tỏ ra yếu đuối để ném đá giấu tay của cô đấy nhé?
Thiều Vân San vẫn chưa dừng lại, cô tủi thân đáp:
“Mặt tôi xấu, nhân cách của tôi cũng xấu…”
Nam Thái Gia một tay che trên môi cô:
“Không được nói linh tinh.”
Bàn tay còn lại đặt trên vai cô dần di chuyển xuống eo. Dừng ngay thắt eo, cảm giác thích thú truyền tới bàn tay của anh. Anh quay sang nói với quản lý:
“Ngay cả mắt nhìn người cũng không có, cậu nên lui xuống cho người khác lên thì hơn.”
Quản lý khóc ròng trong lòng, vội vàng lên tiếng:
“Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi đã biết lỗi rồi… Lần tới tôi sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.”
Thiều Vân San không hiểu lắm, cô thảo mai nói:
“Anh ấy chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, anh đừng trách anh ấy. Người ta là khách lâu năm, làm sao có thể đắc tội…”
Cô chưa dứt lời, quản lý đã chen vào miệng cô:
“Khách lâu năm cũng không thể bằng cô được. Cô Thiều, tôi xin rút kinh nghiệm cho lần tới. Mong cô bỏ qua.”
Ánh mắt quản lý tha thiết cầu xin cô đừng mở mồm nói thêm câu nào nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...