Lạc Liên Chi vốn đánh nhau không giỏi bằng Thiều Vân San, chỉ là sau khi bị Tả Hữu Tịch kích động mới xông tới làm loạn. Mắt cô ta nhìn quanh, Tả Hữu Tịch nói đi vệ sinh, sao mãi vẫn chưa quay lại giúp cô ta?
“Mày buông tao ra… buông ra…”
Thiều Vân San đầu tóc rối bời nhưng lúc ấy cô đã không còn quan tâm ánh nhìn của người khác, cũng không quan tâm tới cốt truyện Nữ Nữ Thương Lan nữa. Cô trừng to mắt, bộ dáng cay nghiệt nói với Lạc Liên Chi:
“Anh Thái Gia? Mày có tư cách gì mà gọi chồng tao ngọt ngào như thế? Còn dám tới đây làm loạn nữa hả? Tao chưa tìm mày tính sổ vì tội mày suốt ngày nhắn tin cưa cẩm chồng tao thì thôi. Mày có muốn tao cho tất cả mọi người cùng biết mày là một con giáp thứ mười ba chen chân vào gia đình nhà tao hay không?”
Lạc Liên Chi có tình cảm với Nam Thái Gia là thật, cô ta nghe cô gọi Nam Thái Gia là chồng như đang thừa nhận tin tức cô và anh sang nước ngoài kết hôn theo thủ tục quốc tịch của Nam Thái Gia thì càng điên loạn:
“Mày nói dối… anh Thái Gia không thích mày, sao có thể kết hôn với mày được chứ?”
Cô nhếch môi cười nửa miệng:
“Thích hay không, không đến lượt mày phán xét. Tao truyền hồn báo mộng cho mày biết, mày còn dám léng phéng với chồng tao, cẩn thận Lạc Thị nhà mày cũng không giữ nổi đâu. Để xem anh ta sẽ coi trọng người vợ là tao hay là loại mất não như mày?”
Thiều Vân San diễn như thật, mấy người xung quanh chứng kiến từ đầu tới cuối câu chuyện bắt đầu đàm tiếu Lạc Liên Chi đã đi giật chồng người ta rồi còn đòi tới đánh ghen chính thất là cô. Dưới áp lực của miệng lưỡi thiên hạ, Lạc Liên Chi vừa đánh đã thua, cô ta vùng vằng tránh khỏi tay Thiều Vân San, mặt đỏ phừng phừng chạy đi.
Một người phụ nữ có gia đình nhìn Thiều Vân San khen ngợi:
“Em gái được lắm, loại con giáp thứ mười ba đó phải trừng trị thẳng tay nếu không nó lên đầu lên cổ mình ngồi đấy!”
Thiều Vân San không đáp, cô chỉnh lại quần áo trên người, vuốt lại mái tóc bị làm rối tung. Nhặt điện thoại lên kiểm tra, cũng may nó vẫn còn dùng được. Cô vừa đi vào nhà vệ sinh vừa gọi điện cho Nam Thái Gia mà không để ý gần đấy có một ánh mắt xinh đẹp lỡ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
“Alo?”
Nam Thái Gia vừa nghe điện thoại, Thiều Vân San đã ba máu sáu cơn:
“Nam Thái Gia, tên khốn kiếp nhà anh, anh có hơi sức trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì cũng phải có năng lực quản tốt đám người đó đi chứ? Anh để người ta tới cắn tôi thế mà chấp nhận được hả?”
Thanh Hàn Nữ không muốn nghe lén nhưng lại vô tình nghe thấy câu chửi đó của Thiều Vân San. Cô ấy thắc mắc vô cùng, rốt cuộc quan hệ của Thiều Vân San và Nam Thái Gia là như thế nào? Có phải là cưới nhau thật hay không?
Dù tò mò muốn biết là vậy, tuy nhiên Thanh Hàn Nữ cũng không dám ở lại lâu. Cô ấy vội vội vàng vàng đi về phía thang máy, lên tầng của Hàng Trình Vũ đang nằm. Cô ấy đã nghe Hàng Thương Lan kể về việc Thiều Vân San chia tay Hàng Trình Vũ khiến chàng trai đã bệnh càng thêm bệnh. Chắc là cậu ấy muốn kéo dài thời gian ở bệnh viện, chỉ đáng tiếc người con gái mà cậu chờ sẽ không đến thăm cậu nữa.
Nam Thái Gia ở đầu bên kia điện thoại vô duyên vô cớ bị chửi. Lúc đó anh vừa mới kết thúc cuộc họp, người trong phòng họp vẫn chưa tản đi hết nên lúc chứng kiến Nam Thái Gia nghe điện thoại với vẻ mặt nhăn nhó, âm thanh xéo xắt của phụ nữ vang từ điện thoại vang ra dù anh không bật loa ngoài khiến cho mấy người lãnh đạo khác của công ty không khỏi ngỡ ngàng.
Ngay lúc họ tưởng Nam Thái Gia sẽ chửi nhau với người trong điện thoại thì lại thấy anh nhanh chóng cầm lấy iPad của mình, vừa gấp gáp đi ra ngoài vừa thấp giọng quan tâm:
“Em làm sao? Nói rõ tôi nghe xem nào…”
Bọn họ không thể ngờ khi sếp của bọn họ bị chửi sẽ bày ra thái độ dỗ dành nhẹ nhàng như thế. Mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu, cuối cùng kết luận tin tức anh sang nước ngoài kết hôn là ‘tin chuẩn’.
Bởi dù sao Nam Thái Gia cũng mang quốc tịch Mỹ, điều đó càng giúp thông tin thêm phần chính xác.
…
Thiều Vân San không nán lại nhà vệ sinh quá lâu, cô vừa chỉnh lại nhan sắc trong gương, vừa mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện cho Nam Thái Gia. Ở trong một toa nhà vệ sinh, Tả Hữu Tịch đang trốn mình trong đó… Khi nãy cô ta ngại chạm mặt với Thiều Vân San nên mới lừa Lạc Liên Chi ra mặt trước. Lúc chứng kiến Lạc Liên Chi bị Thiều Vân San hành cho lên bờ xuống ruộng, Tả Hữu Tịch hối hận vô cùng. Lạc Liên Chi cả gia thế lẫn độ đanh đá đều không ghê gớm bằng Thiều Vân San, làm sao có thể giúp Tả Hữu Tịch có chỗ đứng vững trong giới? Làm sao có thể trở thành bàn đạp cho cô ta với lấy Hàng Thương Lan được chứ?
Chưa nghĩ ra đối sách tiếp theo, cô ta đã thấy Thiều Vân San đi về hướng nhà vệ sinh này nên vội vàng trốn vào trong toa phòng. Lại vô tình nghe được hết câu chuyện của Thiều Vân San và Nam Thái Gia. Cũng nhờ tin tức hai người không thực sự kết hôn với nhau, Tả Hữu Tịch đang lo lắng vì sợ trở mặt với Lạc Liên Chi lúc này đã nghĩ ra kế sách…
Thiều Vân San làm gì đó nên bật loa ngoài, cho nên Tả Hữu Tịch có thể nghe được đầy đủ câu từ quan tâm cùng chất giọng kiên nhẫn mà có chút chiều chuộng của người đàn ông dành cho Thiều Vân San.
Nam Thái Gia… Đó là người của Nam Thị sao?
Tả Hữu Tịch cẩn thận ghi nhớ cái tên này, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đã nhiều tiền, có quyền lực trong tay, lại rất ghê gớm trên thương trường mà có thể kiên nhẫn chịu đựng một người tính tình tệ hại như Thiều Vân San thế!
Thiều Vân San không đáng có được thứ tốt đẹp như vậy.
Lạc Liên Chi ngu ngốc lại càng không.
Thâm tâm ngầm xác định Nam Thái Gia chính là con mồi lớn ngang tầm cỡ với Hàng Thương Lan. Nếu không có được Hàng tổng, vậy cô ta nhất định sẽ có được Nam tổng, đá đít Thiều Vân San đi để cô bớt kiêu ngạo.
…
Thiều Vân San không nhớ mình định ra ngoài mua gì đó cho Thiều Khước, sau khi phát tiết với Nam Thái Gia một hồi, cô quay trở lại phòng bệnh của ông. Trước khi vào không quên rưng rưng lên hai hàng nước trên mắt.
“Huhu.”
Thiều Khước và Viện Viện đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng khóc rên thì đưa mắt nhìn. Khi thấy Thiều Vân San mếu máo đi vào, cả hai người họ đều mở lớn mắt trông rất hoảng hốt.
“Tiểu thư, chị sao vậy?”
Viện Viện bật dậy khỏi ghế lao như bay về phía cô, đỡ cô khóc lóc mếu máo ngồi xuống ghế.
“Cô làm sao đấy?”
Thiều Khước không thể phản ứng thái quá như Viện Viện, nhưng trong lòng ông cũng rất sốt ruột.
“Trời ơi!!!”
Viện Viện gào lên khi nhìn thấy năm vết ngón tay in hằn trên má của Thiều Vân San. Con bé rưng rưng, gương mặt bất bình thay cho cô không cần biết bất cứ lý do nào:
“Tiểu thư, ai đánh chị thế này…?”
Thiều Khước cũng giật mình khi nghe Viện Viện nói, từ nhỏ tới lớn con gái của ông chưa bao giờ bị bắt nạt, đều là con ông đi bắt nạt người khác. Nhưng nay… lần đầu tiên chứng kiến cô bị ai đó tát cho sưng mặt, ông bỗng chốc nổi cơn thịnh nộ.
“Cô nói cho ta biết, đứa nào đã đánh cô thành thế này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...