Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Đến khi Thiều Khước tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phòng bệnh. Bên cạnh Thiều Vân San đang bóp tay, bóp chân cho ông. Nhìn thấy ông tỉnh, cô mừng rỡ:

“Ba… ba tỉnh rồi sao?”

Ông lạnh nhạt quay đi.

Nụ cười của cô hơi cứng lại, cô nhấn chuông thông báo gọi bác sĩ tới kiểm tra. Sau đó lại tiếp tục bóp tay cho ông.

Miệng hỏi:

“Chẳng phải con đã bảo Phong Vân giải thích với ba rồi sao…? Sao ba vẫn giận như vậy?”

Thiều Khước im lặng không nói.

Cô chỉ có thể tiếp tục độc thoại, giải thích:

“Con đi chơi, vô tình gặp Nam Thái Gia trong casino. Chơi thắng được nhiều tiền thì chụp một bức ảnh để vinh danh thôi.”

Cô mở điện thoại cho ông xem ảnh chụp ở casino, hình ảnh màn hình lớn vinh danh bức ảnh của hai người.

“Ba nói gì đi mà, đừng giận con nữa. Ba có biết nghe tin ba nằm viện, xong lại chứng kiến ba ngất đi như vậy có biết con lo lắng cỡ nào không?”

Còn nữa:

“Hôm trước chơi bài thắng lớn, con lỡ mua rất nhiều đồ. Khi nãy là Nam Thái Gia cho người giúp con vận chuyển đồ từ sân bay về nhà. Con biết ba không thích anh ấy nhưng chẳng lẽ người ta giúp mình như thế mà không mời người ta một ly nước thì nó có kỳ quá không?”

“Hừ.”

Nghe được đến phần này, Thiều Khước như vỡ lẽ. Bấy giờ ông mới thèm phản ứng lại lời cô. Cũng tuyệt nhiên không nói với cô rằng khi đó ông nhất thời hồ đồ cho rằng Nam Thái Gia đưa sính lễ tới dạm ngõ mới sinh ra nông nỗi này.

Bác sĩ tới kiểm tra cho ông, thấy Thiều Vân San buồn bã thì an ủi cô:


“Cháu yên tâm đi, lão già này không sao đâu.”

“Dạ…”

Bác sĩ vừa xem xét, vừa làu bàu:

“Con gái lớn rồi cũng đâu thể ở bên ông mãi. Ông học quen dần đi… Vả lại, tôi thấy cậu Nam kia cũng được đó, chẳng phải ông hay phàn nàn đứa trẻ nhà họ Hàng kia không có tiền đồ sao? Cậu Nam này thì được quá rồi còn gì nữa?”

Thiều Khước bị bạn thân chọc, ông oang oang miệng nói:

“Im đi, tôi tuyệt đối không chấp nhận tên nhà họ Nam đó! Cho dù con tôi không tìm được người tử tế thì tôi cũng có thể nuôi nó cả đời, không cần người như cậu ta nhúng tay vào…”

Mặt Thiều Vân San biến sắc, cô lo lắng nhìn về hướng cửa ra vào. Nam Thái Gia không tiện vào trong nên vẫn đợi bên ngoài, ngộ nhỡ anh nghe thấy thì sao?

Bác sĩ bạn thân của ba cô cũng sượng trân theo:

“Ông nói to như thế làm gì hả? Người ta đang ở bên ngoài, nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào?”

Thiều Khước không ngờ là thế, sắc mặt sau đấy lỡ để lộ tia lo lắng. Dù sao ông cũng không muốn trở mặt thành thù với con báo lớn như Nam Thị. Nhưng lời đã nói ra, còn nói to như thế đâu thể thu lại được?

“Tôi mặc kệ cậu ta.”

Nói thì nói vậy nhưng giọng ông đã nhỏ hẳn đi.

Thiều Vân San định ra ngoài gặp anh nhưng Thiều Khước không cho. Vậy là cô phải ở trong phòng, lấy điện thoại nhắn tin riêng cho anh.

[Anh về chưa?]

Cô dò hỏi.

Nam Thái Gia không trả lời câu hỏi của cô, chỉ gửi lại:

[Hoá ra từ trước tới giờ là do bác trai không thích tôi nên em mới không muốn công khai quan hệ công việc của chúng ta… Hoá ra là vì thế!!]

Nhìn dấu chấm than cuối câu, cô biết Nam Thái Gia đang giận cỡ nào.

Trong lòng sốt ruột, cô nhắn:

[Anh đừng nghĩ nhiều, với ai ba tôi cũng ác cảm như vậy đó?]

Lỡ không may chọc vào lòng tự tôn của Nam Thái Gia, anh nổi khùng lên gây khó dễ cho Thiều Thị thì sao?

Nam Thái Gia nửa vời nhắn tới:

[Ồ, thế hả?]

Cô đang bận suy đoán nội tâm của anh, anh đã từ bên ngoài bước vào phòng. Dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của Thiều Vân San và bác sĩ, anh nhìn Thiều Khước, tươi cười hỏi thăm:

“Bác trai, không biết bác cảm thấy thế nào rồi?”

Nhìn ý cười gian của anh, Thiều Vân San bấm bụng nghĩ tên này đến cha cô cũng không tha. Quả nhiên không hổ danh là nam phản diện thù dai nhất do cô tạo ra…


Thiều Khước bị bất ngờ, nhất thời không biết nói gì. Ông cứ ngây ra, nhìn anh đi tới bên cạnh mình.

Thiều Vân San ngờ vực hỏi:

“Anh làm gì vậy?”

Để chọc tức bác già kia, Nam Thái Gia bỗng nựng nhẹ má cô:

“Ngoan, đổi chỗ cho tôi, tôi giúp bác ấy mát xa một chút.”

“…”

Thiều Vân San mở to mắt trừng Nam Thái Gia, không nghĩ đến trước mặt ba cô mà anh còn dám cợt nhả trêu cô như thế. Cô khỏi cần nhìn cũng đoán được sắc mặt của Khước Đại Gia luôn.

“Thôi không cần đâu.”

Cô phũ phàng đáp.

Nam Thái Gia ngọt giọng:

“Nào, em đứng lên đi.”

Thiều Vân San nhìn Thiều Khước, cha già tròng mắt cảm tưởng muốn long ra ngoài. Cô cũng bị nổi da gà bởi vì chất giọng ngọt ngào của Nam Thái Gia, cho nên lúc anh định ‘sờ’ cô thêm cái nữa cô đã vội né người đứng lên nhường chỗ cho anh.

Nam Thái Gia ngồi xuống chỗ cô, đúng như lời anh nói, anh thay cô bóp tay bóp chân cho Thiều Khước.

“Không phiền đến cậu.”

Thiều Khước rụt tay lại, nhìn người ta dù ông có ghét cũng là người ông không nên chọc vào. Người ta đứng đầu Nam Thị, cai quản tập đoàn nhất nhì trong nước, giờ lại chủ động bóp chân cho ông. Cảm thấy không bình thường chút nào.

“Cháu không cảm thấy phiền, bác là ba của cô ấy, cháu và cô ấy lại là bạn bè thân thiết, làm chút việc nhỏ này có đáng gì… Sau này quan hệ của cháu và cô ấy thay đổi, quan hệ của cháu và bác cũng phải gần gũi yêu thương hơn chứ không thể cứ xa cách mãi được… phải không bác?”

Chết rồi…

Nam Thái Gia này bị ma nhập rồi.

Cô đẩy đẩy vai anh, thấp giọng nói:


“Ba tôi đang bệnh đấy, anh đừng nói đến người bệnh mà anh cũng không tha.”

“Em nói linh tinh gì vậy?”

Trái ngược với tông giọng nhỏ của cô, giọng Nam Thái Gia như cố ý nói để mọi người nghe được. Anh tiếp tục bóp tay cho Thiều Khước, ông tránh đi, anh lại bóp chân. Dù miệng lưỡi mỉa mai nhưng hành động tay rất chắc chắn, êm hơn nhiều so với con gái ông bóp.

“Tôi đang muốn tăng quan hệ với bác trai mà. Hình như có hiểu lầm gì đó mà bác không thích Nam gia nhà tôi… tôi chỉ muốn giải thích một chút thôi.”

Thiều Khước không nghĩ anh lại trực tiếp nói thẳng ra như thế, ông miễn cưỡng lên tiếng:

“Cậu Nam đừng nghĩ nhiều, Nam gia nhà cậu tiếng tăm lẫy lừng như thế tôi nể còn không hết chứ nào có như cậu nói. Nhưng cậu nên phân biệt cho rõ, quan hệ thương trường khác với quan hệ tình cảm trai gái. Con gái tôi một tay tôi nuôi lớn, trước nay không khiến người khác nhúng tay vào, sau này cũng vậy.”

Rõ ràng ông trào phúng ám chỉ anh, nhưng anh lại cố ý hiểu thành:

“May quá, may không phải vì bác không thích Nam gia nhà cháu mà chỉ bởi vì bác muốn giữ con gái bên mình.”

Sai rồi, là tôi không thích cậu thì có!

Thiều Khước không tài nào nói ra được mấy lời này.

Ông là người kinh doanh, là người vô cùng lý trí.

Nam Thái Gia thừa hiểu ánh nhìn ghét bỏ của ông, anh vẫn tiếp tục nói:

“Nhưng cô ấy cũng là một cá thể riêng biệt mà bác, thay vì bác cấm cản người có tư duy bay nhảy như cô ấy thì cháu nghĩ bác nên đàm phán với chồng tương lai của cô ấy thì hơn. Ví dụ như cháu, cháu thấy bác cháu mình cũng khá giống nhau, cháu hiểu được nỗi khổ của bác, còn sẵn sàng tới ở rể nhà bác nữa cơ mà…”

“Nam Thái Gia, anh nói nhăng nói quậy gì thế?”

Thiều Vân San không nghe nổi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận