Nam Thái Gia khẽ cười:
“Em chịu thua là được rồi.”
Khi cô không để ý, anh đã bước tới bên cạnh cô. Tay chống lên cột đèn đường vây lấy cô, gương mặt người đàn ông sát lại gần, tình tứ hỏi:
“Thật sự cảm thấy ôm cột thích hơn ôm tôi sao?”
Hai tai Thiều Vân San đỏ ửng lên, ở khoảng cách gần trong thời gian vài tháng này khiến cho hương thơm mát lạnh của anh dần trở thành mùi hương quen thuộc với khứu giác cô.
Đúng lúc này, mấy người của Thiều Thị và Viện Viện đã ăn xong thanh toán rồi cùng nhau ra ngoài tìm Thiều Vân San chuẩn bị đi chơi phố đêm Las Vegas thì cả đám đứng sững lại khi nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa…
Thiều Vân San tựa lưng vào cột đèn đường, quay lưng về phía họ. Trước mặt cô còn có một người đàn ông tuấn tú đang cúi đầu… Nhìn thế nào cũng cảm thấy giống hai người bọn cô đang hôn nhau.
Cả đám nhân viên đồng thời quay sang Viện Viện, Viện Viện mắt chữ A mồm chữ O vì cô ấy nhận ra kia chính là Nam Thái Gia.
“Viện Viện… đó chính là người ‘quá khứ, hiện tại, tương lai’ của em San à?”
Nghe hỏi, Viện Viện một mực lắc đầu:
“Không phải đâu, là hiểu nhầm đó.”
Nhưng có giải thích đến mấy cũng không ai tin.
Mà Nam Thái Gia ở phía bên kia cũng cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm về phía này. Anh đưa mắt liếc qua thấy một đám người bao gồm cả người giúp việc thân cận của Thiều Vân San thì thấp giọng nói:
“Người của em ra rồi kìa.”
Thiều Vân San vừa nghe đã quay đầu lại, đồng thời lúc đó cánh môi của Nam Thái Gia đã hạ xuống ngay bên tai cô. Hơi thở ấm nóng của người đàn ông khiến cô run rẩy.
Anh nói khẽ, giọng trầm trầm quyến rũ:
“Em còn chưa trả lời đâu đó… Hừm… Có muốn cùng tôi đi tìm ‘cột điện’ để chứng minh rõ hơn không?”
Ý đồ rất rõ ràng chính là anh muốn rủ cô đi riêng. Để mà so sánh thì chắc chắn Thiều Vân San cảm thấy lúc này cô muốn đi với Nam Thái Gia hơn. Anh từng ở Mỹ, thành thạo về đường phố và khu vui chơi… Đi với đám người của Thiều Thị cũng không có gì hay ho cho lắm. Nhưng còn Viện Viện thì sao…?
Vừa nghĩ tới con bé, con bé đã ba chân bốn cẳng chạy về hướng cô.
“Tiểu thư, chị… chị làm gì đó…”
Đến nơi, nhìn Nam Thái Gia… Viện Viện có chút gượng gạo khẽ cúi đầu chào, sau đó nắm tay cô kéo cô tách riêng ra khỏi người Nam Thái Gia.
Nam Thái Gia thấy người bị cướp đi, anh không vội, hai tay xỏ vào túi quần kiêu ngạo đứng quan sát chủ tớ Thiều Vân San thì thầm to nhỏ. Dựa vào thái độ của Thiều Vân San và độ dày của ví anh, anh rất tự tin tối nay cô sẽ đi với mình.
Và rồi, khi nhìn thấy sắc mặt Viện Viện nhăn nhó, không tình nguyện đưa túi xách và điện thoại trao lại cho Thiều Vân San thì nụ cười của Nam Thái Gia đã kéo tới đuôi mắt.
Viện Viện cẩn thận liếc nhìn Nam Thái Gia, sau đó không yên tâm nói nhỏ vào tai Thiều Vân San:
“Tiểu thư, trời tối rồi, chị đi phải cẩn thận. Có gì chị nhắn cho em luôn chị nhá!”
Thiều Vân San nhẹ gật đầu:
“Yên tâm, mấy người cứ đi chơi xong rồi về khách sạn trước đi. Chị sẽ về sau.”
“Chị nhớ về đó nha chị!”
Viện Viện lo lắng nhìn theo Thiều Vân San cùng Nam Thái Gia đi về phía chiếc xe sang trọng đỗ gần đó… Cho tới khi xe khuất bóng cô ấy mới quay trở lại với đám người Lã Thư. Cả cuộc chơi tối đó, Viện Viện giống như một cuốn từ điển đối mặt với hàng vạn câu hỏi vì sao của đám nhân viên. Tuy nhiên, là người giúp việc thân cận của Thiều Vân San, cô ấy đặc biệt trung thành, nửa câu cũng không khai ra người đàn ông đó là ai.
…
Ở trên xe, nhìn Nam Thái Gia thuần thục lái chiếc xe cho nên cô tò mò hỏi:
“Đây là xe của anh sao?”
Nam Thái Gia gật đầu.
Thiều Vân San nhớ tới mẹ anh, cô không kiềm lòng được mà phải hỏi thêm:
“Vậy… mẹ của anh thì sao?”
Tại sao nhất thời cô quên mất, quan hệ của anh và cha mẹ không được tốt. Bà ấy làm sao có thể ‘nhớ anh’ cho được.
Anh từ tốn trả lời:
“Trêu em đó. Bà ấy đang vui vẻ ở Los Angeles, cũng không rảnh rỗi để tiếp tôi đâu.”
“Vậy mà tôi còn tưởng mẹ anh thực sự ở San Francisco.”
Mẹ anh là người phụ nữ thế nào… Một người vợ bị chồng phản bội, vực dậy tinh thần bằng cách yêu đương với đàn ông khác. Cha anh là người chồng trăng hoa, chìm đắm trong những thú vui hoan lạc, sau cùng từ bỏ những thứ đó khi tìm được tình yêu đích thực là một cô gái trẻ. Hai người họ đều có cùng điểm chung là không quan tâm tới Nam Thái Gia, từ khi anh còn nhỏ cho tới tận bây giờ…
Trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan, cô xây dựng cho Nam Thái Gia một gia cảnh không hạnh phúc để dễ bề giải thích về tính cách khó ở cùng thái độ ngang tàng của anh. Nhưng mà, đến thời điểm này cô thật cảm thấy hối hận biết bao…
Cho dù anh ngoài mặt luôn không quan tâm tới cha mẹ mình đối xử với mình lạnh nhạt như nào… thì sâu trong thâm tâm, ở nơi góc nhỏ trong trái tim… ngay đến chính anh cũng không nhận ra, anh vẫn luôn hy vọng những điều đó. Và nó cũng là nhân tố hình thành nên tính cách chiếm hữu mạnh mẽ của anh.
Vừa đúng lúc chiếc xe dừng đèn đỏ, Nam Thái Gia đã quay sang nhìn cô trầm ngâm mất một lúc.
Anh hỏi:
“San… em không hiểu sao?”
“Tôi phải hiểu gì?”
Thiều Vân San ngơ ngác hỏi lại.
Chỉ đáng tiếc, Nam Thái Gia có vẻ thất vọng quay đi, không thèm trả lời câu hỏi của cô.
Dù cô gặng hỏi thêm anh cũng nhất quyết im lặng.
Đành vậy, cô chỉ có thể mở lại tin nhắn, đọc lại xem mình có bỏ sót thông tin gì không. Và rồi, càng đọc, hai má cô càng ửng hồng.
Nào thì: ‘Mẹ tôi đang nhớ tôi nên tôi qua thăm bà ấy một chút, ở với bà ấy mấy hôm…’
Lại còn thêm: ‘San. Francisco’???
Nam Thái Gia liếc mắt nhìn qua thấy cô đang đọc, biểu hiện đỏ mặt thì nghĩ cô đã hiểu. Anh cảm thán:
“Chậm hiểu thật đấy!”
Thiều Vân San hắng giọng một cái cho đỡ xấu hổ, cô quay sang nhìn anh, bày ra gương mặt của người mẹ hiền, lên tiếng:
“Con trai à… mẹ đâu có nhớ con…?”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...