Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Viện Viện thân cận như vậy nên Thiều Vân San không giấu con bé việc cô làm stylist riêng cho Nam Thái Gia. Cả chuyện cô lợi dụng anh như mỏ vàng trên đường bay tới đây cô cũng đã kể với con bé thế nên giờ con bé mới hỏi cô một câu mờ ám như thế.

Cô nói khẽ:

“Chờ mỏ vàng mở ví.”

Viện Viện bị chọc cười, lại buột miệng nói:

“Tuy rằng ai cũng thấy Nam gia là người xấu lươn lẹo, nhưng mà kể ra người ta cũng đầu tư cho chị nhiều tiền thật đó tiểu thư… Đột nhiên em cảm thấy so với việc chị yêu đương với cậu Vũ không có tiền đồ kia thì yêu chơi bời với Nam gia còn được nhiều lợi ích hơn.”

“Em nói cái gì thế hả?”

Cô liếc cảnh cáo Viện Viện.

Gần tới nơi Lã Thư đã mở cửa xe sẵn cho cô ngồi lên. Từ ngày chị ta hiểu rõ năng lực của cô, thái độ thay đổi nhiều. Khi sang Mỹ lại cung phụng cô như công chúa, không biết có vì mục đích khác không.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“Cảm ơn chị.”

Cô nói.

Lã Thư chỉ cười rồi đóng cửa xe lại, chị ta đi về phía chiếc xe limousine đưa đón bốn người trong đoàn nhân viên Thiều Thị.

Lúc bấy giờ cô mới quay sang nói cho rõ ràng với Viện Viện:

“Trình Vũ không phải không có tiền đồ, chẳng qua là chưa đến lúc thôi. Sau này, so với anh Lan thì cậu ấy cũng tỏa sáng không kém đâu.”

Nghĩ sâu xa câu nói Viện Viện nhắc về Nam Thái Gia, cô lại buồn bực vỗ bốp vào đùi con bé:


“Chị nói với em bao nhiêu lần rồi, chị ghét Nam Thái Gia… ghét anh ta, sao có thể yêu đương cho được. Với lại, không phải Nam Thái Gia ‘đầu tư’ cho chị, mà chỉ là anh ta đang ‘trả giá’ về hành động của mình thôi. Em nghe rõ chưa?”

Viện Viện được chiều hư, lúc này vẫn còn muốn tranh luận với cô. Con bé dài mỏ trêu:

“Ghét ư? Sao em thấy gần đây chữ ‘ghét’ chị dành cho Nam gia đã sượng hơn nhiều rồi… Mà tiểu thư này, em hỏi nhỏ nhá… có phải chị với Nam gia đã xảy ra chuyện gì gì đó rồi đúng không… sao người ta phải ‘trả giá’ đắt vậy ạ?”

Mấy trăm triệu Viện Viện được chia hoa hồng kha khá, con bé nghiễm nhiên rất tò mò rồi.

Thiều Vân San nghe tới đó đột nhiên đỏ bừng mặt như thể chột dạ:

“Chuyện… chuyện quái gì? Chẳng có gì hết…”

Viện Viện hỏi đùa thôi, nhưng khi thấy phản ứng dữ dội của cô, sắc mặt con bé đột nhiên méo mó:

“Chị… không phải chứ… chị và Nam gia… Trời ơi… không được đâu, người ta không tốt, chị chơi bời thì được chứ không nên… ‘ứ ừ’… đâu chị à… Ông chủ mà biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đó chị ơi…”

Thiều Vân San bất lực nhìn Viện Viện lải nhải. Cô từ chối giải thích vì đã không còn dư hơi sức nữa.

Tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, đường phố Las Vegas với những kiến trúc cao tầng ngập tràn ánh sáng, không khí vui vẻ nhộn nhịp không hổ danh là thủ phủ của Clark.

Xong nhớ tới Trần Viễn, cô đã quay sang Viện Viện vẫn đang ra rả không ngừng. Cô hỏi:

“Em nhớ Trần Viễn không?”

Viện Viện nghe câu hỏi đã ngay lập tức bị lạc hướng.

“Em nhớ.”

Cô hơi chần chừ:

“Ngày xưa… chị thân với anh ta lắm sao? Sao chị không nhớ gì cả nhỉ?”

Viện Viện suy nghĩ một hồi, con bé đáp:

“Ngày trước chị không hay dẫn em đi cùng nên em không biết… Nhưng em nhớ có một lần, anh ta đến nhà đón chị đi chơi, còn tặng chị bó hoa như tỏ tình nữa… Hôm sau vệ sĩ nhà mình đưa chị trở về trông mệt mỏi lắm, may lúc ấy ông chủ không có nhà nên mới không mắng.”

Trong nguyên tác, chỉ vì Thiều Vân San hay qua lại với đám người xấu bị Thiều Khước phát hiện. Từ đó ông mới cho người theo dõi cô. Chẳng lẽ là từ lần ấy sao…?

“Lâu chưa?”

“Dạ, chắc tầm năm ngoái…”

Sau khi tiểu thư rời khỏi bệnh viện mấy tháng trước đã không còn nhớ nhiều về những chuyện cũ. Đợt khám định kỳ vừa rồi bác sĩ cũng bảo cô không có bệnh gì, Viện Viện mới thực sự an tâm. Giờ con bé đã không còn nghi ngờ với những câu hỏi mang tính kiểm tra trí nhớ của cô nữa.

Thiều Vân San thở dài.

Rốt cuộc, cô của nguyên tác đã từng ngủ với hắn ta chưa?

Bản thân cô làm cách nào mới có thể xác nhận thông tin này đây?




Bữa ăn tối diễn ra tại một nhà hàng đồ châu Á. Vì không có đối tác mà chỉ có mấy người cho nên bữa tối rất gần gũi.

Thiều Vân San chụp một món đồ ăn gửi cho Thiều Phong Vân định khoe khoang. Lại không rõ cô hoa mắt thế nào mà gửi nhầm cho Nam Thái Gia khung chat ngay bên trên.

Cô định thu hồi, nhưng rồi lại mặc kệ. Chỉ nhắn thêm một tin giải thích:

[Sorry, tôi gửi nhầm.]

Nam Thái Gia đã offline vài giờ trước, cô buồn chán tắt điện thoại đặt qua một bên.

“Vân San đã có người yêu chưa?”

Một vị Phó Giám đốc bộ phận khác hỏi cô.

Thiều Vân San chần chừ vài giây rồi mới khẽ gật đầu:

“Em có rồi.”

Người đó tỏ ra thất vọng:

“Tiếc quá, công ty chúng ta ai cũng hy vọng được làm rể của Chủ tịch mà không ngờ em đã có người bên cạnh rồi!”

Lã Thư tiện đưa chuyện:

“Vân San là gái rượu của Chủ tịch, chúng ta có thể sánh cùng được sao?”

Chị ta quay sang hỏi cô:

“Không biết người đó là công tử hào môn nào thế em? Chị hỏi vui thôi, em không nói cũng được.”

Lúc câu hỏi của Lã Thư vừa dứt, màn hình điện thoại trên bàn của Thiều Vân San khẽ ting một tiếng báo tin nhắn tới.

Thiều Vân San chưa trả lời Lã Thư mà vội nhìn qua điện thoại của mình, thấy tên Nam Thái Gia… Lúc đó trong đầu cô đã không còn ký ức về câu hỏi của Lã Thư nữa mà cầm lấy điện thoại ngay.

Viện Viện ở bên cạnh lập tức đỡ lời thay cô:


“Tiểu thư nhà em một năm phải thay vài ba anh người yêu cơ. Anh chị muốn hỏi về anh quá khứ, anh hiện tại hay anh tương lai?”

Câu nói của Viện Viện thành công khiến mọi người bật cười vui vẻ. Có người tinh tế quan sát thái độ Thiều Vân San, đùa rằng:

“Không khéo người đó đang ở trong điện thoại kia kìa…”

Thiều Vân San nhìn tin nhắn tới chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

[Nhớ tôi à?]

Lòng cô lâng lâng khó tả. Cô phải mất một lúc mới nghĩ ra câu trả lời:

[Thật ra là nhớ buổi shopping không cần nhìn giá!]

[Vậy thôi sao?]

Nam Thái Gia có vẻ hơi thất vọng, anh gửi tiếp một tin:

[Chắc phải bốn, năm ngày nữa tôi mới đến Las Vegas được.]

Cô đọc tin nhắn, nghĩ tận bốn, năm ngày sau cô vẫn còn ở đây nhưng việc chờ đợi không vui chút nào…

[Công việc bận vậy hả?]

Cô chán nản nhắn lại.

Anh đáp:

[Chứ sao, em nghĩ tôi lúc nào cũng dồi dào của cải cho em đào chắc?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận