Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Tuy nhiên, khi hai người cùng đi bộ tới cửa hàng thời trang nam gần đó, trong đầu cô đột nhiên hiện về rất nhiều hình ảnh của người mẫu từ những show thời trang trước khi xuyên sách. Các hình ảnh liên kết với nhau, ý tưởng chắt lọc từ đó đã cho ra đời rất nhiều set đồ.

Nam Thái Gia đứng nguyên một chỗ cho cô chạy tới chạy lui cùng với hai nhân viên hỗ trợ ‘bưng bê’ quần áo. Được set đồ nào lập tức mang đi ngay cho vị sếp khó tính kia thay luôn. Loay hoay suốt gần một tiếng đồng hồ, Thiều Vân San chọn được mười hai set đồ bao gồm bảy set đi công tác, hai set đi làm và ba set thoải mái mặc ở nhà.

Set đồ nào Nam Thái Gia mặc lên cô cũng ưng hết nấc, Nam Thái Gia thì khỏi cần nói, ánh nhìn hài lòng cùng ý cười nhàn nhạt nơi đuôi mắt của anh đã tố giác tất cả. Anh không ngần ngại cất lời khen cô, còn nói:

“Có vẻ như việc làm online không hiệu quả bằng việc trực tiếp tới gặp nhau như thế này. Chi bằng, một tuần ấn định ít nhất một ngày gặp mặt như vậy để em có thể nạp thêm nhiều cảm hứng hơn.”

Thiều Vân San suy nghĩ một chút, quả nhiên cũng thấy lời anh nói là đúng.

Nghĩ mà xem, cô ngồi ở nhà mãi cũng không ra được set đồ nào do cảm giác áp lực và bí bách. Khi tới gặp Nam Thái Gia, có người mẫu trước mặt thì ý tưởng trang phục cứ tuôn ào ào. Thậm chí nếu không vì thời gian đã muộn, cô thực sự có thể chọn thêm.

Trong quá trình chọn đồ, cô vô tình ngộ ra một điều rằng: vốn dĩ cô không cần phải quá áp lực bản thân, chỉ cần thường xuyên trau dồi ý tưởng để mở mang đầu óc, sau đó dựa vào gu thời trang của mình mà chọn lựa… Như thế, Nam Thái Gia đã hài lòng rồi.

Nhớ khi trước cô viết tình tiết Thanh Hàn Nữ lúc chọn đồ cho Nam Thái Gia trong nguyên tác, không phải cũng đều là công sức cô vắt óc xem show thời trang, tìm hiểu và nghiên cứu sao? Không hẳn là cô có gu thời trang bắt mắt, chỉ đơn giản là Nam Thái Gia đã bị ảnh hưởng bởi cốt truyện và gu thời trang của Phí Tiểu Uyển cô nên mới cảm thấy những điều cô chọn ra rất đặc biệt.

Có lẽ, cốt truyện chính và yếu tố của các nhân vật tuyến chính có lực ảnh hưởng mạnh mẽ nhưng bởi bản thân Phí Tiểu Uyển lại là người tạo ra toàn bộ những thứ này… Đúng hơn là… chỉ có tác giả Phí Tiểu Uyển trong hồn Thiều Vân San mới có thể ‘át vía’ được sức mạnh nguyên tác, thay đổi nó theo chiều hướng tích cực hơn.

Nam Thái Gia thấy cô đột nhiên im lặng chỉ nhìn mình chăm chú, anh chủ động tiến tới, vỗ nhẹ lên mái tóc cô:

“Nghĩ gì vậy?”

Thiều Vân San khẽ giật mình, cô quay đầu lảng tránh:


“Nghĩ gì đâu… Tôi đi chọn đồ cho em trai đã.”

Trước khi cô bỏ đi, Nam Thái Gia đã kịp nắm lấy tay cô giữ lại:

“Khoan đã, em vẫn chưa trả lời tôi.”

Cô ra vẻ nghĩ ngợi, sau đó gật đầu chấp nhận:

“Tôi thấy cũng hợp lý.”

Ý cười trên mắt Nam Thái Gia càng đậm, nụ cười của người đàn ông trưởng thành càng thêm sức quyến rũ. Thiều Vân San luôn nhủ lòng phải tránh đi nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên cô có một loại cảm xúc cho phép mình được ‘đối diện trực tiếp’ với nó.

Nam Thái Gia nhìn thời gian ngày tháng trên đồng hồ của mình rồi nói:

“Vậy chốt nhé! Thời gian mặc định thứ sáu hàng tuần chúng ta gặp nhau ở Proud.”

Cô đồng ý.

Không biết anh nghĩ điều gì lại tự dưng nổi khùng lên giở giọng đe dọa:

“Đã có thời gian chính xác, đừng có sắp xếp lịch khác trùng vào ngày hẹn của chúng ta.”

Cô nhất thời chưa hiểu hàm ý của anh, chỉ hất tay anh ra rồi quắc mắc lại:

“Tôi thì có lịch gì, đúng ra chính anh phải xem lại mình đấy! Tôi coi nó như một buổi làm việc nghiêm túc của mình thì anh cũng nghiêm túc đi, đừng có cà lơ phất phơ với người khác rồi trễ hẹn của tôi. Nhất là cái cô Lạc kia đó, cô ta gần đây rất hay đăng bài đá xéo tôi cũng chỉ vì anh, tôi không thèm chấp cô ta nhưng cũng không muốn dính líu tới mấy thứ phiền phức đó. Anh liệu mà giải quyết đi.”

“…”

Nam Thái Gia nhìn cô quay mông dứt khoát đi sang khu chọn đồ cho thanh niên trẻ, anh đờ đẫn một lúc suy nghĩ… Rõ ràng cô còn chưa hiểu anh ám chỉ cô và Hàng Trình Vũ giở trò hẹn hò vào thứ sáu… thế mà anh đã bị cô mỉa mai rằng đừng có vớ vẩn với Lạc Liên Chi rồi sao?

Cảm xúc của Nam Thái Gia không thể nói là hả hê vui sướng, bởi thậm chí anh cũng không rõ có phải cô ghen không, hay đơn giản là cô chướng mắt người con gái khác vì tính cách khó ở của mình nên mới như vậy?



Chiếc xe đỗ lại tại một nhà hàng năm sao, đáng lý cuộc hẹn với Vương Lục là bảy giờ tối nhưng vì tiện đường cho nên Nam Thái Gia đã đưa cô tới nhà hàng luôn nên vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa mới đúng giờ hẹn. Không nghĩ tới khi chiếc xe sang trọng của Nam Thái Gia đỗ lại, cô vừa xuống xe đã bắt gặp xe của Vương Lục tới nơi.

Vương Lục đứng cách cô không xa, tầm mắt dòm dòm về phía người lái xe đưa Thiều Vân San tới. Nhưng xuyên qua tấm cửa kính ô tô nên không thấy rõ mặt người, chỉ biết đó là một người đàn ông có bề ngoài bắt mắt.

Trước khi chiếc xe rời đi, Vương Lục đã kịp ghi nhớ biển số xe.

“Sao tới sớm thế?”


Vương Lục chủ động bắt chuyện.

Thiều Vân San cùng anh đi vào bên trong nhà hàng, cô tùy tiện đáp:

“Tiện đường nên qua luôn ấy mà.”

“Vậy hả?”

Vương Lục hơi chần chừ:

“Người đưa cô tới là ai vậy?”

Thiều Vân San đương nhiên sẽ không nói cho anh biết sự thật tránh phải giải thích nhiều lời, cô đáp:

“Tài xế nhà tôi.”

Vương Lục ngờ vực hỏi:

“Trông biển số xe lạ nhỉ?”

Thiều Vân San chỉ cười ‘hờ hờ’ cho qua. Cô quên mất là khu Nam Thái Gia ở có mã biển số xe khác với khu nhà cô, Vương Lục tinh ý nhận ra cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là anh ấy cũng tinh tế, không xoáy quá sâu vào điều này.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, phục vụ vừa tới, Vương Lục đã kêu cô gọi món. Thiều Vân San nhồi nhét thức ăn ở chỗ Nam Thái Gia xong, giờ cô mà cố gắng ăn thêm chắc chắn tối nay nơi cô nằm chính là bệnh viện chứ không phải chiếc giường êm ái ở nhà.

Vậy nên cô nói:

“Anh gọi món đi… Gần đây tôi đang giảm cân cho nên không ăn được nhiều… anh gọi gì thì tôi ăn nấy.”

Vương Lục ngờ vực nhìn cô, nghĩ tới bóng dáng người đàn ông khi nãy ngồi ở ghế lái đương nhiên anh càng không tin lời này của cô. Tuy nhiên vì không có căn cứ nên Vương Lục không vạch trần, anh gọi món như thường lệ, thậm chí một tia cảm xúc lạ xoẹt qua khiến anh nổi ý đồ, cố ý chọn nhiều món hơn bình thường.


Thiều Vân San nghe Vương Lục gọi, vành mắt mở to. Anh ta cho rằng bản thân đang ăn uống với một cô lợn xinh đẹp hay sao mà gọi nhiều thế, bình thường cô cũng không ăn lắm như vậy.

Phục vụ đi rồi, Thiều Vân San cười gượng nói với Vương Lục:

“Sao anh gọi nhiều thế, anh đói lắm à?”

Vương Lục lắc đầu, ánh mắt quan tâm nhìn cô:

“Tôi lo cho cô thôi!”

“…”

Thiều Vân San lảng tránh ngay, cô nhìn ra bên ngoài khung cửa kính sát sàn, vờ vịt nói:

“Sao giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy trăng lên nhỉ?”

Vương Lục nhếch nhếch khóe môi, ý cười hiện lên. Biết cô cố ý lảng tránh nên anh đã thuận theo cô đưa chuyện:

“Chút nữa mới lên.”

Thiều Vân San gật gù, lúc ấy mới nhìn lại anh:

“Anh định nói chuyện gì với tôi vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận