“Em…”
Thiều Phong Vân không nói được lời nào, cô cũng không truy cứu nữa, trả lại cuốn sách cho thằng bé.
Dòm dòm cô một lúc, thấy cô tựa đầu ra ghế sau nhắm mắt Thiều Phong Vân mới yên tâm mở điện thoại ra. Tin nhắn đang soạn dở được chỉnh sửa và gửi cho Hàng Trình Vũ:
[Hôm nay chị tớ có đi.]
Dù đã chuyển trường nhưng sống chung khu với Hàng Trình Vũ nên Thiều Phong Vân vẫn còn sợ cậu ta. Cậu ta bắt ép cậu phải nói cho cậu ta biết ngày nào chị cậu đi tập. Không rõ lý do vì sao Hàng Trình Vũ làm vậy nhưng Thiều Phong Vân cảm thấy rất có lỗi với chị gái. Tuy nhiên cậu chẳng dám phản kháng với Hàng Trình Vũ nên mới lén lút như thế.
Trong lúc thằng bé soạn tin nhắn, không nghĩ đến bà chị đang nhắm mắt kia chợt mở hé ra. Những gì cần nhìn đều có thể nhìn hết. Đợi khi thằng bé cất điện thoại quay đầu nhìn cô thêm lần nữa, cô đã nhắm mắt lại như cũ.
Hôm trước trùng hợp gặp Nam Thái Gia ở Neyu Ah, Thiều Vân San không mong đen đủi gặp anh ta thêm nữa. Nhưng mà thế nào đó, hôm nay cô vẫn gặp Nam Thái Gia lúc đi vào thang máy. Dường như Thiều Phong Vân cũng nhận ra người kia, thằng bé đã nghe Thiều Khước nói rằng người của Nam gia là người xấu, cho nên khi nhìn thấy Nam Thái Gia tới gần hai người đột nhiên thằng bé xù lông lên đổi chỗ cho cô.
Tính ra, khi yên vị trong thang máy thì cô một bên, Nam Thái Gia một bên còn thằng bé đứng giữa. Cô đang khó hiểu thì bắt gặp bàn tay run rẩy của thằng bé. Tâm trạng tự dưng tốt lên hẳn. Cô khoác tay Thiều Phong Vân, nghĩ bụng thằng bé này sợ chết khiếp còn ra vẻ bảo vệ cô.
Có thêm mấy người khác cùng vào thang máy cho nên chị em cô bị tách riêng với Nam Thái Gia. Nam Thái Gia và cô hiển nhiên từ lúc gặp không chào nhau nổi một câu, giống như hai người xa lạ. Thi thoảng đang đứng, anh ta sẽ vô thức liếc về phía cô.
Lên tới nơi rồi, Thiều Phong Vân cố ý khoác tay cô kéo đi trước. Cách một đoạn, thằng bé mới thì thầm to nhỏ:
“Chị, chị nhớ lời ba dặn đừng dây dưa với anh ta nha chị.”
Cô cười đáp:
“Được rồi, em đi đi, PT đang đợi em đó.”
Thiều Phong Vân không yên tâm lắm mà đi về phía PT. Thiều Vân San nhìn thằng bé đi rồi, cô cũng chuẩn bị đi về khu tập yoga của mình thì phía sau Nam Thái Gia đã đuổi tới nơi.
“San!”
Nghe tiếng gọi, cô vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.
Nam Thái Gia bước tới bên cạnh cô, cùng cô đi về phía phòng yoga. Vừa đi vừa tiện buôn chuyện:
“Sao tôi cảm thấy hôm nay cậu trai kia lại ác cảm với tôi nhỉ?”
Cô tùy tiện đáp:
“Nhìn anh đểu quá chứ sao.”
Cô nghĩ mình vẫn không nên thẳng thừng nói ra là cả nhà cô đều không thích anh ta thì hơn, tránh trường hợp anh ta nổi máu chó quay sang gây khó dễ cho Thiều Thị.
Nam Thái Gia vặn lại cô:
“Nét nào đểu?”
Bấy giờ cô mới đưa mắt nhìn anh, tầm mắt sau đó cụp xuống ngay. Cô không trả lời mà nói sang chuyện khác để che giấu tâm tư bối rối của mình:
“Hợp đồng bên anh chuẩn bị thế nào rồi?”
Nam Thái Gia tùy ý trả lời:
“Có mang đây rồi.”
Nhìn cặp da và quần tây áo polo trên người anh, cô đoán là anh vừa tan làm đã tới đây.
Thiều Vân San không nói gì nữa, cô đi tới phòng yoga. Nhìn Nam Thái Gia theo mình đến tận cửa ngăn cách, cô quay đầu lại:
“Mục đích đạt được rồi, anh vào đây làm gì nữa?”
Nam Thái Gia bỏ qua cái nhăn mặt khó chịu của cô, nói:
“Em tập được còn tôi thì không à? Đây đâu phải là nhà của em nhỉ?”
Thiều Vân San á khẩu.
Mặc kệ anh ta, cô vào phòng thay đồ trước. Xong xuôi khi ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng hai người đàn ông trong phòng tập yoga. Mấy người phụ nữ xung quanh đang bao vây lấy hai người họ làm quen.
Hàng Trình Vũ đã thay sang đồ tập, lúc nhìn thấy cô thì chủ động đi tới.
“Chị.”
Cô cảm giác ánh mắt mấy người phụ nữ khác nhìn cô có chút bất thường. Họ cho rằng hai người đàn ông đẹp trai tới đây hoá ra đều chung một mục đích.
Cô cười với Hàng Trình Vũ:
“Hôm nay cậu cũng tập yoga à?”
Giọng nói khi nói chuyện với Hàng Trình Vũ có chút nhẹ, ý cười hòa hoãn.
Hàng Trình Vũ khẽ ngẩn người, vội gật đầu.
“Biết chị tập nên cũng muốn thử xem sao.”
Sự thật là cậu không yên tâm về tên Nam Thái Gia kia, có lẽ cậu không nhận ra chính mình đang lo lắng thái quá cho Thiều Vân San như vậy.
Thiều Vân San dù nhận ra ý tứ khác thường sau ánh mắt phủ tầng sương mờ của chàng trai trẻ, tuy nhiên cô không những không trốn tránh mà còn chủ ý tiếp nhận. Giữa hai người dường như có một tần sóng khớp.
Ý định của Thiều Vân San rất rõ ràng, trước khi xuyên sách cô chưa yêu đương, trinh tiết chưa phá cho nên nếu chết đi nghe nói sẽ rất khổ. Nay được xuyên sách cô nghĩ trước khi chết một lần nữa, chính mình phải trải qua cái cảm giác ‘mệt đến rũ rượi ngất trên giường lớn hơn hai mét’ trong sách.
Mà cô khá ưng ý Hàng Trình Vũ, chàng thanh niên vừa đẹp trai vừa có ‘giá trị tốt’ này.
Ngay lúc hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau, dường như Nam Thái Gia cũng nhìn ra chút gì đó trên ánh mắt của Thiều Vân San. Ánh mắt anh xuất hiện vài tia lạnh, cảm giác rất không hài lòng.
Cô giáo hướng dẫn yoga đã tới hô hào mọi người chuẩn bị. Có sự xuất hiện của Hàng Trình Vũ, Nam Thái Gia lập tức bị đẩy ra xa. Cặp chị em này đứng cùng một chỗ, Nam Thái Gia nhìn đến nóng mắt, xong bản tính không chịu thua của anh đột nhiên nổi lên, anh đi tới chỗ còn lại bên cạnh Thiều Vân San trực tiếp rải thảm.
Thiều Vân San nhìn anh.
Anh ngứa dạ nói:
“Nhìn cái gì?”
Hàng Trình Vũ cũng chướng mắt Nam Thái Gia từ trước, nhân lúc này mới châm chọc:
“Anh không thấy chặt chỗ hay sao mà còn chen vào?”
Nam Thái Gia lạnh nhạt đáp:
“Cậu có thể đi chỗ khác.”
Hàng Trình Vũ ‘xùy’ một cái khinh bỉ, rất tự nhiên khoác lấy vai của Thiều Vân San:
“Chị, chúng ta lên hàng trên đi.”
Một bên là nam phản diện mình ghét, một bên là em trai cưng của nam chính đẹp trai ngời ngợi, tất nhiên cô sẽ nghe theo Hàng Trình Vũ. Chỉ là lên hàng thứ hai thôi mà, miễn không phải hàng đầu là được.
Thiều Vân San quay sang Nam Thái Gia, ánh mắt có chút phức tạp:
“Vậy chỗ này nhường anh.”
Sau đó cùng Hàng Trình Vũ lên hàng trên.
Bị phớt lờ như vậy là ai cũng tức, huống hồ gì là một nam phản diện cấp cao như Nam Thái Gia. Xung quanh anh tỏa ra áp suất thấp, cả buổi tập vì sắc mặt của anh mà trở nên căng thẳng. Mọi người thầm suy đoán là tình tay ba nhưng không ai dám lên tiếng, vì trông cả ba người này đều không dễ nói chuyện.
Hàng Trình Vũ không giỏi tập yoga, lại chủ ý muốn ra vẻ trước mặt Nam Thái Gia cho nên năm lần bảy lượt nhờ Thiều Vân San hỗ trợ. Mà Thiều Vân San nhìn đàn ông tập yoga đã lạ, nay dáng tập của Hàng Trình Vũ còn trông khó coi khiến cô buồn cười không ngớt.
Vài lần cô vô tình bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Nam Thái Gia phía sau, nụ cười tự nhiên đông cứng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...