Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Vương Lục không biết có nghe ra chất giọng đùa bỡn của cô hay không, chỉ thấy anh tiếp tục trầm ngâm thêm một lúc.

Mãi rồi Vương Lục mới nặn ra được một câu:

“Thật đấy à?”

Không nghĩ anh ta lại nghiêm túc như vậy, cô cũng cố bày ra vẻ thâm tình:

“Thật thì sao, đùa thì sao?”

Vương Lục thở dài:

“Nếu là thật thì sẽ chịu áp lực lắm đó, cô cũng thấy fan của tôi phản ứng dữ dội như thế nào rồi!”

Ơ, hàm ý gì đây?

Biết vậy, Thiều Vân San không trêu anh ta nữa. Cô bật cười:

“Tôi đùa anh thôi, thật ra tôi lo lắng cho bộ phim của Nữ Nữ. Nếu như anh dính scandal đến mức bỏ phim thì có phải ảnh đến sự nghiệp của cô ấy lắm không? Cho nên, tôi không thích anh đâu, anh đừng áp lực về chuyện này. Chúng ta có thể làm bạn.”

Cô cũng không chắc anh ta có đồng ý làm bạn với người có ‘giá trị xấu’ cao như cô hay không. Nhưng anh ta cũng là trai đẹp, đặc biệt còn là nguyên mẫu của Vương Thế Khải, cô thật sự muốn làm bạn với anh ta.


Vương Lục lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Hình như anh ta cũng không vui cho lắm khi nghe cô nói không thích mình. Dù sao có một số người nổi tiếng cũng hay mắc bệnh tự luyến mà. Cô nghĩ vậy nên nói qua quýt thêm vài câu rồi tắt máy.

Vương Lục không sao thì tốt. Cô yên tâm rồi, cũng yên tâm về phía Nữ Nữ của cô hơn.

Bộ phim này rất quan trọng với Nữ Nữ vì là vai chính đầu tiên cô ấy giành về được sau khi bị một đám tôm tép trong cùng công ty giải trí hãm hại. Nghĩ tới mấy nhân vật tôm tép mình khắc họa đã hại Nữ Nữ lên bờ xuống ruộng… cô lại tự cảm thấy mình độc ác, cô thấy thương Nữ Nữ quá.

Nửa đêm, cô gửi một tin nhắn cho Nữ Nữ:

[Vương Lục nói với tôi mọi chuyện sẽ ổn, Nữ Nữ đừng lo lắng quá!]

Thanh Hàn Nữ nằm trong căn hộ đơn mà công ty trả đãi ngộ cho, nửa đêm nhận được tin nhắn của Thiều Vân San mà tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Sau khi xác nhận đúng là thật thì lại chuyển sang sợ hãi.

“Cô ta bị gì thế nhỉ?”

Thanh Hàn Nữ vắt óc nghĩ mãi cũng không ra, tuy nhiên không thể không trả lời lại. Cô ấy gửi một cái like trả cho Thiều Vân San, rất lạnh lùng.

Thế mà khi nhìn thấy tin nhắn được trả lời lại, Thiều Vân San vui hơn tết. Cô yên tâm hơn nhiều sau đó mới nằm lại xuống giường. Nghĩ rằng giờ này Nữ Nữ vẫn chưa về ở với Hàng Thương Lan, vẫn đang ở tại chỗ công ty sắp xếp, không quá tệ nhưng cũng rất bất tiện vì còn ở chung tầng với mấy người xấu khác.

Cô mở tài khoản ngân hàng của mình trong điện thoại, con số không phía sau nhiều đến mức khiến cô choáng ngợp. Cô liền suy nghĩ sẽ mua nhà cho Nữ Nữ. Nghĩ là làm, sáng hôm sau, cô tìm trợ lý Dương Lệ, nhờ cô ta tìm hiểu một chút. Tuy nhiên, trợ lý nói rằng thủ tục giấy tờ mua nhà sẽ khá phiền phức.

Thế là cô chọn cách khác, cô nhắn tin cho Nữ Nữ:

[Nhớ tới tiền cà phê hôm trước tôi chưa trả cho Nữ Nữ, cho xin số tài khoản để tôi chuyển trả nhé!]

Đến tận chiều, Nữ Nữ mới nhắn lại:

[Không cần.]

Cô lại giở chiêu lắm mồm của mình, gõ một tràng tin nhắn:

[Nữ Nữ đang khinh thường tôi nghèo đấy sao? Tôi đường đường là thiên kim của Thiều gia, tôi không muốn mắc nợ Nữ Nữ hay bất cứ ai dù chỉ một đồng. Nữ Nữ không gửi cho tôi, tôi sẽ tìm tới anh Thương Lan để hỏi… Tiện thể qua thăm anh ấy một chút xem thế nào.]


Cô gửi kèm theo một icon có đôi mắt hình trái tim.

Thanh Hàn Nữ và Hàng Thương Lan đã biết nhau từ nhỏ, nhưng thời điểm đó nhà Thanh Hàn Nữ đã chuyển đi xa khỏi thành phố và bị phá sản. Mãi đến khi Nữ Nữ quay lại thành phố này mới gặp lại Hàng Thương Lan, nhưng cô ấy lúc đó không còn là thiên kim như hồi bé nữa mà đã trở thành một người phụ nữ rất phấn đấu trong cuộc sống.

Hai người họ yêu thầm nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn mới về lại. Hiện tại đang ở giai đoạn gian gian díu díu mập mờ, cho nên khi nghe cô nhắc tới ‘đi gặp anh Thương Lan’ tất nhiên là Nữ Nữ sẽ cho rằng cô định đi quyến rũ anh ấy.

Nữ Nữ cũng là con người, Nữ Nữ cũng biết ghen.

Vậy là trong tích tắc đã gửi ngay cho cô số tài khoản mà không kèm thêm bất cứ câu nói nào. Cô nhìn tin nhắn, được đà ngồi cười như nắc nẻ. Không ai ngoài cô là hiểu được tâm tư của đứa con gái ruột này nhất.

Cô cũng không chuyển khoản ngay, chuyển số tiền lớn như vậy có lẽ còn phải xử lý một vài giấy tờ với bên ngân hàng, cô sẽ bảo Viện Viện đi xử lý.



Thiều Khước đã nghe Dương Lệ báo cáo lại chuyện Thiều Vân San góp ý cho các phòng ban khác, ý kiến đóng góp rất tốt cho nên ông cũng đã theo dõi cô bằng ánh mắt tích cực hơn. Biết cô không tới công ty hóa ra không phải vì chán mà là do lười đi lại, còn hay ở trong phòng ngủ làm việc đã đề nghị cô chuyển tới thư phòng, ông sẽ cho người thiết kế thêm vị trí làm việc cho cô.

Cô nói cô muốn thiết kế bàn làm việc ở trong phòng ngủ, nhỡ mà có buồn ngủ quá cô sẽ trèo lên giường luôn. Ông cũng bất lực vì không nghĩ giờ đứa con gái này lại lười như thế, nhưng thôi ít nhất là cô còn chịu làm việc.

Thiều Vân San ngồi ở bàn làm việc có tầm nhìn hướng ra bên ngoài bầu trời thì cảm thấy tốt vô cùng. Cô chăm chỉ xem tài liệu và nhận công việc mà Dương Lệ trao đổi với Lã Thư làm online. Có những lúc cần họp bộ phận thì cô sẽ tới công ty, không thì sẽ ở nhà.

Qua một thời gian làm việc, mọi người ở công ty đều rất bất ngờ về khả năng xử lý của cô. Nhất là Lã Thư, chị ta không còn nhìn cô bằng ánh mắt chứa tia khinh khỉnh nữa, lần gặp lại gần nhất khi cô tới họp đã tôn trọng cô hơn nhiều, cô cảm giác vậy. Dù là trước hay giờ, khi nhận được sự công nhận của sếp cô đều rất hài lòng.

Về việc tập tành yoga, cô ngày đi ngày nghỉ, phía Thiều Phong Vân cô giám sát thằng bé không trượt ngày nào. Gần đây trông dáng dấp thằng bé đã cải thiện hơn, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn. Hình như đã hòa đồng được với một, hai bạn trong lớp. Cô rất mừng.

Thằng bé nói:


“Bạn bè nghe nói em chuyển từ trường quốc tế sang đều rất hâm mộ em, em chỉ bảo trường bên ấy cũng giống như trường này.”

Cô an ủi thằng bé:

“Không sao, ban đầu họ tới vì em trông có giá trị lợi dụng, nhưng lâu dần chỉ cần em cố gắng phát triển, những người thật lòng ở lại sẽ không chỉ là lác đác một, hai người nữa.”

Bằng sự nỗ lực của mình, cô và thằng bé đã nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Thằng bé vốn không xấu, không ngốc nghếch, chỉ là hưởng ké phúc phần ‘giá trị xấu’ của nhân vật phản diện là cô nên mới bị như vậy.

Hôm nay, sau khi tài xế đón Thiều Phong Vân đi học trở về, hai người cùng nhau tới phòng tập. Cuối cấp ở bên trường công căng thẳng hơn gấp nhiều lần so với bên trường quốc tế. Áp lực phải đỗ đại học cao hơn cho nên thằng bé có vẻ rất cố gắng. Ở trên xe đi tới phòng tập cũng tranh thủ đọc sách.

Lúc cô tò mò ngó qua quyển sách của thằng bé thì Thiều Phong Vân chợt gập vội mặt sách lại. Biểu hiện chột dạ này khiến cô nghi ngờ. Cô quắc mắt nhìn:

“Cái gì đó?”

“Dạ… dạ không có gì ạ…”

Cô nào để yên, đưa tay lấy đi cuốn sách của thằng bé, thằng bé vừa hay giấu chiếc điện thoại ra sau lưng.

“Á à, chị cứ tưởng chăm học lắm, hóa ra là lén lút chơi điện thoại à? Vậy còn làm màu với chị nữa chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui